[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 27

“Kỳ thật, tôi không phải là con người.” Junsu ngay từ câu đầu tiên đã mang tính chất nổ mạnh, làm cho tất cả mọi người ở đó nghe được đều sửng sốt, “Tôi là một búp bê, chính là con búp bê mà Yoochun mua năm năm tuổi.” Junsu bất an nhìn về phía Yoochun, Yoochun trừng mắt to nhìn anh, hình như là bị hù dọa rồi.

“Đừng sợ, tôi không có ác ý.” Junsu ý bảo mọi người tỉnh táo lại nghe anh nói hết đã, “Kỳ thật tôi đã chết nhiều năm trước. Ngày đó, tôi cùng appa và umma lên núi dã ngoại, nhưng là không nghĩ tới trên đường họ lại rời bỏ tôi. Lúc ấy tôi rất sợ hãi, chỉ nhớ umma có nói, nếu có một ngày bọn họ rời tôi đi , không nên chạy loạn, bà ấy nhất định sẽ quay về tìm tôi. Cho nên lúc ấy tôi một mực ở đó đứng chờ, nhưng thủy chung không có đợi được một người nào cả.”

“Vậy thì, Junsu hyung chẳng lẽ đã…” Changmin kinh ngạc mở miệng, như thế nào lại có loại sự tình này? !

“Đối với tôi, cho dù tôi có chết đói ở nơi nào đó thì tôi vẫn rất tin tưởng umma chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi, nhưng tôi biết lúc ấy tôi thật ngu ngốc.” Junsu bật cười khổ một tiếng, đây là vết thương vĩnh viễn khắc sâu trong lòng anh, bị umma của chính mình từ bỏ.

“Vậy Junsu hyung làm thế nào mà có thể trở thành búp bê?” Yunho cũng mở miệng, chuyện này thật là rất thần kỳ rồi.

“Chính cậu cũng vừa gặp nữ sinh ngoài hoa viên kia, cô ấy tên gọi là Minla. Vốn là cô ấy phát hiện tôi, cô ấy nói cho tôi biết, lúc gặp tôi, tôi đã chết rồi. Nhưng là bởi vì thời gian không lâu, cho nên linh hồn vẫn còn đang trong cơ thể, cho nên cô ấy đã mang tôi đến phòng nghiên cứu, đem tôi làm thành một búp bê, một búp bê có thể tự do biến hóa thành người.”

“Oa! Thật thần kỳ a! Vốn là làm như thế nào vậy?” Changmin đối với vấn đề này nảy sinh hứng thú nồng hậu, “Junsu hyung nói cho em biết đi a ~ “

“Hyung cũng không biết, cái này Minla umma chưa từng nguyện ý nói cho hyung biết.” Junsu cười cười nhìn Changmin, nhưng rồi thanh âm lại lập tức trầm xuống, “Các cậu, chẳng lẽ không cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?” Junsu đặc biệt nhìn vào mắt Yoochun, may mắn thay, anh cũng không có phát hiện thấy trong ánh mắt cậu có điểm sợ hãi hay chán ghét.

“Vậy thì, còn Jaejae hyung ?” Yunho đã hỏi tới trọng điểm, Junsu lặng đi một chút, có nên hay không nói cho Yunho đây? Hay là không đi, Jaejoong tựa hồ không muốn lấy hình tượng như vậy mà xuất hiện trước mặt Yunho. Anh đã làm cho Yunho thống khổ lâu như vậy rồi, anh hoàn toàn không dám cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cậu, anh sợ Yunho sẽ hận mình.

“Hyung ấy hả, hyung là người bạn đầu tiên mà hyung gặp khi mới biến thành người.” Junsu mỉm cười nhìn Yunho, trên mặt dấu diếm lộ ra một tia sơ hở, nhưng lập tức lại thay bằng một vẻ mặt đau thương, “Hyung bây giờ thật hy vọng hyung ấy là một búp bê như mình, như vậy hyung cũng sẽ không…” Junsu không có nói thêm gì đi nữa, anh biết đây đã là một đòn chí mạng đánh vào nội tâm vốn đã đầy ắp đau thương của Yunho.

Yunho cúi đầu, không thể không thừa nhận quả thật đáp án này đã làm cậu thất vọng, nhưng lập tức lại ngẩng đầu nhìn mọi người rồi mỉm cười, “Không có việc gì, hyung đã đáp ứng Yoochun sẽ không tái khổ sở rồi. Hyung bây giờ là Jung Yunho tái sinh, không phải là Yunho xưa kia nữa.” Trong thanh âm Yunho tràn ngập kiên định.

“Thật tốt quá!” Junsu mừng rỡ nhìn Yunho, Yunho à, hy vọng cậu cùng Jaejoong hyung sẽ có một khởi đầu mới, hy vọng các cậu có thể hạnh phúc lần nữa, “Được rồi, vẫn có một việc, tôi nghĩ tại hôm nay phải nói.” Junsu hít sâu một hơi, lại chậm rãi mở miệng, “Những lời này, là tôi muốn nói với Yoochun. Từ đầu tiên nhìn thấy cậu, từ lần đầu tiên cậu khen tôi, từ lần đầu tiên tôi lấy hình người gặp cậu, cậu đã luôn hấp dẫn tôi, tôi không biết cậu có cảm giác gì với tôi không, nhưng tôi muốn trực tiếp thẳng thắn nói với cậu một lần…” Junsu hít sâu một hơi, “Yoochun, tôi thích cậu, thật sự thích, tôi muốn cùng cậu ở cùng một chỗ.”

Junsu trên mặt có điểm hồng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Yoochun, không có lùi bước. Yoochun vẫn không có đáp lại, vẫn ngơ ngác nhìn Junsu, nhìn thấy vẻ mặt Junsu có chút thất vọng, thì cậu rốt cục có phản ứng: “Người cùng búp bê, có thể cùng một chỗ sao?”

“Đương nhiên có thể! Chỉ cần cậu thật sự thích tôi, chúng ta vốn là có thể cùng một chỗ.” Junsu làm một vẻ mặt rất thành khẩn nhìn Yoochun, hy vọng từ miệng Yoochun có thể nghe được đáp án mà anh muốn.

“Nhưng em bây giờ mới mười lăm tuổi.”

“Cậu là năm mươi tuổi cũng không có vấn đề gì. Nếu như cậu cảm thấy vì tuổi còn nhỏ, tôi có thể chờ, tôi sẽ đợi được cậu lớn lên.”

“Em muốn làm công!”

“Làm công cũng…” Nói đến một nửa, Junsu trừng to mắt nhìn Yoochun, cái này, ý là đáp ứng rồi sao?

“Như thế nào? Không muốn hả?” Yoochun chọn chọn mi, không nên xem thường tôi khoản này a.

“Không phải, chỉ là cậu đáp ứng thì tôi rất vui vẻ, cái gì công thì đều tùy cậu, tôi cũng không cần, chỉ cần cùng cậu một chỗ thôi.”

“Không có gì đáng kinh ngạc a, kỳ thật từ rất lâu rồi em đã thích Junsu hyung, vốn nghĩ muốn đợi đến lúc trưởng thành sẽ nói với hyung, không nghĩ tới…” Yoochun cười tủm tỉm nhìn Junsu, cậu nói những lời này, đều là những lời nói từ đáy lòng.

“Thật vậy chăng?” Junsu mở to hai mắt nhìn, cảm giác thấy hạnh phúc đến khó tin, “Yoochun à ~~~~” anh ôm chầm Yoochun đang nằm trên giường, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.

“Hyung, khóc cái gì? Hẳn là phải cười có phải không?” Yoochun lau đi nước trên khóe mắt Junsu, “Còn có a, chờ em tới mười tám tuổi sẽ không gọi hyung là hyung nữa, em muốn lấy thân phận người yêu với hyung cùng một chỗ.”

“Được, hyung chờ.” Hai người ôm nhau, Yunho cùng Changmin thức thời rời khỏi phòng.

“Hyung, Yoochun hyung hạnh phúc rồi, hyung cũng phải nhanh lên một chút mà tìm hạnh phúc của mình chứ hả ~” Changmin mỉm cười nhìn Yunho, “Em hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hyung cười, thật sự rất tuấn tú!”

“Biết rồi, hyung em rất kiên cường.” Trải qua nhiều chuyện, Yunho rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi, cậu không thể mãi suy sụp được, như vậy chẳng những làm cho người xung quanh lo lắng, mà chính mình cũng đau khổ, Jaejae hyung có lẽ cũng sẽ không được vui vẻ đi. Yunho nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đang đổi sang màu lam, phảng phất thấy được nụ cười Jaejoong lưu lại trên đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.