CHƯƠNG 19
“Tới đây ~~~~~~~~” nghe được chuông cửa Yunho lập tức nhào đi mở cửa, rồi trực tiếp nhào vào trong lòng Jaejoong, “Jaejae hyung, Yunho rất nhớ hyung ~ “
“Ôi chao~ đúng là một cậu bé hư mà! Chỉ nghĩ đến một mình Jaejae hyung mà chả thèm ngó ngàng gì đến Junsu hyung này hả !” Một bên Junsu oán giận nói, “Vừa mới mở cửa mà đã lao ra như thế, không sợ ôm sai người hả!”
“Hì hì. . . Xin lỗi, Junsu hyung ~ “
” Thôi thôi thôi, hyung cũng rất nhớ Yunho a. Chuẩn bị xong xuôi rồi chứ?” Jaejoong vuốt vuốt tóc Yunho, thật mềm mại.
“Xong hết rồi a! Yoochun a ~~ chúng ta ra ngoài thôi! Đem đồ đạc ra đi.” Yunho gọi Yoochun trong nhà, rốt cụoc cũng được ra ngoài đi chơi rồi!
“Junsu hyung! !” Yoochun một tay ôm cái giỏ vọt ra, một tay kéo cánh cửa nên chẳng may đụng trúng Junsu.
“Thong thả một chút, hyung không có chạy trốn đi đâu đâu a.” Junsu bị đụng trúng lui lại phía sau, thằng nhóc quỷ này khí lực càng lúc càng lớn rồi, nguy hiểm thật, may là anh không có cảm giác đau đớn, nếu không chắc cũng phải rơi lệ rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy vô tri giác lại là điều may mắn a.
“Hắc hắc ~ đi thôi đi thôi ~~” Yoochun lôi kéo tay Junsu đi trước, Jaejoong và Yunho đi ở phía sau.
“A! ! !” Yunho đột nhiên hô to một tiếng khiến ba người chú ý, “Em hẳn là nên đem Jaejoong theo chứ a! Vẫn luôn muốn đưa cho Jaejae hyung xem, giờ chạy về vẫn kịp ha, cũng vẫn chưa đi xa mà.”
Junsu thoáng cái vội căng thẳng, nếu cả Yoochun cũng ầm ỹ đòi về, anh sợ chính anh cũng ứng phó không kịp.
“Không có gì đâu, Yunho, lần sau hyung đến nhà em làm khách rồi xem cũng được, mang đi lỡ đâu lại làm bẩn hay đánh mất thì phải làm sao?” Jaejoong ra vẻ trấn tĩnh nói, trong lòng anh cũng khẩn trương lắm a!
“Nhưng là… . . . Được rồi, vậy Jaejae hyung nhất định phải đến nhà làm khách a!” Yunho do dự một chút, rồi vẫn đáp ứng, “Đi thôi đi thôi! Không có chuyện gì rồi ~” Yunho tiếc nuối một chút nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bộ dáng vui vẻ hớn hở ban đầu.
Bọn họ đi tới công viên trung tâm thì đã có rất nhiều người, hôm nay là cuối tuần, mọi người đều muốn đi dạo chơi công viên, thay đổi tâm tình. Bọn họ tìm một chỗ bãi cỏ sạch sẽ ngồi xuống, một mùi cỏ xanh thơm mát xông lên mũi.
“Hả ~~~ thật thoải mái ác ~” Yoochun đã nằm lăn xuống mà lộn qua lộn lại trên bãi cỏ, Junsu yêu chiều nhìn Yoochun, thằng bé này càng ngày càng đẹp trai a, đặc biệt là đôi mắt hấp dẫn kia, thật làm cho người ta mê muội.
Jaejoong và Yunho đem đồ đạc lấy ra từng cái một để xuống: “Jaejae hyung, bọn em đã làm mọt ít đồ ăn cho các hyung ăn đó a ~ “
“Thật vậy à? Vậy đợi lát nữa phải ăn nhiều nhiều một chút rồi đây!” Khóe miệng Jaejoong cong lên tươi cười, “Yunho của chúng ta ngày càng thông minh rồi đấy !”
Nghe được Jaejoong dùng từ “chúng ta” với mình, Yunho cảm thấy mặt có chút nóng lên: “À! Quên đồ uống của Yoochun ở nhà rồi.” Yunho vỗ vỗ đầu, chắc để lại trong tủ lạnh ở nhà rồi, “Em đi mua vậy!”
“Hyung cùng em đi.” Jaejoong đứng lên cầm tay Yunho, “Chúng ta đi ra ngoài, các cậu ở đây chờ một chút.”
Yoochun và Junsu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng họ đã không ngờ rằng, bọn họ không còn có thể đợi Jaejoong trở về nữa.
“Jaejae hyung, chúng ta qua bên kia đi, em biết quầy nào bán mà.” Yunho chỉ vào quầy bán đồ đối diện công viên nói.
“Được, vậy vào trong đó đi.” Jaejoong gật đầu, nắm tay Yunho đi qua đường lớn.
Trên đường xe không nhiều lắm, hơn nữa tốc độ cũng không cao, Yunho cùng Jaejoong đi cũng không chú ý lắm, hai người vừa nói chuyện vừa đi qua đường.
Nhưng một lúc sau, một chiếc xe màu đỏ phóng qua, trong xe loa nhạc mở vang rung trời, trong xe đôi nam nữ trẻ tuổi đang thả mình chơi đùa, hoàn toàn không có chú ý tới tình huống phía trước.
Đợi tới lúc Jaejoong ý thức được, thì anh đã theo bản năng mà đem Yunho đẩy qua ven đường nhưng chính anh lại chưa kịp trốn thoát. Chiếc xe to cứng cứ như vậy mà đâm vào thân thể mềm mại của Jaejoong, tạo thành một đạo vòng cung thê mỹ.
Yunho ngốc lăng nhìn chiếc xe màu đỏ bỏ chạy, ngốc lăng nhìn dòng máu đỏ tươi từ cơ thể Jaejoong tuôn ra. Tại sao lại thế này? Không có khả năng mà! Không! ! !
“Jaejae hyung! ! !” Yunho điên cuồng chạy về phía Jaejoong, ôm lấy thân thể nhỏ gầy đã bắt đầu có chút lạnh lẽo của Jaejoong, “Jaejae hyung, hyung đừng nhắm mắt lại được không? Nhìn Yunho một chút đi, được không hả?”
Yunho sờ vào túi quần Jaejoong, nhưng lại phát hiện điện thoại di dộng bị đụng hư mất rồi: “Van cầu các bác, cứu Jaejoong hyung có được không? Cháu van mọi người mà!” Yunho nước mắt chảy ròng, cậu nắm chặt tay Jaejoong, nhưng người chung quanh cũng không chút động lòng, chỉ là lạnh lùng nhìn chuyện bi thương đang xảy ra trước mắt.
“Cháu van mọi người! Gọi điện thoại cho xe cứu hộ có được không a!” Yunho bất lực nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, tại sao? Tại sao không người nào nguyện ý giúp bọn họ?
“Jaejae hyung! !” Yunho nhìn thấy Jaejoong đang mở to hai mắt, cố gắng nở một nụ cười, tâm như bị dao cắt nát, “Jaejae hyung, không được rời khỏi em, có được không a?”
Cậu cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu của Jaejoong đang dần buông lỏng xuống, nhất thời thế giới của cậu cũng rơi vào bóng tối