[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 25 

“Hoan nghênh mọi người hôm nay tới tham gia party do tập đoàn Jung tổ chức, đồng thời cũng là sinh nhật tiểu thiếu gia Jung gia.” Người chủ trì cầm microphone nhắc lại từng câu chữ giới thiệu cứng ngắc, đơn giản đều là mấy câu cảm tạ … Lời khách sáo. Yunho cùng Yoochun cầm ly rượu, nghe lên tiếng, không chút biểu tình thú vị nhìn chung quanh, Changmin sao còn chưa có đến?

“Yunho hyung, Yoochun hyung!” Changmin đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người hơn nữa dùng sức chụp một cái, làm hai người họ giật mình, “Xin lỗi nha, đã tới chậm, trên đường bị kẹt xe, quản gia nhà chúng ta lái xe lại quá bảo thủ. Nếu ta không tự lái nốt phần còn lại thì cũng còn lâu mới đến được vào giờ này!”

Yunho và Yoochun cũng có gặp qua quản gia nhà Changmin, là một người đã qua năm mươi, lái xe dĩ nhiên là có thể tin tưởng rồi, bọn họ không khỏi tưởng tượng đến cảnh nếu để lão quản gia ngồi ghế sau, kinh hãi run sợ mà nhìn bộ dáng Changmin lái xe, không khỏi vì lão quản gia mà đồng tình.

“Em cũng nên lo cho sức khỏe của lão nhân gia ấy chứ.” Yoochun vỗ vỗ vai Changmin.

“Em có lo lắng mà, em đã chuẩn bị xô cho lão mà. Vốn là tới để ăn, không nghĩ tới lão đã dùng bữa trước rồi, không biết đã nôn hết hay chưa, như thế nào đến giờ còn chưa thấy.” Changmin biểu tình có chút lo lắng, trên thực tế là đang rất nghiêm túc ăn chiếc bánh ngọt trong tay.

“…” Mặc niệm ba tiếng, một ngày nào đó lão quản gia cũng bị Changmin hành hạ mà về quê thôi.

“Xin mời vị nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, Tiểu thiếu gia Jung gia Park Yoochun cho chúng ta vài lời phát biểu.” Thanh âm người chủ trì cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người. Yoochun sửa sang lại tây trang, hướng trên đài đi đến.

“Thật hân hạnh được mọi người cùng đến đông đủ, cũng rất vinh hạnh sinh nhật 15 tuổi của ta có thể cùng quí vị ăn mừng. . .” Vẻ mặt nghiêm túc của Yoochun làm cho miếng bánh ngọt trong miệng Changmin thiếu chút nữa là rớt ra, “Trời phật a, đó là Yoochun hyung sao?”

“Tin tưởng vào mắt của mình đi, Yoochun vốn có thể đứng đắn mà.” Yunho đã dự liệu đến phản ứng của Changmin, nhưng là chứng kiến tận mắt thì vẫn cảm thấy rất đáng yêu, “Bánh ngọt muốn rớt ra rồi, đừng lãng phí.”

Nhìn Changmin lập tức đóng cửa miệng, đem phần bánh ngọt còn lại nuốt vào rồi lại hồi phục cái miệng chữ O, khóe miệng Yunho khẽ nhếch lên, ánh mắt phóng tới trên người Yoochun. Dù còn nét ngây thơ nhưng càng ngày càng đẹp trai rồi, một thân màu trắng tây trang, mở ba nút thắt lộ ra xương quai xanh mê người, câu dẫn ánh mắt kẻ khác say mê.

“Ở chỗ này, toi còn muốn đặc biệt cám ơn một người.” Niệm xong mấy câu nói chán ngắt trong bản thảo, Yoochun chuyển hướng về phía Yunho, “Đó chính là hyung của tôi, Jung Yunho.”

Yunhoo kinh ngạc nhìn Yoochun, có chút giương miệng, nhưng lại phát không ra tiếng âm.

“Thật sự rất cám ơn hyung, nhiều năm như vậy, hyung vẫn rất chiếu cố em, luôn đối xử thật tốt với em, không cho em bị thương tổn gì. Còn có thể nấu cơm cho em, chuyện gì cũng giúp em làm, đây là sự chăm sóc ân cần mà suốt những năm còn sống ở Mỹ em không có nhận được. Cám ơn hyung đã bổ khuyết cho khoảng không nhân sinh của em một nét bút thân tình, mà tâm nguyện lớn nhất bây giờ của em, chính là hy vọng hyung có thể vui vẻ, đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy hyung cười với em, nhưng em không trách hyung, em chỉ muốn nói, Yoochun sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hyung, cho nên xin hyung hãy mở rộng trái tim với em một lần nữa đi, em tin hyung sẽ lại tìm được hạnh phúc.”

Nói xong đoạn này, Yoochun hướng Yunho cúi mình thật sâu, trong hội trường bộc phát ra tiếng vỗ tay chân thành duy nhất trong buổi tối hôm nay, đến nhưng người luôn dối trá chung quy cũng cảm động, bọn họ thật là bị tấm chân tình của cặp anh em này làm rung động rồi. Yunho cảm thấy hốc mắt đã khô lệ rất lâu bỗng dưng có chút ướt át, cậu dongsaeng của anh cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Từ khi Jaejae hyung rời đi đến bây giờ, nhiều năm như vậy, Yoochun vẫn luôn ở bên cạnh cậu, cho dù cậu đối Yoochun có lãnh đạm thì cậu dongsaeng này cũng chưa từng có oán giận qua, vẫn luôn vui vẻ.

Yunho cuối cùng cũng có thể lộ ra nụ cười tươi đầu tiên sau nhiều năm, cậu nhìn Yoochun đang bước về hướng mình, liền mở rộng hai tay ôm lấy Yoochun: “Cám ơn em, Yoochun, thật sự, hyung hứa sau này sẽ vui vẻ lên.” Yunho buông tay rồi, Jaejae hyung, đây cũng là thứ hyung muốn nhìn thấy, Yunho vẫn đang rất vui vẻ mà sống, hyung tại thiên đường cứ yên tâm đi.

“Hyung, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất của em.”

Một bên Changmin cũng buông bánh ngọt xuống, gia nhập hàng ngũ vỗ tay. Chính cậu là con trai độc nhất trong nhà, không có thẻ cảm thụ được tình cảm anh em, nhưng hôm nay cậu đã cảm nhận được sâu sắc rồi, đó là một loại tình cảm có thể làm người ta rung động, có anh em thật tốt!

Yunho nhìn thấy được tâm tư Changmin, buông Yoochun ra, vươn tay kéo Changmin lại: “Changmin à, em cũng là một người anh em thật tốt a ~” Yunho tươi cười làm cho Changmin lóa mắt, thật sự, rất giống ánh mặt trời, rất ấm áp.

Hai người ở trong góc phòng chứng kiến cảnh này, nước mắt cũng chảy xuống.

“Đến ăn bánh ngọt đi ~~~~~~~~~~” ngay lúc các anh em còn đang chìm đắm trong hạnh phúc, hai người noona mang một cái bánh sinh nhật thật to đi ra, “Yoochun à, bánh này, là noona tự mình đi đặt, hy vọng em sẽ thích.” Kihee đi tới trước mặt Yoochun, kéo tay cậu, “Cám ơn các em đã bỏ qua mọi sự tình trước kia, tha thứ các noona, hôm nay noona thật sự rất vui, hy vọng Yoochun cũng sẽ vui ha.” Nói xong, Kihee ôm Yoochun thật chặt. Jung Mi cũng đi lên ôm Yoochun một chút, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ bất an.

“Đến đây nào Yoochun, cùng ăn bánh đi.” Kihee đem bánh có bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” đưa tới trước mặt Yoochun.

“Cám ơn các noona.” Yoochun cười sáng lạn, các noona đã thay đổi cũng làm cho cậu cảm thấy rất vui vẻ, cậu cắt một miếng bánh, “Đừng nhìn tôi vậy chứ, mọi người cùng nhau ăn đi.” Bồi bàn đi lên đem bánh ngọt phân cho từng vị khách.

“Hyung, hyung cũng ăn đi.” Ngay lúc Yoochun đem bánh ngọt đưa đến bên miệng Yunho, cửa phòng tiệc đột nhiên mở ra, Junsu thở hổn hển đứng ở đó, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Yoochun.

“Junsu hyung, sao hyung. . .” Yoochun nhanh chóng chạy về hướng Junsu, nhưng vừa mới bước được nửa bước, thân thể liền té xuống, co quắp trên mặt đất.

“Yoochun! ! ! ! ! !” Junsu lao đến ôm Yoochun, “Yunho, mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên một chút!”

Yunho đang ngây người nhìn Yoochun, nghe tiếng hô liền bừng tỉnh, quá giống, giống như khi Jaejae hyung ra đi vậy. Cậu nhìn Yoochun thổ huyết nhiễm đỏ cả bộ tây trang màu trắng, máu nhiễm hình tựa như một sắc đỏ thật đẹp đẽ, giống như một cây kiếm đâm vào tim anh vậy.

“Yunho hyung! ! ! !” Changmin đẩy tỉnh Yunho, lôi kéo cậu chạy ra ngoài, “Đừng ngẩn người nữa, chúng ta mau theo ra ngoài đi.”

Đợi đến khi Yunho phản ứng được thì đã chạy như điên ra bên ngoài, trái tim không ngừng đập mạnh, Yoochun à, ngay cả em cũng phải rời khỏi hyung sao? Tới cửa, Junsu đã ôm Yoochun vào xe Changmin, Yunho lao vào ghế phó lái, cửa xe vừa đóng thì xe đã lao nhanh đi.

“Đừng. . . Hyung. . . Khó chịu. . .” Yoochun co quắp trong lòng Junsu, máu tươi không ngừng chảy ra miệng, “Khụ khụ. . .”

“Yoochun à, kiên trì lên. . . Rất nhanh sẽ tới ngay bệnh viện rồi. . .” Giọng Junsu cũng run rẩy, nếu như mình đến sớm hơn chút nữa thì sẽ không như vậy rồi.

“Yoochun. . . Hứa với hyung. . . Nhất định phải kiên trì đó. . . Em không thể cũng bỏ lại hyung. . .” Yunho quay đầu nắm lấy tay Yoochun, muốn đem độ ấm của chính mình truyền cho Yoochun, Yoochun cũng gắt gao nắm lấy tay Yunho không buông ra, cậu cắn răng kiên trì, bởi cậu biết, nếu như bây giờ buông tay, Yunho nhất định sẽ tan vỡ.

Đợi được đến lúc Yoochun được mang vào phòng cấp cứu, Yunho đã co quắp ngồi tê liệt trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.