Đối Tượng Công Lược Có Sai Sót

Chương 9: Chương 9






- -------------

Trans-editor: ThiChen

Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe

Truyện dịch phi lợi nhuận- không reup!!!

- --------------

Trạm Vi Dương buổi sáng hôm sau được Bùi Khánh đánh thức.

Bùi Khánh gọi cậu vài tiếng nhưng cậu vẫn không tỉnh, sau đó Bùi Khánh duỗi tay vỗ vỗ mặt cậu, vỗ năm sáu cái liền, Trạm Vi Dương mới chậm rãi mở mắt.

Trạm Vi Dương ánh mắt đều rã rời, nhắm nhem mhìn Bùi Khánh không tiêu cự.

Bùi Khánh nói: "Dương Dương, dậy đi học."

Trạm Vi Dương chớp chớp mắt, cơ hồ lại muốn nhắm lại.

Bùi Khánh dùng ngón tay dán mí mắt cậu lên, nói: "Gì La vừa rồi đã tới gõ cửa, em nếu không nhanh đi xuống, gì chút nữa lại đến gõ cửa."

Trạm Vi Dương khó chịu gật gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, dùng tay chống ngồi dậy, cậu phát ngốc một phút nữa, mới bò xuống giường, mang dép lê đi ra hướng cửa.

Đi hai bước, Trạm Vi Dương đột nhiên nhớ tới đây là phòng Bùi Khánh, xoay người đem gối cùng chăn của mình đều ôm lên, nói với Bùi Khánh đang nằm trên giường: "Khánh ca, em đi đây."

Bùi Khánh nói: "Đi đi, đừng đến muộn."

Ngày đó tự học buổi sáng, Trạm Vi Dương đem sách mở ra dựng ở trên mặt bàn, đầu trốn phía sau sách ngủ gà ngủ gật. Chờ đến hết tiết, cả người cậu liền nằm sấp trên bàn, nặng nề ngủ.

Cả buổi sáng trạng thái tinh thần Trạm Vi Dương rất không tốt, thẳng đến nghe tiếng chuông tan học của tiết sáng cuối cùng, cậu mới cảm thấy thể lực của mình có chút khôi phục.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Trần U U hỏi cậu: "Tối hôm qua làm, cái gì à?"

Cơm trưa hôm nay có món cà kho Trạm Vi Dương thích ăn, cậu đang ăn ngon lành, nghe được Trần U U hỏi, liền ngẩng đầu trả lời cậu: "Tớ cùng anh họ tớ trò chuyện."

*Cà kho:



Trần U U chỉ biết Trạm Vi Dương có một anh trai, cũng chưa nghe cậu nói qua có anh họ, kỳ quái nói: "Anh họ cậu?ở trong, nhà cậu?"

Trạm Vi Dương gật gật đầu, nói: "Ảnh năm tư đang thực tập ở công ty phụ cận, từ học kỳ này bắt đầu sống trong nhà tớ."

"Anh họ, cậu còn cùng cậu nói, chuyện đến khuya?" Trần U U cảm thấy khó có thể tin.

Trạm Vi Dương nói: "Đúng vậy, ảnh so với anh tớ tốt hơn nhiều, anh trai tớ đâu có để ý tới tớ."

"Ohh," Trần U U nói một câu, chôn đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, bọn họ lại thấy Tạ Linh ăn xong đang từ bàn ăn của bọn họ đi ngang qua. Hôm nay vẫn như cũ Tạ Linh không có đi một người, trừ bỏ hai nam sinh cùng một người nữ sinh hôm qua, còn có thêm một nữ sinh.

Hai nữ sinh tay kéo tay đi theo Tạ Linh phía sau, vừa đi vừa cười nói.

Tạ Linh lúc đi ngang qua, Trạm Vi Dương cùng Trần U U theo bản năng ngẩng đầu nhìn y.

Nhưng Tạ Linh đến một cái quay đầu nhìn cũng không có,luôn nhìn về phía trước và đi thẳng ra bên ngoài.

Trần U U cuối đầu, biểu tình ghét bỏ mà hừ một tiếng, Trạm Vi Dương còn đang luôn nhìn bóng dáng của Tạ Linh rời đi.

"Có, cái gì đẹp," Trần U U nói, "Chẳng lẽ cậu, còn, còn chưa từ bỏ sao?"

Trạm Vi Dương quay đầu, thân nghiêng về trước, nhỏ giọng nói: "Nếu tớ không có ý định từ bỏ, còn có cách gì không?"

Trần U U nói: "Trực tiếp đi nói."

Trạm Vi Dương nghĩ thầm, kiến nghị của Trần U U cùng Bùi Khánh đều giống nhau, cậu buồn rầu nói: "Nếu nói thẳng cậu ấy cự tuyệt tớ thì làm gì bây giờ?"

Trần U U nói: "Không phải nếu, là khẳng định sẽ, cự tuyệt cậu."

Trạm Vi Dương rất nghiêm túc hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Trần U U nói: "Có thể, làm sao bây giờ?" cậu ta có chút bực bội, cho dù có nói chuyện không lưu loát, cũng không thể không cùng Trạm Vi Dương nói chút lời vô nghĩa, "Người ta không thích, thích cậu, cậu còn thà,chết không buông, này không, thể diện, không giống đàn, đàn ông."

Truyện chỉ đăng trên w-a-t-t-p-a-d: Cangghe

Trạm Vi Dương hơi hơi gục đầu xuống, miếng cà kho cuối cùng cũng không có tâm tình gấp ăn, cậu nói: "Ồ."

Trần U U nói: "Y không đồng ý, thì thôi, dù sao tớ cũng, không giúp cậu nữa."

"Được," Trạm Vi Dương nói, "Tớ cũng không đi tìm y nói thẳng."

Trần U U không nắm bắt được mạch não của cậu, khó hiểu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương giải thích: "Là vầy tớ có thể nghĩ ra cách khác, thể diện một chút."

Trần U U cảm thấy Trạm Vi Dương không cứu nổi.

Bọn họ giữa trưa không đi nhìn Tạ Linh chơi bóng rổ, bởi vì Trạm Vi Dương ăn no, máu đều đi cung ứng tiêu hóa dạ dày rồi,cậu lại buồn ngủ, vì thế trở về phòng học nằm bò ngủ một giấc.

Kết quả của cả ngày không tiến hành hành động chính là, ngày đó Trạm Vi Dương cư nhiên không bị trừ điểm.

Trạm Vi Dương lúc đầu cũng chưa chú ý tới chuyện này, tới lúc khi buổi tối ngồi giải đề, cậu mới đột nhiên phát giác ra được.

Cậu vốn dĩ thượng trước một giây còn đang chán nãn viết công thức trên giấy nháp, giây sau đột nhiên dừng bút lại, ngưỡng đầu lên nhìn trần nhà.

Bùi Khánh ngồi ở bên người cậu đọc sách, tầm mắt chú ý tới hành động khác thường của Trạm Vi Dương, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương còn đang nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ thầm hôm nay thật sự không có trừ điểm!

Bùi Khánh để bút đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, không có nhìn thấy có cái đồ vật dị thường gì.

Đầu ốc không quá linh hoạt của Trạm Vi Dương đầu bắt đầu tính toán: Nếu không hành động sẽ không bị trừ điểm, vậy tạm thời không cần hành động thì tốt quá rồi, cậu có thể duy trì hiện trạng này.

Đồng thời đang lúc cậu nghĩ ra được như thế, cái âm thanh kia lại lần nữa vang lên: "Trạng thái yêu đương phát triển tiêu cực: trừ 2 điểm."

Trạm Vi Dương hơi hơi há miệng, cậu chầm chậm cúi đầu, nhìn về phía Bùi Khánh nhìn lại.

Bùi Khánh cầm bút ở trước mắt cậu lắc lắc, "Làm sao vậy?"

Trạm Vi Dương không nói lời nào, liền ngơ ngác mà nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh nhịn không được duỗi tay đi sờ cái trán cậu, cái trán hơi lạnh, cũng không có nóng.

Trạm Vi Dương nâng lên tay, đè ở trên mu bàn tay Bùi Khánh, kêu hắn: "Khánh ca."

Bùi Khánh "Ừ" một tiếng.

Trạm Vi Dương nói: "Em muốn tắm bồn."

Bùi Khánh rút tay về, dùng đầu bút gõ gõ nhẹ trên trang sách đang vạch ra, "Em muốn đi trên lầu ngâm mình sao?"

Trạm Vi Dương gật gật đầu, hiện tại trong đầu cậu rất rối loạn, không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ, cậu muốn đi ngâm mình trong nước tắm.

Bùi Khánh nói với cậu: "Nhưng anh trai em trước khi đi, nói không cho em lén dùng bồn tắm của hắn."

Trạm Vi Dương nói: "Chúng ta có thể không nói cho hắn biết."

Bùi Khánh cũng không tán đồng một vài cách nghĩ của Trạm Vi Quang, anh không cảm thấy cái việc em trai mình đi lén tắm bồn tắm của mình là một việc gì đó không thể tha thứ, huống chi nơi này là nhà Trạm Vi Dương, kỳ thật anh không có lập trường ngăn cản Trạm Vi Dương, vì thế gật gật đầu: "Em đi đi."

Trạm Vi Dương tức khắc vui vẻ nói: "Thật tốt quá."

Xem Trạm Vi Dương chạy đi ra ngoài thu thập đồ, lúc Bùi Khánh đứng dậy chuẩn bị về phòng của mình, do dự một chút vẫn là gửi WeChat cho Trạm Vi Quang, hỏi hắn: "Vì sao phòng tắm lầu hai không làm bồn tắm, vì sao không cho Trạm Vi Dương tắm bồn." buồng vệ sinh lầu hai diện tích không nhỏ, hoàn toàn có thể để một cái bồn tắm.

Anh ở trên hành lang còn nghe được tiếng vang nhỏ của Trạm Vi Dương khi thu thập đồ phát ra, sau đó anh đi thẳng vào phòng, lúc đóng lại cửa phòng thấy Trạm Vi Quang trả lời WeChat của anh.

Trạm Vi Quang đã phát một tin nhắn thoại qua lại.

Bùi Khánh ở mép giường ngồi xuống, click mở,giọng nói tiến vào bên tai, nghe thấy Trạm Vi Quang nói: "Nó lúc trước lúc tắm bồn lần nào cũng ngủ trong đấy, ba ba sợ nó sặc nước, liền không cho nó tắm bồn."

Nghe xong, Bùi Khánh đem điện thoại từ bên tai lấy ra, ngay sau đó liền thấy Trạm Vi Quang lại phát một tin thoại qua đây.

Trạm Vi Quang lần này nói: "Khánh ca anh giúp em trông chừng nó một chút, đừng cho nó lén dùng bồn tắm của em, phiền anh a."

Bùi Khánh đánh chữ gửi lại hắn: "Anh đã biết." Sau đó đứng lên, cầm di động đi ra bên ngoài.

Lầu hai đã không thấy bóng dáng của Trạm Vi Dương đâu nữa, anh nhìn qua khe hở ở cánh cửa khép hờ phòng cậu, khí lạnh của điều hòa từ khe cửa thổi ra, nhưng Trạm Vi Dương đã không ở bên trong.

Bùi Khánh tiện tay đem cửa đóng lại, dọc theo hành lang đi lên thang lầu.

Khi đi lên thang lầu, Bùi Khánh đã nghe được tiếng nước lầu 3, anh đi lại nhìn thấy cánh cửa phòng vệ sinh duy nhất ở lầu 3 đang đóng, có ánh sáng từ khe cửa lọt ra chiếu trên mặt đất, cùng với tiếng nước ào ào.

Anh gõ gõ cửa, bên trong không có đáp lại, vì thế trực tiếp duỗi tay vặn cửa ra.

Buồng vệ sinh không có khóa cửa, Trạm Vi Dương trên người còn mặc áo ngủ, đang ngồi xổm trên mặt đất ghé vào bên cạnh bồn tắm, biểu tình chuyên chú mà nhìn chằm chằm bồn tắm, chờ đợi nước bên trong đầy.

"Dương Dương," Bùi Khánh đứng ở cửa kêu cậu.

Trạm Vi Dương đột nhiên quay đầu, trên mặt có chút kinh ngạc, "Khánh ca?" cậu như là sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hỏi: "Anh cũng muốn tắm bồn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.