Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 9: Chương 9




Trạm Vi Dương bị Bùi Khánh đánh thức vào buổi sáng ngày hôm sau.

Bùi Khánh gọi cậu vài lần cậu cũng chưa tỉnh lại, sau đó Bùi Khánh duỗi tay vỗ nhẹ mặt cậu, vỗ năm sáu cái, Trạm Vi Dương mới từ từ mở mắt ra.

Trạm Vi Dương ánh mắt tan rã, không tập chung nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh nói: “Dương Dương, rời giường đi học.”

Trạm Vi Dương chớp chớp mắt, cơ hồ muốn nhắm lại.

Bùi Khánh dùng ngón tay chống đỡ mí mắt cậu, nói với cậu: “ Dì La vừa rồi đến gõ cửa, nếu em còn không nhanh xuống, lát nữa dì ấy lại lên gõ cửa.”

Trạm Vi Dương khó chịu gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, chống tay ngồi dậy, cậu ngơ ngẩn một lát, mới bò xuống giường, mang dép lê bước ra ngoài.

Đi được hai bước, Trạm Vi Dương đột nhiên nhớ ra đây là phòng của Bùi Khánh, xoay người nhặt chăng bông và gối đầu lên, nói với đối Bùi Khánh đang nằm ở trên giường: “Khánh ca, em đi đây.”

Bùi Khánh nói: “Đi đi, đừng đến muộn.”

Buổi tự học ngày hôm đó, Trạm Vi Dương mở sách ra đặt ở trên mặt bàn, ở sau quyển sách ngủ gật. Chờ đến khi tan học, cậu ghé cả người vào trên bàn, nặng nề ngủ.

Trạng thái tinh thần của Trạm Vi Dương cả một buổi sáng đều rất tệ, thẳng đến chuông tan học của tiết cuối cùng của buổi sáng vang lên, cậu mới đột nhiên cảm thấy mình khôi phục chút năng lượng.

Vào bữa trưa, Trần U U hỏi cậu: “Tối hôm qua làm, cái gì đó?”

Cơm trưa ngày hôm nay có cá hương cà tím mà Trạm Vi Dương thích, cậu ăn đến say sưa, nghe thấy câu hỏi của Trần U U, ngẩng đầu trả lời y: “Tôi nói chuyện phiếm cùng anh họ.”

Trần U U chỉ biết rằng Trạm Vi Dương có một anh trai, cũng không nghe cậu nói rằng có anh họ, kỳ quái nói: “Anh họ của cậu? Sống ở, nhà cậu?”

Trạm Vi Dương gật đầu, nói: “Anh ấy học đại học năm 4 ở công ty gần đây thực tập, từ học kỳ này bắt đầu sống ở nhà tôi.”

“Anh, họ của cậu có thể cùng cậu nói chuyện, đến đêm khuya?” Trần U U cảm thấy khó tin.

Trạm Vi Dương nói: “Đúng vậy, anh ấy so với anh tôi tốt hơn nhiều, anh tôi vẫn luôn không để ý đến tôi.”

“Ồ” Trần U U nói một câu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Một lát sau, bọn họ thấy Tạ Linh ăn cơm trưa xong đi ngang qua bàn ăn bên cạnh bọn họ. Hôm nay Tạ Linh vẫn như cũ không đi một mình, ngoại trừ hai nam một nữ ngày hôm qua, còn có thêm một cô gái nữa.

Hai cô gái tay khoác tay đi theo phía sau Tạ Linh, vừa đi vừa đùa giỡn.

Lúc Tạ Linh đi qua, Trạm Vi Dương và Trần U U đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhưng Tạ Linh cũng không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra phía ngoài nhà ăn.

Trần U U cúi đầu, biểu tình ghét bỏ hừ một tiếng, Trạm Vi Dương vẫn còn nhìn bóng dáng Tạ Linh rời đi.

“Có, cái gì đẹp,“ Trần U U nói, “Chẳng lẽ cậu, còn, còn chưa từ bỏ ý định hả?”

Trạm Vi Dương quay đầu, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi không bỏ cuộc, thì phải làm sao?”

Trần U U nói: “Nói trực tiếp đi.”

Trạm Vi Dương nghĩ thầm, kiến nghị của Trần U U và Bùi Khánh giống nhau, cậu buồn rầu nói: “Nếu nói thẳng cậu ta vẫn từ chối tôi thì phải làm sao gì?”

Trần U U nói: “Không phải nếu, là nhất định sẽ, từ chối cậu.”

Trạm Vi Dương rất nghiêm túc hỏi: “Tôi nên làm gì bây giờ?”

Trần U U nói: “Đúng vậy~, phải làm sao bây giờ?” Y có chút bực bội, bởi vì nói chuyện không lưu loát, còn không thể không cùng Trạm Vi Dương nói chút lời vô nghĩa, “Người ta không, thích cậu, cậu cũng không chết được, lén lén lút lút, này không, thể diện, không giống nam, nam nhân.”

Trạm Vi Dương hơi gục đầu xuống, cuối cùng một miếng cá hương cà tím cũng không có tâm trạng gắp, cậu nói: “Ò.”

Trần U U nói: “Hắn không làm thì, quên nó đi, dù sao tôi, cũng không giúp cậu.”

“Được rồi” Trạm Vi Dương nói, “Tôi cũng không đi nói chuyện trực tiếp với cậu ta...”

Trần U U không hiểu mạch não cậu, khó hiểu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương giải thích: “Như vậy tôi còn có thể nghĩ ra biện pháp khác, đỡ mất mặt hơn một chút.”

Trần U U cảm thấy Trạm Vi Dương không cứu nổi nữa.

Giữa trưa bọn họ không đi xem Tạ Linh chơi bóng rổ nữa, bởi vì Trạm Vi Dương ăn cơm no, máu đều cung cấp cho dạ dày tiêu hóa, cậu lại buồn ngủ, vì thế trở về phòng học nằm sấp ngủ một giấc.

Hậu quả cả ngày không ra tay chính là, ngày đó vậy mà Trạm Vi Dương không bị trừ điểm.

Trạm Vi Dương ban đầu cũng không chú ý tới chuyện này, là lúc buổi tối cậu làm bài tập, đột nhiên nhận ra.

Cậu vốn dĩ một giây trước còn viết công thức lung tung trên giấy nháp, giây tiếp theo đột nhiên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Bùi Khánh ngồi bên cạnh cậu đọc sách, chú ý tới Trạm Vi Dương hành động khác thường, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ thầm hôm nay thật sự không bị trừ điểm!

Bùi Khánh đưa tay cầm bút chống dưới cằm, ngẩng đầu liếc trần nhà một cái, không nhìn thấy có đồ vật nào bất thường.

Cái đầu không quá linh hoạt của Trạm Vi Dương bắt đầu tính toán lên: Nếu không hành động mà không bị trừ điểm, vậy tạm thời tốt nhất là không cần hành động, cậu có thể duy trì hiện trạng...

Vừa nghĩ như vậy, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Trạng thái yêu đương tăng âm, trừ 2 điểm.”

Trạm Vi Dương khẽ há miệng, cậu chậm rãi cúi đầu, nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh cầm bút lắc lắc ở trước mắt cậu: “Làm sao vậy?”

Trạm Vi Dương không lên tiếng, chỉ ngây người nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh nhịn không được đưa tay sờ trán cậu, trán hơi lạnh, không nóng.

Trạm Vi Dương nâng tay lên, đặt ở trên mu bàn tay Bùi Khánh, gọi anh: “Khánh ca.”

Bùi Khánh “Ừm” một tiếng.

Trạm Vi Dương nói: “Em muốn đi tắm.”

Bùi Khánh rút tay về, dùng đầu bút châm nhẹ trên trang sách đang mở, “Em muốn đi tắm ở tầng trên?”

Trạm Vi Dương gật đầu, hiện tại trong đầu cậu quá rối loạn, không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, cậu muốn ngâm mình trong nước.

Bùi Khánh nói với cậu: “Trước khi anh trai của em đi, có nói không cho em trộm dùng bồn tắm của hắn.”

Trạm Vi Dương nói: “Chúng ta có thể không nói cho anh ấy biết.”

Bùi Khánh không tán đồng với suy nghĩ của Trạm Vi Quang, anh không cảm thấy cho em trai dùng bồn tắm của mình không phải là chuyện không thể tha thứ, huống chi nơi này là nhà Trạm Vi Dương, thật ra anh cũng không có lập trường ngăn cản Trạm Vi Dương, vì thế gật đầu: “Em đi đi.”

Trạm Vi Dương lập tức vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”

Thấy Trạm Vi Dương chạy ra bên ngoài phòng tắm thu thập đồ vật, thời điểm Bùi Khánh đứng dậy chuẩn bị về phòng của mình, do dự một chút vẫn gửi cho Trạm Vi Quang một cái WeChat, hỏi hắn: “Vì sao tầng 2 không lắp bồn tắm, để Vi Dương tắm?” Phòng tắm tầng hai diện tích không nhỏ, hoàn toàn có thể lắp một cái bồn tắm.

Anh còn nghe thấy tiếng ồn ào của Trạm Vi Dương thu thập đồ vật ở trên hành lang khi, sau đó anh đi vào phòng, lúc đóng cửa phòng lại thì thấy Trạm Vi Quang trả lời WeChat.

Trạm Vi Quang đã gửi một cái tin nhắn bằng giọng nói.

Bùi Khánh ngồi xuống mép giường, click mở giọng nói để bên tai, nghe thấy Trạm Vi Quang nói: “Em ấy trước kia thường ngủ quên ở bồn tắm lúc ngâm mình, ba ba sợ em ấy chết đuối, nên không cho phép em ấy tắm bồn nữa.”

Nghe xong, Bùi Khánh đưa điện thoại ra khỏi tai, ngay sau đó liền thấy Trạm Vi Quang gửi tiếp một cái tin nhắn bằng giọng nói tới.

Lần này Trạm Vi Quang nói: “Khánh ca anh giúp em nhìn chằm chằm em ấy một chút, đừng để em ấy dùng trộm bồn tắm của em, làm phiền anh.”

Bùi Khánh đánh chữ trả lời hắn: “ Anh biết rồi.” Sau đó đứng lên, giữ di động đi ra ngoài.

Tầng hai đã không còn bóng dáng Trạm Vi Dương, cửa phòng cậu có một khe hở, khí lạnh điều hòa từ trong cửa tràn ra, nhưng Trạm Vi Dương không ở bên trong.

Bùi Khánh tiện tay đem cửa đóng lại, đi dọc hành lang đến cầu thang. Đam Mỹ Sắc

Khi đứng trên cầu thang, Bùi Khánh nghe thấy tiếng nước ở tầng 3, anh đi lên thấy cửa phòng tắm duy nhất trên tầng 3 đã đóng lại, có ánh sáng trên mặt đất lọt ra từ khe cửa, cùng với tiếng nước ào ào.

Anh gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, vì thế trực tiếp duỗi tay mở tung cánh cửa.

Cửa phòng tắm không khóa, Trạm Vi Dương trên người còn mặc áo ngủ, ngồi xổm trên mặt đất ghé vào bên cạnh bồn tắm, chăm chú nhìn chằm chằm bồn tắm, chờ đợi nước bên trong đầy lên.

“Dương Dương,“ Bùi Khánh đứng ở cửa gọi cậu.

Trạm Vi Dương đột ngột quay đầu lại, trên mặt có chút kinh ngạc, “Khánh ca?” Cậu có vẻ hơi sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hỏi: “Anh cũng muốn đi tắm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.