Ăn sáng xong, Trạm Bằng Trình lái xe mang theo người một nhà đi Quế Viên ở ngoại ô phía tây.
Bên kia có cái công viên đầm nước nhân tạo, sau đó dự án du lịch mọc lên, cuối tuần đa số người dân sống trong nội thành sẽ đến vui chơi, thư giãn cùng cả gia đình.
Hôm nay là ngày nghỉ quốc khánh, ở quế viên có rất nhiều khách du lịch, bọn họ lại tới rất muộn, Trạm Bằng Trình khó khăn tìm được chỗ dừng xe, đem xe lăn của bà nội từ trên xe nâng xuống, đưa bà nội tản bộ một chút thì vừa đến lúc ăn cơm trưa.
Quán cơm trưa tọa bên cạnh một con sông nhỏ, ăn cơm trưa xong, mọi người đều lười nhác ngồi trên ghế đan, không muốn nhúc nhích.
Trạm Tụ Tùng vuốt cái bụng tròn vo, nói: “Bác cả, chơi mạt chược đi.”
Trạm Bằng Trình cầm ấm rót nước cho Trạm Vi Dương uống, nghe vậy liền nhìn về phía Trạm Tụ Tùng, nói: “Cháu là học sinh cấp ba, không thể đánh bạc.”
Trạm Tụ Tùng nói: “Không đánh bạc, chúng ta không thu tiền nên không phải đánh bạc.”
Trạm Vi Quang nghiêng dựa ở trên ghế, trên tay cầm một cây tăm sạch xỉa răng, quay sang Trạm Tụ Tùng, nói: “Không thu tiền ai đánh với em.”
Trạm Tụ Tùng vội vàng nói với Trạm Bằng Trình: “Bác cả, Quang ca ngày nào cũng đánh bạc ở trường.”
Trạm Vi Quang lười phản ứng hắn.
Trạm Bằng Trình nói: “Nhóm người trẻ tuổi các con có thể hoạt bát một chút được không? Bên kia có người đạp xe, có muốn đi xe đạp không?”
Trạm Tụ Tùng nghe xong, duỗi tay ôm lấy đầu nói: “Bác cả tha cho cháu đi, trông có ngốc không chứ!”
Trạm Vi Dương nghe thấy Trạm Bằng Trình nói đi đạp xe, vốn dĩ hai mắt sáng lên định nói mình muốn đi, kết quả còn chưa mở miệng liền nghe được Trạm Tụ Tùng nói, lập tức không dám mở miệng, sợ bị người ta nói cậu ngốc.
Bùi Khánh chú ý tới biểu tình của Trạm Vi Dương, liền ngồi thẳng dậy và nói với Trạm Tụ Tùng: “Anh không chơi mạt chược.”
Trạm Tụ Tùng thất vọng nhìn anh: “Khánh ca, anh không chơi à?”
Bùi Khánh đứng đậy, nói: “Nếu ăn nhiều thì đi dạo một chút.”
Trạm Bằng Trình tán thành nói: “Đi thôi, vận động thêm đi.”
Bùi Khánh cúi đầu hỏi Trạm Vi Dương: “Dương Dương muốn đi không?”
Trạm Vi Dương lập tức đứng đậy, nóng lòng nói: “Đi.” Nói xong cậu còn rất nóng vội, muốn kêu Bùi Khánh đi nhanh lên, tốt nhất chỉ có hai người bọn họ.
Kết quả Trạm Bằng Trình giữ chặt cậu, nhìn về phía Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng, hỏi: “Các con có đi không?”
Trạm Vi Quang nguyên bản co một chân ngồi trên ghế, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Bùi Khánh cùng Trạm Vi Dương, chậm rì đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Dư lại một mình Trạm Tụ Tùng nghe thấy Trạm Vi Quang cũng nói đi, chỉ có thể không tình nguyện mà đứng lên đi theo.
Trạm Bằng Trình cùng dì La lưu lại cùng bà nội nói chuyện phiếm.
Trạm Vi Dương vô cùng mất hứng, đi theo đám người Bùi Khánh ra bên ngoài, dọc theo bờ sông đi một đoạn ngắn, đi về phía con đường ven hồ.
Trạm Tụ Tùng đi giữa Bùi Khánh và Trạm Vi Dương, vẫn luôn ríu rít mà nói chuyện với bọn họ, miệng hiếm khi rảnh rỗi.
Trạm Vi Dương đi ở phía bên kia của Bùi Khánh, hơi lùi về phía sau nửa bước, cậu cũng muốn cùng Bùi Khánh trò chuyện, nhưng cậu không chen miệng được. Hơn nữa đối với chủ đề mà Trạm Tụ Tùng đang nói, Trạm Vi Dương chỉ cần phát biểu ý kiến một chút, Trạm Tụ Tùng sẽ tỏ vẻ khinh thường, Trạm Vi Dương cũng không dám tiếp tục nói nữa.
Trạm Vi Quang liếc cậu một cái, nói: “Em đừng đi bên cạnh Khánh ca, lại đây.”
Trạm Vi Dương không muốn đi qua, trong lòng có chút không vui, tốc độ chậm lại, nhìn thấy hoa dại màu lam nhạt nở rộ bên hồ, không nhịn được dừng lại, ngồi xổm bên hồ nhìn kỹ.
Lúc cậu vừa định muốn đưa tay ra, Trạm Vi Quang đột nhiên hung hăng gọi cậu một tiếng: “Trạm Vi Dương!”
Trạm Vi Dương bị hoảng sợ, giẫm lên bùn mềm rồi nghiêng người về phía trước, Bùi Khánh động tác rất nhanh tiến lên nắm lấy cổ tay cậu, mà Trạm Vi Quang phản ứng cũng rất nhanh nhạy, nắm lấy cổ tay còn lại của cậu kéo lên.
Cậu bị hai người kéo lại, nhưng Bùi Khánh không để cho cậu ngã xuống, mà Trạm Vi Quang sau khi kéo cậu lên, suýt nữa khiến cậu đứng không vững mà ngồi bệt xuống đất, may mà Bùi Khánh không có buông tay cậu ra.
Bùi Khánh nhíu mày, nhìn về phía Trạm Vi Quang.
Trạm Vi Quang dường như có chút tức giận, hét lên với Trạm Vi Dương: “Đã bảo em tránh xa hồ một chút!”
Trạm Vi Dương la đến ngốc, theo bản năng xoay người lại tìm Bùi Khánh, bắt lấy cánh tay Bùi Khánh trốn phía sau anh.
Bùi Khánh nói với Trạm Vi Quang: “Em ấy vừa rồi chỉ là hoảng sợ, em đừng hung dữ như vậy, sẽ là em ấy sợ.”
Trạm Vi Quang hít sâu một hơi, giống như nỗ lực bình phục cảm xúc, sau đó nói với Bùi Khánh: “Nó chính là nói không biết bao nhiêu lần mà không nghe.”
Bùi Khánh quay đầu lại nhìn Trạm Vi Dương, thấy Trạm Vi Dương ngơ ngẩn nhìn Trạm Vi Quang, vì thế anh nói: “Không sao, em nói cho em ấy biết, em ấy có thể hiểu được.”
Trạm Vi Quang ánh mắt vẫn có chút sắc bén, nhưng hắn không lớn tiếng với Trạm Vi Dương nữa, chỉ im lặng đi về phía trước.
Trạm Tụ Tùng đứng ở bên cạnh vẫn luôn không dám nói chen vào, hiện tại thấy Trạm Vi Quang đi rồi, vội vàng đi theo, nhỏ giọng gọi hắn: “Quang ca, đừng tức giận.”
Bùi Khánh còn đứng tại chỗ, anh hỏi Trạm Vi Dương: “Không bị dọa sợ chứ?”
Sắc mặt Trạm Vi Dương có chút tái nhợt, cậu nói: “Không.”
Bùi Khánh giơ tay lên, lại cảm giác được mình bị Trạm Vi Dương ôm chặt lấy, ngữ khí của anh có chút bất đắc dĩ, cúi đầu hỏi cậu: “Không phải nói không sợ sao?”
Trạm Vi Dương buông ra tay, giải thích: “Không phải, là Trạm Vi Quang làm em sợ, em không sợ rơi vào trong hồ.”
Bùi Khánh bảo cậu đứng ở bên cạnh mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước không xa là chỗ cho thuê xe đạp, có xe đạp cho hai, ba, bốn người.
Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương: “Muốn đạp xe không?”
Trạm Vi Dương ngượng ngùng trả lời, trộm nhìn qua Trạm Tụ Tùng.
Bùi Khánh nói: “Nhìn em ấy làm gì, nhìn ca ca, trả lời anh có muốn đạp xe không?”
Trạm Vi Dương ngẩng đầu nhìn Bùi Khánh, vui vẻ gật đầu.
Bùi Khánh đi thuê một cái xe đạp hai người, chỗ ngồi là song song, hai người một trái một phải đạp xe, đuổi theo Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng đi ở phía trước.
Bọn họ dừng lại, Bùi Khánh xuống xe, nói với Trạm Tụ Tùng: “Đi đạp xe với anh Dương một lát.”
Trạm Tụ Tùng tức khắc mở to hai mắt, nói: “Em không đi!”
Trạm Vi Dương nhìn bọn họ, hai chân đạp lên bàn đạp, gần như hoảng loạn không chỗ sắp đặt.
Bùi Khánh nói với Trạm Tụ Tùng: “Em đi giúp anh chăm sóc anh Dương một chút, anh có lời muốn cùng Vi Quang nói.”
Trạm Tụ Tùng nghe thấy Bùi Khánh nói như vậy, không khỏi ngẩn ra một chút, không tiện lại mở miệng từ chối, chỉ là không nhịn được nhìn lại Trạm Vi Quang.
Trạm Vi Quang nói với Trạm Tụ Tùng: “Em để Trạm Vi Dương tránh xa cái hồ một chút.”
Trạm Tụ Tùng lúc này mới bất đắc dĩ mà xoay người đi về phía Trạm Vi Dương, hắn bò lên trên xe đạp, cùng Trạm Vi Dương hai người tâm bất cam tình bất nguyện cùng nhau đạp xe về phía trước.
Trạm Vi Dương vẫn còn nhìn thăm dò Bùi Khánh.
Bùi Khánh nói: “Anh chút nữa sẽ tới.”
Trạm Vi Dương hơi an tâm một ít, gật đầu với anh một cái, tỏ vẻ sẽ chờ anh.
Trạm Vi Quang nhìn bọn họ, một lúc sau hắn nói với Bùi Khánh: “Anh có phải muốn hỏi em về Vi Dương không?”
Bùi Khánh “Ừ” một tiếng, “Em cảm thấy anh sẽ nhịn được không hỏi sao?”
Trạm Vi Quang có chút nghi ngờ mà liếc anh một cái: “Em nghĩ anh khẳng định sẽ tò mò, nhưng em không nghĩ tới anh sẽ hòa hợp với nó như vậy.”
Bùi Khánh nghe vậy cười, nói: “Dương Dương giống như một đứa nhỏ, thế nào không thể hòa hợp?”
Trạm Vi Quang nhìn bóng lưng Trạm Vi Dương, nói: “Giống như một đứa trẻ vậy, nhưng nó lại không nghe lời chút nào, thật sự rất phiền phức.”