PART 23
Sáng, tất cả học sinh tập trung tại sảnh và chuẩn bị lên xe ra về, mọi người trong lớp và các bạn khác rất quí mến nó từ
trước. Lại rất ghét Nga nên đã coos tình đi thật chậm bỏ Nga xa thật xa Phong để nó được ngồi kế bên Phong vậy mà
ai đâu biết rằng lúc nó định ngồi xuống mọi người mừng thầm trong bụng thì tự nhiên Nga kêu lên:
– Anh Phong ơi, ở trên hết ghế rồi mà ở dưới ghế cao xe chạy xóc lắm cho em len ngồi với.
Phong khó xử nhìn Ngọc rồi nói:
– À thôi bà xuống dưới ngồi cho Nga lên đây nha. Nó hay bị say xe lắm.
Ngon ko nói gì lặng lẽ bước xuống dưới, mọi ánh măst như dao găm phóng về phía hắn. Joyce uất ức chạy lại nắm tay
Ngọc ngồi xuống chỗ Phong đẩy Nga ra rồi nói:
– Say xe gì chứ, sao ko uống thuốc đi. Ai đến trước thì phải được hưowrng chứ. Câu sau nói đầy ẩn ý
– Vậy em sẽ uống thuốc em xin lỗi. Nga giả bộ đuwa tay quẹt nước mắt rồi đi xuống
Nhìn thấy vậy, Phong tự nhiên tức giận lên, hét vào mặt Joyce:
– Ngồi gì mà ngồi chứ, toi đã nói Ngọc nhường cho em ấy. Ngọc cũng đồng ys rồi mà, Nga bị say xe cô ko thấy sao?
Ngọc buông tay làm rơi túi đôf xuống đất rồi mở to mắt nhìn hắn và nói ko nên lời. Nó chỉ biết đi xuống dưới ngồi thôi,
và nó đã thấy nụ cười ác độc trên gương mặt của Nga. Joyce tức giận, hét lên:
– Cậu là đồ ngu ngốc. Sau này chắc chắn cậu sẽ phải hối hận
Nói xong, Joyce mặt hầm hầm về chỗ còn nó thì mở nhạc lên đeo tai phone và nó đang cần được yên tĩnh:
” Đoá hoa trong veo mỏng manh
Gieo vào nỗi đau thật nhanh
Từng lời em nói khẽ thôi
Nhưng cào xé tâm hồn tôi…”
Đi được một lúc nó bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, sực nhớ ra chết rồi nó chưa uống thuốc chống say xe. Mặt nó trắng
bệch, thấy bụng khó chịu cổ họng thì như có chất lỏng chua chua cứu muốn nôn ra nhưng ko được. Bạn nữ kế bên thấy
nó như vậy thì vội la lên cho cả xe biết:
– Chết rồi, có ai có bịch ni lon ko? Ngọc say xe sắp xỉu rồi này
Minh vội chạy lại chỗ nó và vuốt vuốt để nó cảm thấy đỡ hơn. Xoa dầu cho nó cậu lo lắng sắp chết rồi đây, mặt nó xanh
xao, lạnh ngắt vậy mà khi cậu quay lại thì vẫn ko thấy hắn xuống. Tức giận cậu đập mạnh tay xuống nền xe, Kim biết
hắn ko xuống chứ nhưng cô vẫn để cho Minh chăm sóc nó, Tuấn lắc đầu nhìn Phong rồi gửi cho Phong một tin nhắn.
Ring…Ring…Ring
Là tin nhắn của Tuấn,hắn mở ra xem:
” tao thật thất vọng về mày, Phong ạ. Tại sao người ngồi dưới kia ko phải là mày mà là Minh chứ. Mày ko nhận ra Nga ả
là một con hồ ly tinh sao? Ai cũng nhận ra chỉ có mày ko nhận ra. Cứ như vậy mày sẽ mất Ngọc, đến lúc đó thì đừng
mong sưj tha thứ của mọi ngừoiw và nó. Tới lúc đó chăsc nó là của Minh rồi”
Hắn nhắn lại:
” Chuyện của tao mày đừng xen vào ”
Tuấn nhìn qua Phong nhún vai ra vẻ: OK tao sẽ ko xen vào chuyện của mày
Thật ra bây giờ hắn muốn xuống đó xem nó như thế nào lắm nhưng mặc cảm tội lỗi năm xưa và gương mặt Nga nhìn
mình như muốn khóc khiến hắn ko xuống dưới với nó. Có nghĩa rằng bây giờ Ngọc đã đứng vị trị thứ hai sau Nga rồi.