- -------------
Trans-editor: ThiChen
Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe
Truyện dịch phi lợi nhuận- không reup!!!
- --------------
Trạm Vi Dương ngồi xuống tiếp tục viết thư tình cho Tạ Linh, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng việc mình bị trừ điểm, lúc viết cũng có chút thất thần.
Bùi Khánh phát hiện, nhìn cậu một chữ một chữ viết đến khó khăn, vì thế nói: "Nếu không cần gấp thì để mai viết tiếp vậy."
Trạm Vi Dương lập tức nói: "Không cần gấp."
Bùi Khánh đứng lên, đối Trạm Vi Dương nói: "Vậy anh về phòng đây,em nghỉ ngơi sớm một chút."
Trạm Vi Dương cũng đi theo đứng dậy, nhìn Bùi Khánh trở lại mép giường cầm sách của anh lên, chờ snh đi tới cửa mới nói: "Cảm ơn Khánh ca."
Bùi Khánh cười cười, nói: "Không có gì, ngủ ngon." Nói xong, đi ra ngoài thuận tay giúp cậu đem cửa phòng đóng lại.
Trạm Vi Dương mới lập tức ngồi xuống, nhìn tờ giấy chính mình không sai biệt lắm viết hơn phân nửa, do dự trong chốc lát ở phần mở đầu điền vào hai chữ Tạ Linh, lại ở phần dưới cùng thêm một loạt "Tớ thích cậu, có thể hay không làm bạn trai tớ? số di động của mình là: 138XXXXXXXX, có thể thêm WeChat với mình." Cậu liền có lệ dùng thái độ miễn cưỡng cố gắng lắm hoàn thành viết ra bức thư tình đầu tiên trong đời.
Chờ tắm rửa xong nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, Trạm Vi Dương trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhỏ giọng hô: "Ngươi ở đâu?"
Không có đáp lại.
Cậu lại nói: "Có thể không trừ điểm tôi không? Tôi nói giỡn."
Vẫn cứ không có đáp lại.
Trạm Vi Dương trở mình, duỗi tay đi mở đèn bàn trên tủ đầu giường, đồng thời nghe được thanh âm kia nói cho cậu biết: "Điểm của ký chủ hôm nay: 48 điểm." ( Trong văn góc nói người dùng, nhưng thường mấy văn hệ thống sẽ kêu ký chủ nên tui để ký chủ luôn.)
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt ngúm, lâm vào trong một mảnh hắc ám, Trạm Vi Dương đồng thời kéo chăn phủ qua đầu chính mình, đem cả người đều vùi vào bên trong chăn, nhỏ giọng thở dài một hơi.
Ngày thứ hai khi đi học, Trạm Vi Dương xuống xe buýt chạy đến văn phòng phẩm đối diện trường học trong tiệm mua một cái phong thư.
Cậu ở trong văn phòng phẩm nhìn thật lâu, phát hiện nguyên lai phong thư có có rất nhiều màu sác cùng các loại họa tiết đường viền hoa, nhiều loại hình thù như vậy.Cậu thấy trong tiệm cũng không có học sinh khác, lén lút lựa một phong thư màu hồng có hình tim nhỏ, mắc cỡ không biết làm sao đem đi thanh toán, sau đó đem phong thư nhét vào cặp sách cính mình hướng cổng trường chạy tới.
Thừa dịp thời gian tự học buổi sáng, Trạm Vi Dương đem thư tình viết xong nhét vào bên trong phong thư, phát hiện chính mình không có keo nước, hướng bàn nữ sinh ngồi cùng bàn mượn keo dán rồi gấp lại đường biên của phong thư.
Ngồi cùng bàn của cậu kêu Chu Hàm Dịch, ngày thường không nói chuyện với cậu, hôm nay nhịn không được thò qua hỏi cậu đang làm gì.
Trạm Vi Dương vội vàng đem phong thư nhét vào trong ngăn kéo bàn học, không cho Chu Hàm Dịch nhìn đến.
Chờ đến hết tiết tự học, Trạm Vi Dương đá đá ghế phía trước Trần U U.
Trần U U vẻ mặt không vui mà xoay lại, hỏi cậu: "Làm gì?"
Trạm Vi Dương ghé vào bàn học, tiến lại gần trước mặt Trần U U, đè thấp giọng nói với cậu ta: "Thư tình Tạ Linh viết xong rồi, cậu có thể hay giúp tớ giao cho y không?"
Trần U U không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: " Không." Nói xong, cậu ta quay đầu đi, từ trong ngăn kéo tìm tập giải đề Lý ra.
Trạm Vi Dương lại đá đá ghế cậu ta.
Trần U U không để ý tới cậu.
Trạm Vi Dương lại tiếp tục đá.
Trần U U lúc này đột nhiên xoay người lại, ngữ khí nóng nảy mà nói: "Làm, làm gì a?"
Giọng cậu ta có chút to, trong phòng không ít người đều nghe thấy được, lập tức liền có nam sinh vui cười bắt chước cậu ta nói một câu: "Không, không làm sao."
Trần U U sắc mặt tức khắc không vui, cậu ta trầm mặc mà chôn đầu không nói lời nào, Trạm Vi Dương cũng không dám nói chuyện, hai người mặt đối mặt lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
Chuông vào tiết lúc này vang lên, Trần U U nhân trước lúc thầy cô tiến vào vươn tay về hướng Trạm Vi Dương: "Đưa đây."
Trạm Vi Dương lập tức đem phong thư đưa cho cậu ta.
Trần U U nói: "Giữa trưa đi." Nói xong quay lại thân đi, cúi đầu nhìn thoáng qua phong thư hồng nhạt, tùy tay nhét vào trong ngăn kéo của mình.
Giữa trưa, đại bộ phận học sinh đều ở nhà ăn trường học ăn cơm trưa, cơm nước xong học sinh nội trú có thể trở về ký túc xá ngủ trưa, học sinh ngoại trú trở về trong phòng học ghé vào trên bàn học nghỉ ngơi, cũng có một vài người tinh lực tràn đầy sẽ ở giữa trưa liền đi sân thể dục chơi bóng.
Lúc ăn cơm trưa, Trần U U hỏi Trạm Vi Dương: "Vì cái gì không, chính mình đi đưa,cho hắn?"
Trạm Vi Dương ngồi đối diện Trần U U, hai người ngồi ở trong góc dựa tường ở nhà ăn. Bàn ăn nhà ăn đều là bàn bốn người, bàn ghế là cố định, ở giữa có hai cái bàn đặt cạnh nhau làm bàn tám người. Mà Trạm Vi Dương cùng Trần U U luôn luôn thích ngồi ở dựa tường, bởi vì hai vị trí dán vách tường không tiện đi vào, cho nên chỉ cần bọn họ ngồi xuống, bình thường sẽ không có người theo chân bọn họ chen vào.
Trạm Vi Dương thì muốn nghỉ ngơi cho tốt một chút, còn Trần U U bởi vì nói lắp, thường thường sẽ bị người cười nhạo, cho nên cậu ta vẫn luôn không thích cùng nam sinh khác trong lớp lui tới.
Lúc này nghe được câu hỏi của Trần U U, Trạm Vi Dương một bên dùng cái muỗng ở trong đĩa đồ ăn đem cà chua xào trứng cùng cơm trộn lẫn ở bên nhau, một bên nói: "Tớ có hơi sợ."
Trần U U nói: "Sợ cái gì?"
Trạm Vi Dương không trả lời.
Trần U U nói cậu: "Dám theo đuổi con trai, mà không dám đưa thư tình?"
Trạm Vi Dương vẫn là không nói lời nào, yên lặng mà múc một muỗng cơm đưa vào trong miệng.
Một lát sau, Trần U U đột nhiên đối Trạm Vi Dương nói: "Tạ Linh."
Trạm Vi Dương quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Linh đi qua bên cạnh bàn ăn của bọn họ một đường đi ra cửa nhà ăn, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Tạ Linh, chính là Tạ Linh thẳng đến đi ngang qua bên người bọn họ, cũng không có quay đầu liếc mắt bọn họ một cái nào.
Đồng dạng là một thân đồng phục, màu xanh cổ áo trên áo thun trắng, trên đùi quần dài màu xanh, mặc trên người Tạ Linh chính là đẹp hơn so người khác, một cổ hơi thở thanh xuân hiên ngang ập vào trước mặt.
Cùng Tạ Linh đồng hành còn có hai nam sinh cùng một nữ sinh.
Nữ sinhkia thân hình xinh xắn, dung mạo đáng yêu, lúc đi ngang qua bàn bọn họ có hơi nhìn thoáng qua Trạm Vi Dương, thấy Trạm Vi Dương cũng đang nhìn nàng, còn cười hướng Trạm Vi Dương chớp chớp mắt.
Chờ bọn họ đi qua, Trần U U nói: "Đi, không ăn, xem bọn họ đi, chỗ nào." Nói xong, kêu Trạm Vi Dương cùng nhau đem đĩa đồ ăn bưng đến chỗ thu dọn, vội vội vàng vàng đuổi theo bọn Tạ Linh rời đi.
Tạ Linh ăn xong cơm trưa, cùng hai nam sinh kia cùng đi sân thể dục đánh bóng một lát.
Trạm Vi Dương cùng Trần U U tránh ở góc âm u mặt trời chiếu không tới, xa xa nhìn y. Phong thư bị Trần U U gấp lại nhét trong túi quần đồng phục của chính mình, lúc cậu ta gấp phong thư Trạm Vi Dương há há miệng nhịn xuống không đi ngăn cậu ta, hiện tại trừ bỏ nếp gấp, phong thư hồng nhạt còn bị mồ hôi của Trần U U làm cho thấm ướt.
Trạm Vi Dương nhìn nhìn phong thư, lại nhìn về phía Trần U U.
Trần U U lấy tay lau lau mồ hôi trên mặt, có chút ngượng ngùng mà nói: "Quá nóng."
Trạm Vi Dương suy nghĩ một chút cảm thấy cậu ta nói không sai, gật gật đầu.
Tạ Linh đại khái chỉ là muốn sau khi ăn xong hoạt động một chút, biếng nhác thải bóng rổ một lát, liền đem bóng rổ vứt cho đồng học, chính mình một người đi đến khu phòng học.
Trạm Vi Dương thấy Tạ Linh đi tới, duỗi tay đẩy đẩy Trần U U.
Trần U U vội vàng chạy tới chỗ Tạ Linh, thẳng đến khi đứng ở trước mặt Tạ Linh, ngăn cản đường Tạ Linh.
Trạm Vi Dương thấy bọn họ hai người đang nói chuyện, lại nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy được Tạ Linh lắc lắc đầu, vòng qua Trần U U muốn tiếp tục hướng phía trước đi.
Trần U U không chịu từ bỏ, đem phong thư mạnh mẽ nhét vào trong tay Tạ Linh, sau đó xoay người liền chạy. (Thi: tui đọc tới đây muốn ship hai ẻm vs nhau quá)
Tạ Linh cau mày cúi đầu nhìn phong thư trong tay chốc lát, tiếp theo liền tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Trần U U đã chạy về bên người Trạm Vi Dương, hai người dưới tàng cây cùng nhau nhìn bóng lưng Tạ Linh.
Tạ Linh đi đến trước cửa sân thể dục, liền tùy tiện đem phong thư ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục hướng phía trước đi.
Trần U U lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương ngơ ngẩn, cậu hỏi Trần U U: "Cậu có nói cho y là tớ không?"
Trần U U nói: "Cậu, cậu không phải nói viết trong thư rồi à, tớ liền, liền không nói, chỉ nói, là một người bạn." cậu ta cũng thật sự ngượng ngùng giáp mặt nói cho Tạ Linh biết người gửi thư cho hắn là một nam sinh, nghĩ tạm thời cho Tạ Linh hiểu lầm là nữ sinh cũng không sao.
Trạm Vi Dương không có nói gì, một người hướng phía trước mà đi, đi thẳng đến bên cạnh thùng rác, giơ tay giở nắp thùng rác, đem phong thư hồng nhạt rơi trên cùng nhặt ra.
Trên phong thư thấm mồ hôi của Trần U U, có một chỗ màu hồng nhạt bị thấm thành màu hồng đậm, tên Tạ Linh trên mặt thư cũng mơ hồ.
Trạm Vi Dương cầm phong thư kia một vẻ ngoài hỏng bét, quay đầu nhìn lại Trần U U. Cậu trên mặt không có biểu tình gì, nhưng mà khóe mắt cùng khóe miệng đều hơi rũ xuống, một giọt mồ hôi chảy xuống vừa vặn chảy qua khóe mắt.
Trần U U tức khắc cảm thấy cậu thật ủy khuất đáng thương, trong lòng cũng khó chịu, nói: "Tính sao, Tạ, Tạ Linh không có ánh mắt, chúng ta lần, lần tới lại theo đuổi nữ sinh, tớ, tớ giúp cậu viết thư tình, được, không á?"
Trạm Vi Dương thực nhẹ mà "Ừm" một tiếng, đem phong thư gấp gấp lại nhét vào túi quần đồng phục chính mình.
Buổi chiều tan học, Trạm Vi Dương ở siêu thị nhỏ trước cửa trường mua một cái bật lửa, cậu cưỡi xe về nhà, ở bồn hoa trước cửa nhà ngồi xổm xuống, châm bật lửa muốn đốt bức thư.
Khi đốt một nửa, Trạm Vi Dương nghe được giọng của Bùi Khánh ở sau người vang lên: "Đang đốt gì sao?"
Cậu đột nhiên quay đầu lại, kinh hoảng mà liếc mắt Bùi Khánh một cái, lại quay lại đầu thấy chữ viết trên phong thư đều cháy không còn nữa, thở phào một hơi, nói: "Tờ giấy nháp."
Bùi Khánh rõ ràng thấy phong thư dư lại một nửa, lại như chưa nói cái gì, chờ đến Trạm Vi Dương đem toàn bộ phong thư đều đốt đi, mới cố ý hỏi một câu: "Không phải phiếu điểm chứ?":)
Trạm Vi Dương đứng lên, vỗ vỗ tro dính trên tay, nói: "Không phải, còn chưa có thi, vừa mới khai giảng." Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khánh, hỏi: "Khánh ca đi làm về?"
Bùi Khánh gật gật đầu, "Ừ, vừa trở về."
- ----
Thichen: mn có nghĩ giống tui ko, tui thấy Dương Dương tuy khờ nhưng lại có một chút khôn vặn nhỏ á. Còn Khánh ca tuy ôn nhu nhưng cũng hơi phúc hắc( ngoài sáng trong tối kiểu z á)