CHƯƠNG 30
Buổi sáng hôm sau, Yunho cùng Yoochun đến trường sớm, xem phân ban biểu, thật may mắn, ba người họ cùng một ban, hơn nữa kí túc xá cũng cách vách. Yunho và Yoochun cùng phòng, Changmin thì một mình một phòng.
Bọn họ sửa sang lại hết hành lý, còn một lúc nữa thì mới cần đến ban cấp báo danh, ba người quyết định đi dạo trong vườn một chút.
«Ôi chao, nơi này thật lớn, sân bóng cũng mới này, chơi bóng hẳn cũng sẽ rất thoải mái hả.» Yunho ngắm sân vận động trước nhất.
«Ưm, nơi này cây cối cũng nhiều, lúc nào muốn mang Junsu đến đây chơi đùa cũng có thứ làm bình phong a.» Yoochun nhìn xung quanh, cũng không tệ lắm, cậu không hi vọng lúc mình ở cũng lão bà bị người khác nhìn chằm chằm đâu.
«Oa! Nơi này cũng thật gần với nhà ăn a! Như vậy mỗi khi hết tiết cũng đều có thể chạy đến đây ăn uống ha, ha hả ~» Changmin hưng phấn nhìn nhà ăn, mặc dù cũng chỉ có bán chút đồ ăn vặt vãnh bình thường, bất quá chung quy so với không có thì vẫn là tốt hơn!
Ba người đi dạo cũng không lâu lắm, thuận tiện lên lầu, dù sao cũng không có việc gì. Nhưng thật ra đợi lát nữa nói không chừng có một số thứ chẳng muốn khiêng vào đâu a, cái đống trông giống núi thư ấy, phỏng chừng đem số năm xưa cũng không có gia tăng đến độ này a.
«Các bạn học sinh, hoan nghênh các bạn đã tới G cao, tôi là chủ nhiệm lớp các bạn, tôi là Ryu Seungwan.» Đám nữ sinh mê trai mắt sáng long lanh nhìn lên giáo viên đứng trên bục giảng, vốn tưởng rằng trong ban có ba người dễ nhìn đã là rất ngạc nhiên rồi, nhưng không nghĩ tới thầy chủ nhiệm cũng thật đẹp trai.
Nhưng Yunho lại cau mày, như thế nào lại phải là hắn? Bạn trai noona! Gã là thầy giáo sao? Như thế nào chưa từng nghe gã nhắc qua? Hơn nữa trên người gã luôn tản mát ra một loại khí tức khiến người ta có chút sợ hãi không rõ ràng, nhưng cũng không thể nói rõ là loại cảm giác gì.
«Hyung, đó không phải là bạn trai noona sao? Như thế nào lại là giáo viên nơi này? Lại còn trùng hợp là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta nữa?» Rất hiển nhiên, Yoochun cũng chú ý đến vấn đề này.
«Không rõ lắm, hyung ngay từ lúc đầu cũng không có hảo cảm với người này, chung quy cảm thấy anh ta là người có bụng dạ sâu thẳm khó lường.» Yunho chi tiết nói ra cảm thụ bản thân, «Hơn nữa em có cảm thấy cái cách anh ta cười với chúng ta lại đặc biệt có cảm giác đầy toan tính không?»
«Cái này sao có thể không chú ý chứ, sau này cẩn thận một chút là được.»
Nguyên bản vốn rất chờ mong cuộc sống cao trung ở đây, lại vì sự xuất hiện của Seungwan mà sinh ra thêm tia bất an, nhưng loại lo lắng này cũng rất nhanh liền biến mất. Không phải là bọn họ không nghĩ đến, mà là bọn họ cần phải đối phó với đám nữ sinh nơi này nhiều hơn.
Học tới cao trung, tình yêu tình ái cũng là chuyện phổ biến hơn, hơn nữa nữ sinh bây giờ rất chủ động, bọn Yunho nhiều khi gặp phải mấy loại tình huống dở khóc dở cười. Rất nhiều chuyện kì diệu xảy ra, tỷ như…
«Nhanh lên một chút, Yunho bọn họ đến kìa, nhanh lên một chút nhường đường! ! !» Một giọng nữ the thé vang lên trong phòng ăn, nguyên bản đám nữ sinh toàn bộ đều sắp xếp thành hai hàng, để lại số ít nam sinh không muốn nhường đường cũng bị ném ra một bên, giống như đội ngũ duyệt binh nghênh đón Chủ Tịch vậy.
Ngày đầu tiên, loại tình huống này làm ba người bọn họ hồn phách bay lên mây, thiếu chút nữa đã xoay người bỏ chạy. Ngươi phải biết rằng mặc dù là nữ sinh, nhưng là lỡ như ngươi mà bước đến phía các nàng, rồi bị vây lấy, như vậy chắp cánh cũng khó mà bay lên được a.
Bất quá lâu dần, biết đám nữ sinh sẽ không có xông lên, bọn họ cũng luyện thành thói quen với loại đãi ngộ này, kỳ thật đôi khi như vậy cũng tốt, Xương Mân là sung sướng nhất, hết giờ học hắn luôn cảm thấy đói, bây giờ không cần xếp hàng thì hắn chỉ càng cao hứng mà thôi.
Chờ ba người mua xong cơm, phía sau đã loạn thành đoàn, tất cả mọi người tranh cướp chen chúc giành miếng ăn, mặc kệ là nam sinh hay là nữ sinh. Có đôi lúc Duẫn Hạo cũng cảm thấy thật tội thay cho hiệu trưởng, loại tình huống này đối giáo viên giám thị thật là quá mức uy hiếp, nhưng bọn họ cũng chỉ có thêm có tâm mà đồng tình thôi, thật bất lực mà.
Rồi lại, nếu như vào lúc Yunho chơi bóng trên sân vận động, thì sẽ khác hẳn với các trận bóng khác. Trước không nói đến vây quanh sân đều chật ních người, những trận khác chắc chắn sẽ có cảm giác thật vắng vẻ tự ti.
Lúc Changmin đến nhà ăn, sẽ có một loạt người đứng đó cầm sẵn thứ gì đó, thấy Changmin đến, sẽ nhân tiện nhét vào tay cậu một thứ gì đó rồi thẹn thùng bỏ chạy mất, lưu lại Changmin vẻ mặt rơi đầy hắc tuyến, rồi có một khoảng thời gian cậu chả cần xuống đó mua đồ làm gì.
Còn lúc Yoochun ở câu lạc bộ nghệ thuật luyện đàn, thì câu lạc bộ nguyên bản vốn luôn thanh tĩnh sẽ trở nên thật ồn ào huyên nào, tiếng sói tru, tiếng khuyển sủa, đánh đàn loạn cả lên, tiếng trống đập điên cuồng, cái loại âm thanh loạn thất bát tao gì cũng có, Yoochun chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh mạo hiểm chạy trốn khỏi đó.
«Trời ơi! Cái loại cuộc sống này! Ai có thể đến cùng chia sẻ một chút a? Tôi thật chịu hết nổi rồi!” Yoochun ngồi trong phòng học mà cảm thán nhân sinh.
“Vậy thì gọi Junsu của em cùng vào cao trung mà học đi!” Yunho ở bên cạnh nhìn trang giấy trên tay, cậu rất ngạc nhiên, cái người gọi là Hero này, chẳng những cả ngày nghỉ cũng có tờ giấy, ngay cả học đến cao trung rồi ngày nào cũng gửi đến.
«Em cũng muốn a, nhưng là hyung ấy chỉ nguyện ý theo em học đại học thôi, nguyên nhân là bởi vì không muốn viết bài tập…» Yoochun bất đắc dĩ, cậu đương nhiên muốn cùng Junsu ngày nào cũng ở bên nhau mà.
«Yunho hyung, cái người tên Hero kia ngày nào cũng gửi giấy hả?» Changmin nhìn tờ giấy trên tay Yunho, lần trước cậu đến nhà Yunho ăn cơm cũng thấy y dùng một cái hộp nhỏ cất vào, đã có rất nhiều rồi.
«Ừ, thật muốn gặp người này a, cậu ta đã làm bạn hyung lâu rồi ha, hơn nữa có loại cảm giác quen thuộc thế nào ấy.» Yunho tự hỏi, nhưng là cảm giác gì thì cậu không có nói được.
«Thật thần bí, cái này cũng thần bí sao?» Changmin gãi gãi đầu, «Chỉ có mĩ thực là dễ hiểu thôi, được rồi Yoochun hyung, hôm nay xế chiều em muốn đến tiệm bánh ngọt của Junsu hyung mua bánh, cùng đi đi? Cả Yunho hyung nữa?»
«Như vậy cùng đi đi, hyung cũng lâu không có đến.» Yunho suy nghĩ một chút, cũng đã lâu không có nhớ đến điều này, bánh dâu tây, đó là thứ đầu tiên Jaejae hyung dẫn cậu đi ăn, từ sau khi Jaejae hyung ra đi cũng không có ăn nữa.
Vẫn cẩn thận tránh đụng vào vết thương ấy, sợ đau đớn, sợ tưởng niệm. Nhưng, bây giờ nếu quyết định buông tay, nên trở về chỗ cũ một chút, cậu cũng thích mùi vị dâu tây, đơn giản mà vui vẻ, đây cách hưởng thụ mùi vị bánh dâu tây.
Tựa như ở trong dư vị năm xưa cùng Jaejae hyung vậy…