CHƯƠNG 34
Tại sao lại lãng phí thời gian tìm kiếm ảo mộng chứ, Yunho trong lòng tự mắng chính mình ngu xuẩn. Dù rằng chính anh đã hại Jaejoong thương tâm như vậy, nhưng là vừa rồi anh đã làm gì thì cũng không có rõ ràng lắm. Chỉ cảm thấy ý thức có điểm mông lung, hình như có thấy được nước mắt Jaejoong.
Anh đi đến cửa hàng mà họ hay đến, công viên, quán ven đường, nhưng cũng không có tìm thấy thân ảnh Jaejoong. Gọi điện thoại hỏi Yoochun, Junsu cùng Changmin cũng đều nói không có gặp.
Thất hồn lạc phách trở lại trường học, đứng ở cổng thật lâu mà không muốn vào. Gió thổi lạnh, dạ dày bắt đầu đau đớn, vốn dạ dày cũng không có tốt, uống nhiều rượu như vậy mà cũng không ăn cơm, nhưng chút đau đớn ấy cũng không bằng sự bất an trong lòng. Jaejoong à, rốt cuộc cậu ở nơi nào? Đã ăn gì chưa? Có bị lạnh hay không?
Đột nhiên, anh thấy một thân ảnh gầy yếu lung lay đi về phía trường học. Mặc đồng phục, dựa vào vách tường chậm rãi bước, là Jaejoong!
Anh rất muốn tiến lên ôm Jaejoong, xin lỗi cậu ấy, nhưng là mãi cũng không thể tiến lên được. Thẳng đến khi thân ảnh màu trắng ấy bước đến trước mặt mình, Yunho mới có phản ứng. Anh bước lên hai bước ôm lấy Jaejoong, thật sự rất muốn cho chính mình hai cái tát.
“Jae à, như thế nào lại mặc phong phanh như vậy, trời buổi tối lạnh lắm.” Mặc dù vốn là mùa hè, nhưng buổi tối gió vẫn có chút lạnh, nhìn Jaejoong lạnh run, Yunho cảm thấy mình lần này thật sự đã sai quá rồi, “Jae à, đừng không để ý tới tớ, cùng tớ nói vài lời được không?”
“Yunnie…” Jaejoong thì thào gọi tên Yunho, nhưng lại thủy chung không có nói thành câu.
“Jae à, xin lỗi, xin lỗi. Đừng giận tớ có được không? Đừng không để ý tới ta có được không? Cậu không để ý tới tớ, tớ sẽ phát điên mất!” Yunho gia tăng lực ôm ấp.
“Yunnie, Jaejoong vĩnh viễn là một thế thân đúng không?” Búp bê yếu ớt ngẩng đầu, lệ quang lóe lên trong mắt nhìn Duẫn Hạo.
“Không phải đâu, Jae, hôm nay là tớ đã uống rượu, tớ ăn nói hồ đồ, cậu không phải thế thân.”
“Vậy người Yunho thích chính là Jaejoong, có đúng không?” Jaejoong cọ cọ đầu nơi cổ Yunho.
“Đúng vậy, thích Jaejoong a, là cậu mà!” Yunho đem đầu tựa vào đầu Jaejoong, “Thật sự chỉ có cậu!”
“Yunnie à, Jaejoong vừa rồi thật sự rất đau khổ, người cậu ôm chính là Jaejoong, nhưng miệng thì lại gọi tên hyung.” Giờ phút này Jaejoong không kiềm được nước mắt, lệ liền tràn ra, rơi lên thấm ướt cả trái tim Yunho .
“Xin lỗi, Jaejoong, vừa mới là tớ thần chí không rõ, là tớ không đúng!” Ai, Yunho trong lòng thở dài, sao anh lại làm tổn thương Jaejoong đến vậy chứ?
“Thần chí không rõ?” Jaejoong từ trong lòng Yunho lùi ra, cậu đại khái biết là chuyện gì xảy ra rồi, vốn việc uống rượu không có đơn giản như vậy.
“Đúng, tớ nói cậu đừng tức giận a. Kỳ thật tớ đối với vừa chuyện vừa rồi cũng không có mấy ấn tượng, tớ dường như chỉ thanh tỉnh là từ lúc ngươi đánh tớ a. Từ lúc tớ ra khỏi lớp đến lúc cậu đánh tớ, tớ chỉ nhớ được là tớ đã uống rất nhiều rượu, sau đó không có ăn cơm, rồi biến thành cái dạng này.” Yunho nói chi tiết cảm thụ của mình, cảm thấy mình giống như mộng du vậy, thật muốn biết mình đang làm gì vậy nhưng lại cũng chả biết gì hết.
“Sao lại là cái dạng này? Vậy Yunho bây giờ có sao không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?” Jaejoong tâm như lửa đốt, quả nhiên là Ryu Seungwan giở trò quỷ mà, Jaejoong hận không thể lao đến mà cho gã mấy cái tát.
“Không có việc gì rồi, tớ bây giờ tốt lắm, nhưng là có điểm đói a.” Yunho cố gắng chống đỡ dạ dày của mình, thần kinh đột nhiên được buông lỏng, cảm giác đau đớn trong dạ dày lại càng tăng cao.
“Trời ạ! Cậu có bệnh dạ dày, tớ đã quên! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đi ăn cơm, Junsu hẳn là vẫn còn trong quán!” Jaejoong đỡ Yunho sang tiệm bánh.
“Yunho! Jaejoong! Hai người không có việc gì, thật tốt quá, làm tôi lo muốn chết rồi!” Nhìn Yunho cùng Jaejoong vào quán, trái tim Junsu cũng nhẹ nhõm hẳn, cậu gửi tin nhắn cho Yoochun bảo sẽ nói chuyện sau rồi cấp tốc đi vào bếp nấu chút đồ ăn cho Yunho cùng Jaejoong.
“Hai người ấy hả, làm người ta quá lo lắng đấy!” Junsu có chút trách cứ nhìn Yunho cùng Jaejoong, “Cũng may trong quán chúng ta có thể nấu đồ ăn ngoài bánh, nếu không dạ dày Yunho chắc không còn nữa rồi. Còn có Jaejoong à, cậu cũng muốn đem dạ dày mình phá hư có phải không?”
Hai người đang hì hục và cơm, liều mạng gật đầu nghe Tuấn Tú ân cần dạy bảo.
“Hyung, có phải Ryu Seungwan đã làm gì không?” Junsu hỏi thầm Jaejoong, cậu cảm giác thấy việc này gã không thể không có tham gia.
“Uh, vốn là gã giở trò quỷ, hyung không có cách nào ngăn cản gã, mặc dù hyung bây giờ khôi phục hình người, nhưng năng lực còn chưa được hoàn toàn như cũ a.” Jaejoong có chút lo lắng, mặc dù ý chí Yunho cũng rất mạnh, nhưng nếu đã bị khống chế một lần, không ai đảm bảo được lần sau sẽ còn phát sinh chuyện gì.
“Cái này, lúc nào đó hyung sẽ tìm Minla umma hỏi một chút, cô ấy hẳn là có biện pháp.”
Hai người ăn no sờ sờ cái bụng mình, đã có chút phồng lên như cái trống nhỏ, rốt cuộc là đã ăn bao nhiêu hả! = =
“Yunnie nè, đêm nay ta đi nơi nào mà ngủ đây?” Jaejoong thử dò xét hỏi Yunho, “Trường học đã đóng cửa rồi, dứt khoát sẽ thể về rồi.”
“Uh, cũng tốt. Tớ cũng không có khí lực mà leo tường.” Yunho tâm lý kỳ thật có chút kích động, anh chưa từng đến nhà Jaejoong, “Nhưng nhà cậu không phải quản rất nghiêm sao? Làm sao mà tớ vào được?”
“Không có việc gì, gần đây tớ ở bên ngoài tìm một phòng trọ, không có muốn ở nhà nữa.” Jaejoong suy nghĩ một chút, “Sống ở nhà rất phiền toái, không bằng cậu cùng tớ ở trọ bên ngoài, đừng ở tại trong trường học nữa.”
“Hyung! ! !” Junsu trong lòng gọi một tiếng, như vậy sẽ bị lộ a!
“Chuyển đi cũng không có tốt lắm, dù sao tớ cũng không nên giấu diếm ba mẹ, vẫn nên ở lại kí túc xá thì hơn.” Yunho cự tuyệt, lỡ lúc appa và umma đến mà không thấy thì nhất định sẽ phiền toái lắm.
“Được rồi, vậy cậu thỉnh thoảng qua phòng trọ của tớ cũng tốt.” Jaejoong cũng biết làm mình nói hớ, nguy hiểm thật may là Yunho đã từ chối, nếu không thiếu chút nữa đã ra đại sự rồi.