[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 42

“Minla umma?” Jaejoong và Yunho đi tới tiệm đồ chơi của Hankyung, nhưng lại phát hiện một người cũng không có, “Kỳ quái, rốt cuộc đi nơi nào rồi?”

“Có thể ở nơi nào a?” Yunho chỉ vào một luồn sáng tím vừa lóe lên trong gian phòng, “Ánh sáng kia nhìn rất quen thuộc a.”

“Lúc em biến thành người cũng có ánh tím a, có thể là anh cũng có cảm giác được, bởi vì lúc em phát ra quang thường ảnh hưởng đến mộng cảnh của người khác.” Jaejoong gãi gãi đầu, “Anh sẽ không có thấy ác mộng đi hả?”

“Jaejae ngốc, nghĩ bậy gì hả? Mỗi ngày anh đều ngủ rất tốt a!” Yunho đột nhiên áp sát vào Jaejoong, “Có phải mỗi tối em đều biến thành người sau đó ôm anh ngủ, lợi dụng chiếm tiện nghi của anh đấy chứ hả?” Yunho lộ ra vẻ mặt cười xấu xa, nhưng vẫn là đẹp trai đến độ làm người ta lóa mắt, trên gương mặt Jaejoong thoáng chốc hiện một tia ửng đỏ.

“Em có cùng ngủ với anh, nhưng người nào chiếm tiện nghi anh chứ hả!” Jaejoong bối rối, nhiều lắm mình chỉ hôn trộm anh có hai ba lần thôi mà.

“Trách không được chung quy luôn có cảm giác quen thuộc với Jaejae a, ôm Jaejae ngủ chắc chắn đặc biệt thích hả.” Yunho  tươi cười, “Chúng ta đi qua bên kia xem chút đi?”

Rốt cuộc cũng quay lại vấn đề chính, Jaejoong thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người không có phát hiện của sắt của tiệm đồ chơi đã đóng mất rồi, trong tiệm không có lấy một ánh sáng nhỏ, Jaejoong nắm chặt tay Yunho, cậu không biết đợi lát nữa sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng hai người họ nhất định phải ở cùng nhau.

“Jaejae, xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Yunho vẫn khá bình thường, xem ra sự biến hóa đột ngột này cũng không làm anh cảm thấy căng thẳng.

“Em cũng không biết, mặc kệ nó.” Jaejoong tùy tiện nói câu không sao, “Ai biết cái tên Kim Heechul đó đang làm cái gì?” Cái dáng còn đang khẩn trương căng thẳng của Jaejoong đã biến mất, bởi vì khả năng thích ứng với bóng tối của búp bê so với con người cao hơn, cậu đã thấy được trong bóng tối Minla, Hankyung cùng Heechul, cũng chẳng còn khẩn trương làm gì nữa.

“Jaejae, bảo hyung đây làm cái gì hả? Cũng không phải là hyung muốn làm vậy a!” Quả nhiên, Heechul thiếu kiên nhẫn liền quát to, “Hannie, anh xem cậu ấ đối với em như vậy đó, thật đáng ghét mà!”

Trên đầu Yunho thả xuống vài đường hắc tuyến, nhìn không thấy người nhưng nghe được thanh âm kích động đó, không khỏi làm người ta tưởng tượng đến bộ dáng chủ nhân thanh âm này rốt cuộc là thế nào, xem ra, Yunho đã có phần tò mò rồi.

“Minla umma, tại sao đóng cửa như vậy? Tối quá à.” Jaejoong không thích bóng tối, nhưng cậu biết Minla làm vậy chắc chắn là có nguyên nhân, cô vốn luôn là một cô gái ưu tú, sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán kì quặc.

“Có thứ muốn cho con, cái này dưới ánh sáng không có tác dụng.” Minla đưa cho hai người một chiếc hộp nhỏ, bên trong có hai bộ kính áp tròng, “Đeo vào đi, rồi ta sẽ nói rõ, bây giờ là thời điểm phát huy tác dụng tốt nhất a.”

Hankyung cùng Heechul cũng lấy ra bộ của mình, giúp Yunho và Jaejoong đeo vào, vừa đeo xong, bọn họ lập tức cảm thấy được trong tiệm tràn đầy ánh sáng.

“Tại sao có thể như vậy?” Yunho kinh ngạc nhìn khắp tiệm, thật sự so với ánh sáng bên ngoài cánh cửa có chút khác biệt, anh có thể thấy rõ tất cả mọi thứ, “Không phải là đang rất tối sao?”

“Các cậu bây giờ còn chưa có thích ứng với kính, sau này nó sẽ dung hợp với mắt, tự nhiên sẽ khôi phục như người bình thường, chỉ là tốc độ thích ứng với bóng tối nhanh hơn rất nhiều thôi.” Minla giải thích.

Yunho nhìn qua phía Jaejoong, lập tức bị cậu làm cho giật mình, nguyên bản đôi thủy linh kia đã rất to, giờ đây nhờ đôi mắt kính ấy mà trở thành một màu tím mị hoặc, làm Yunho nói không nên lời.

“Minla umma, mau nói cho con biết cái này rốt cuộc có tác dụng gì đi a ~” Jaejoong hướng Minla làm nũng, hoàn toàn không hay biết điều đó là nổi hỏa trong Yunho, rất có sức dụ hoặc a.

“Đây là một loại kính mắt có lực phản xạ rất mạnh a, là vũ khí đối phó với Ryu Seungwan tốt nhất. Vũ khí của hắn chính là bởi trong mắt có chùm ánh sáng ẩn hình có thể khống chế ý chí người khác .” Minla cười cười nhìn Jaejoong, “Các cậu sẽ đối phó được.”

“A A! ! ! Minla umma, umma quá tuyệt vời!” Jaejoong hưng phấn nhảy nhót tới chỗ Minla, làm cho cô bật cười ha hả, rồi cậu bắt gặp khuôn mặt khổ não của Yunho.

“Jaejoong à, con vẫn còn có người ta đó.” Minla hảo tâm nhắc nhở, lại không nghĩ rằng Jaejoong lúc này lại hôn một cái lên mặt mình, “Jaejoong!”

“Minla umma cùng Yunho không giống nhau , Yunho là người mà con dùng cả tính mạng để yêu, mà Minla umma là người cho con được thành người, cho nên Yunho sẽ không có ý kiến gì đúng không?” Jaejoong nhìn Yunho, cũng không có buông Minla ra, Yunho cưng chiều gật gật đầu, tay Jaejoong liền buông ngay cô ra, nhảy ngược lại vào trong lòng anh, “Yunho là tốt nhất a ~ “

Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ của Jaejoong, tất cả mọi người đều cười. Thời điểm mấu chốt đến rồi, Ryu Seungwan, ngươi chờ xem

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.