Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 27: Chương 27




Sau đó, Trạm Vi Dương chọn cho mình một chậu hoa lớn bằng gốm sứ, bởi vì lớn hơn nữa còn nặng, khi dọn lên xe vẫn là Bùi Khánh giúp cậu đặt lên.

Bọn họ ở chợ hoa đi dạo nửa ngày, cũng chỉ mua một cái chậu hoa này, ngoài ra không mua thêm thứ gì, chủ yếu là bởi vì Trạm Vi Dương cảm thấy mình không có thời gian chăm sóc những cái cây khác.

Lái xe về đến nhà, Bùi Khánh đừng xe ở trước cửa nhà.

Dì La từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa nhìn bọn họ đem chậu hoa dọn xuống, kinh ngạc nói: “Mua chậu hoa lớn như vậy làm cái gì?”

Trạm Vi Dương nói: “Mới có thể ở trong đó.”

Dì La không thể hiểu được.

Bùi Khánh và Trạm Vi Dương cùng nhau đem chậu hoa dọn tới trên ban công tầng hai, đặt ở chỗ mà Trạm Vi Dương đã chọn cho mình.

Buổi chiều, Trạm Vi Dương ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một chiếc giẻ lau ướt, tỉ mỉ lau chà chậu hoa của cậu.

Bùi Khánh đứng bên cánh cửa dẫn ra ban công, tựa vào khung cửa nhìn cậu.

Vẻ mặt Trạm Vi Dương rất tập trung, ánh mặt trời chiếu vào trên đầu cậu, mái tóc ngắn mềm mại tóc bị chiếu thành màu vàng nhạt, một ít mồ hôi úa ra trên trán và chóp mũi, hai má trắng nõn lộ ra hồng hào khỏe mạnh.

Cậu mím chặt môi, khóe môi ngày thường luôn hơi nhếch lên kéo dài thành một đường thẳng nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào chậu hoa lớn trước mặt, như thể đang làm một việc linh thiêng.

Bùi Khánh cũng không thể nói rõ mình vì sao vẫn luôn đứng ở chỗ này nhìn Trạm Vi Dương, hiện tại mặc kệ là anh hay là Trạm Vi Dương, đều đang làm một việc rất nhàm chán, nhưng anh không thể đem tầm mắt rời đi, giống như trở về khi còn nhỏ, ngồi xổm trước cửa nhà nhìn đàn kiến bò dọc theo nên bề tông.

Trạm Vi Dương đương nhiên không phải là con kiến, cậu so với những cậu bé bình thường còn đẹp mắt hơn, bởi vì ngồi xổm trên mặt đất, một phần eo lộ ra giữa vạt áo áo hoodie và lưng quần tây, đơn bạc thon gầy, trắng đến phát sáng. Nếu không phải đầu của cậu không tốt lắm, Bùi Khánh nghĩ thầm, đến cái tuổi này, cậu hẳn là giống anh trai Trạm Vi Quang của mình là một thiếu niên tự tin chói mắt. Có lẽ đang trộm nói yêu đương, vào một buổi chiều cuối tuần đầy nắng như thế này, cùng một đám thiếu niên đánh bóng rổ, sẽ có vài cô gái cổ vũ cho cậu sau khi ghi được bàn thắng. Dù sao đi nữa, cũng không giống như bây giờ ngồi xổm trên ban công ở nhà cùng một cái chậu hoa phân cao thấp.

Bùi Khánh nghĩ đến đây, Trạm Vi Dương đã lau khô chậu hoa của mình, cậu ngồi xổm trên mặt đất, xoay nửa vòng xung quanh chậu hoa, muốn nhìn xem có nơi nào còn chưa lau khô, vì thế Bùi Khánh không nhịn được khẽ cười.

Trạm Vi Dương từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu thấy Bùi Khánh, lập tức nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay với anh, sau đó đi tới.

Cậu dừng ở bên người Bùi Khánh, nâng tay cầm giẻ lau kia lên, nói: “Em muốn đi giặt giẻ lau.”

Bùi Khánh bước sang một bên, nói: “Đi thôi.”

Trạm Vi Dương gật đầu, bước qua bên cạnh Bùi Khánh đi vào hành lang, bước về phía phòng tắm. Cậu giặt giẻ lau bằng xà phòng trong chậu rửa mặt trong phòng tắm, sau đó cầm trở lại ban công, phơi lại trên dây treo, sau đó bước đến chậu hoa của mình, nhìn chậu hoa cảm thấy mãn nguyện.

Bùi Khánh không nhịn được mở miệng trêu chọc cậu: “Có muốn đặt tên cho lọ hoa của em không?”

Trạm Vi Dương tức khắc kinh ngạc nhìn anh, nhẹ nhàng “A?” Một tiếng, hiển nhiên là trước đó không nghĩ tới vấn đề này.

Bùi Khánh đôi khi cảm thấy trêu chọc Trạm Vi Dương không tốt, nhưng thường không nhịn được, nói: “Đúng vậy, phải có một cái tên mới tốt, các em đều có một cái tên.”

Trạm Vi Dương quay đầu nhìn chằm chằm chậu hoa, lâm vào trầm tư.

Bùi Khánh an tĩnh đợi cậu.

Kết quả một lúc sau, Trạm Vi Dương lần lượt giơ chân bước vào lọ hoa, cậu ngồi xuống trong chậu hoa lẳng lặng ôm chân.

Trong nháy mắt kia, Bùi Khánh sinh ra một loại ảo giác, như thể Trạm Vi Dương thực sự biến thành một cái cây xanh rậm rạp trước mặt anh, mặc dù đang phát triển mạnh mẽ, nhưng cậu không thể cử động cũng không thể nói chuyện, khi muốn trêu chọc cậu, cậu cũng không phản ứng nữa.

Trước khi nhận ra rằng cảm xúc của mình lúc đó là hoảng loạn, Bùi Khánh đã theo bản năng đi về phía Trạm Vi Dương.

Anh ngồi xổm ở bên ngoài chậu hoa, gọi cậu: “Dương Dương?”

Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh, nhưng không đáp lại.

Bùi Khánh nâng tay lên, chạm vào trán Trạm Vi Dương, trán của cậu bị mồ hôi tẩm ướt, nhưng lại hơi phiếm lạnh.

Cứ như vậy không hề báo trước, Trạm Vi Dương đột nhiên nói chuyện: “Em cũng không biết nó tên gọi là gì, nó chính là chậu hoa của em.”

Bùi Khánh nói: “Được rồi, không nghĩ nữa, là chậu hoa của em.”

Trạm Vi Dương vẫn như cũ ôm chân ngồi ở bên trong, nhìn chằm chằm Bùi Khánh suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc, nói: “Em muốn xuống dưới tầng xúc chút đất lên, lát nữa anh có thể giúp em đổ vào được không?”

Bùi Khánh ngăn cản cậu: “Hôm nay không, hôm khác đi.”

Trạm Vi Dương hỏi: “Tại sao?”

Bùi Khánh nói: “Bởi vì ngày mai em còn phải đi học, em gieo mình xuống đất, ngày mai em sẽ đến lớp như thế nào?”

Trạm Vi Dương suy nghĩ một chút cảm thấy rất có đạo lý.

Bùi Khánh tiếp tục nói: “Em đã quên Trần U U rồi sao? Trên trán cậu ấy còn vì em nên bị thương, ngày mai em không đến trường học an ủi cậu ấy một chút sao?”

Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh hai mắt sáng lấp lanh, “Suýt chút nữa em quên mất, Khánh ca thật sự rất tốt.”

Bùi Khánh đưa một bàn tay cho cậu: “Đi ra.”

Ánh mắt Trạm Vi Dương dừng ở trên bàn tay Bùi Khánh, thật lâu sau anh vẫn không nhúc nhích, cậu không quá muốn từ bên trong ra ngoài.

Bùi Khánh nhận ra, hỏi cậu: “Không muốn ra ngoài sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Vâng.”

Bùi Khánh hỏi cậu: “Tại sao?”

Trạm Vi Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Em ở chỗ này rất có --” cậu cố gắng tìm kiếm một từ để biểu đạt ý nghĩa của mình, cuối cùng cậu thật sự thuận lợi tìm được, vì thế cậu cảm thấy kinh hỉ, vui vẻ mà nói với Bùi Khánh: “Cảm giác thân thuộc!”

Bùi Khánh chậm chạm lắc đầu với cậu, “Không đúng, em không có. Bận rộn đã tới giữa trưa, có muốn chợp mắt không? Tới ngủ trưa ở trên giường Khánh ca được không?”

Trạm Vi Dương cảm thấy nghe có vẻ rất hấp dẫn đối với mình, tức khắc hơi rối rắm.

Bùi Khánh đưa hai tay ra, “Anh ôm em ra ngoài.” Cánh tay anh xuyên qua dưới nách Trạm Vi Dương, thấy cậu không giãy giụa, trước tiên nâng cậu đứng lên, sau đó ôm lấy eo cậu, đem cả người cậu từ chậu hoa ôm ra ngoài.

Vóc dáng Trạm Vi Dương không tính lùn, Bùi Khánh muốn ôm eo cậu đem cả người cậu bế lên cũng không quá dễ dàng, nhưng Trạm Vi Dương lại rất phối hợp, chẳng những ôm cổ Bùi Khánh, còn đem hai chân quấn trên eo của anh.

Bùi Khánh động tác hơi khựng lại.

Trạm Vi Dương gắt gao ôm cổ anh, nghiêng đầu áp mặt vào mặt anh, nhẹ nhàng gọi anh: “Khánh ca ca.”

Bùi Khánh chưa từng nghe thấy cậu bé nào gọi anh bằng giọng mềm mại như vậy gọi anh, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói: “Đi ngủ nhé?”

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh liền ôm cậu đi về phía cửa ban công.

Khi đi qua cửa ban công tiến vào hành lang, Trạm Vi Dương đột nhiên cọ cọ mặt Bùi Khánh, sau đó ở phía dưới vành tai của Bùi Khánh nhẹ nhàng hôn, ghé sát vào lỗ tai anh nói: “Em rất thích anh.”

Bùi Khánh không nói gì.

Trạm Vi Dương hỏi anh: “Anh có thích em không?”

Bùi Khánh vẫn không trả lời.

Trạm Vi Dương thất vọng nghiêng đi mặt dựa vào trên vai Bùi Khánh, nói: “Anh có thể suy xét một chút mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.