CHƯƠNG 6
Hai cậu bé ôm búp bê của mình, trên đường về nhà không ngừng sôi nổi thảo luận, làm bà Jung không nhịn nổi cười .Trên con đường trải nắng người qua đường nhìn cảnh ba mẹ con vui đùa cũng không sao giấu được nụ cười chúc phúc.
“Umma, umma xem búp bê xinh không này, Chun Chun rất thích a ~” Yoochun ôm con búp bê giơ cao lên, “Oa ~ cao quá à, sau này Chun Chun sẽ cùng cậu chơi đùa ~ “
Yunho có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng cậu bé cũng không giấu diếm nổi sự hạnh phúc trong tim, từ khóe miệng khẽ nhếch qua thoát ra mấy lời hát nhẹ nhàng, bây giờ cậu rất hạnh phúc, rất thoải mái.
Cả ba người không ai chú ý tới những ngón tay nhỏ bé của hai con búp bê đang duỗi ra theo ánh nắng , bám chặt vào áo hai tiểu chủ nhân của nó…
“Appa ~ chúng con về rồi a~~” Yoochun nhảy chân sáo vào nhà, vui vẻ cất tiếng chào ông Jung đang đọc báo ở trên ghế sofa :”Appa coi nè, búp bê có xinh không~~ Chunnie rất thích” Yoochun lắc lắc con búp bê trước đôi mắt vô cảm của ông Jung.”Appa xem có đẹp không?”
“Uh, đẹp lắm.” Ông Jung xoa tóc cậu con trai, khuôn mặt khẽ lộ ra nét yêu thương cưng chiều hiếm có:”Lão quản gia đem tiểu thiếu gia đi tắm rửa đi, cả người ra đầy mồ hôi rồi này.”
“Dạ vâng, lão gia.” Quản gia dắt Yoochun về phía nhà tắm,”Yunho hyung, cùng đi đi”-Yoochun quay đầu lại gọi Yunho.
“A, được ~” Yunho định chạy theo,nhưng nhìn về phía ông Jung,trong lòng lại lo lắng không biết có nên hỏi ông một tiếng không, cậu không dám chắc là ông sẽ đáp lại mình.
“Sao lại mua đồ chơi của con gái cho con trai chứ hả?” Chờ hai đứa trẻ khuất bóng ông Jung quay lại trách bà Jung:” Con trai không phải thích mấy loại mô hình ô tô robot sao?”
“Con có thích em mới mua~~Em nào có muốn nghĩ nhiều vậy, con vui là được rồi” Bà Jung thuận miệng đáp lại một câu,rồi quay lưng bước vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Yunho và Yoochun vừa từ nhà tắm bước ra liền bắt gặp hai cô chị đang nghịch búp bê của mình trên giường Yunho.
“Ôi chao~ thật đẹp quá, sao cái loại tiểu dã chủng kia lại mua được một con búp bê hoàng tử đẹp thế này?”
“Đúng vây, đáng yêu quá cơ. Búp bê này hợp với chúng ta hơn mới đúng!” Nói xong cô chị ôm chặt con búp bê vào lòng, loay hoay nhìn quanh phòng xem còn món đồ chơi nào nữa không.
“Sao các noona lại vào phòng em? Ai cho các noona lấy búp bê của em chứ? !” Nghe thấy búp bê sắp bị người ta lấy mất, Yunho không nhịn được nữa, thét lên , “Trả lại cho tôi! ! !”
Yunho cướp lại búp bê,ôm chặt vào lòng, vỗ về nó bằng đôi bàn tay bé nhỏ của mình,những sợi tóc mềm mượt của nó lướt nhẹ qua ngón tay cậu: “Đâu là búp bê của em, em không cho các noona đụng tới nó!”
“Mày cho rằng mày là ai? Ở đây bổn tiểu thư muốn cái gì thì cái đó là của tao! ! !” Jung Kihee giơ tay lên giáng một cái tát lên mặt Yunho.
Một đứa bé sáu tuổi sao có thể chịu được cú đánh của người lớn như vậy, cậu ngã ngồi xuống đất. Yoochun sửng sốt la lên,những giọt nước mắt tuôn trào trên gương mặt trong sáng của cậu bé.
“Oa ~~~~~ appa ~~ umma ~~~” Yoochun ngồi bệt xuống bên cạnh Yunho khóc lớn, nhưng ngược lại Yunho lại chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào noona của mình, thật sự đau quá!
“Làm sao vậy?” Ông bà Jung cùng chạy lên lầu, bình thường nghe âm thành ầm ĩ đã quen nhưng lần này không giống bình thường,không đích thân giải quyết chắc không xong.
“Appa. . . Noona. . .Noona đánh. . . Đánh người. . . Chun Chun. . . Sợ… . . .” Yoochun chạy vào lòng ông Jung khóc lớn, “Hyung… Đau. . .”
Bà Jung ôm con mình vào ngực, thân hình nhỏ bé của Yunho run rẩy trong vòng tay bà, bà cảm thấy một nỗi đau đớn thấu tậm tim gan mình, rốt cục không thể chịu đựng nổi mà hét lên : “Jung Heeki! Con thật quá đáng! Nó là em con cơ mà!”
“Em? Ai là noona nó hả? Tôi không có a! Cả bà nữa, bà cũng không có tư cách gì làm umma tôi. Bà không xứng!” Jung Kihee trợn mắt dữ dằn hét vào mặt người phụ nữ đang ôm chặt con.
“Appa! Ngay cả appa cũng… . . .” Phía sau Jung Mi kéo kéo ống tay áo unnie, ra hiệu không nên nói thêm nữa : “Appa,chúng con về phòng trước.”.Jung Mi nắm tay unnie cúi chào ông Jung rồi vội vàng chạy về phòng.
Yunho kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông Jung. Đây là lần đầu tiên ông ra mặt giúp cậu,lần đầu tiên ông không mắng cậu.Từ đôi mắt trong veo của cậu, những giọt nước mắt trào ra, ông Jung chỉ dịu dàng cười nhìn cậu.
“Yunho a, là appa không tốt, là ta đã đày đọa con,một năm nay ta đã quá nhung nhớ về người vợ cũ mà đối xử tệ bạc với mẹ con con. Nhưng bây giờ appa đã nghĩ thông suốt rồi, con trai a, con nguyện ý tha thứ cho ta chứ?” Ông Jung ôm Yunho vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu, “Sau này nếu các noona bắt nạt con, appa sẽ giúp con!”
“Appa ~~~~” Yunho rốt cục cũng khóc thành tiếng,những tiếng thổn thức của một đứa trẻ đã chịu nhiều đau thương dường như vỡ òa ra,khiến người ta không khỏi cảm động.
Trong lòng Yunho con búp bê nhỏ bé cũng chậm rãi nâng đôi tay lên,khẽ đến mức ngay cả Yunho cũng không nhận ra, vỗ vỗ ngực cậu, tỏ vẻ an ủi,một hơi ấm nhỏ bé len lỏi vào tâm can cậu,an bình…Thật an bình…
—
CHƯƠNG 7
Đột nhiên ông Jung lại xử sự như vậy, Jung Kihee không thèm ra dùng cơm,không khí hòa hợp làm Jung Mi cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào,nhai trệu trạo vài miếng rồi đẩy ghế đứng lên.
Ông Jung không ngăn cản cô,so với nỗi đau đã cào xé cõi lòng Yunho thời gian qua thì chút trừng phạt cỏn con ấy có đáng là bao. Nghĩ tới đây, ông Jung gắp vào bát Yunho một cái đùi gà: “Ăn nhiều chút đi con trai,trước giờ con có được ăn ngon bữa nào đâu .” Nhìn appa mỉm cười ấm áp,trong phút chốc Yunho cảm thấy những vết thương đang rướm máu trong tim cậu đang dần liền lại,hoàn chỉnh, vẹn nguyên như chưa từng bị tổn thương. Có tình thương của appa và umma,có một cậu em trai ngoan ngoãn hiền lành. Mặc dù các noona không thích cậu, nhưng là cậu tin rằng một ngày nào đó sẽ làm hai noona thay đổi cách nhìn về mình.
“Hyung, mai hyung phải đi học rồi sao?” Yoochun chu đôi môi nhỏ nhắn cắn cắn chiếc đũa, có chút không vui,” vậy sẽ không có ai chơi đùa cùng em rồi.”
“Đúng vậy, ngày mai thứ Hai rồi, hyung phải đi học chứ, Chun Chun ở nhà chờ hyung trở về sẽ cùng em chơi đùa tiếp có được không?” Yunho biết Yoochun đang nghĩ gì, bản thân cậu cũng đâu muốn đi mẫu giáo đâu, nhưng cái chính là Yoochun không thể đi cùng cậu được.
“Appa ~ Chun Chun bao giờ mới có thể đi học a? Chun Chun cũng muốn cùng hyung đi học a!” Yoochun lay lay bàn tay của appa, “Muốn đi mà ~ thật sự rất muốn đi ~ “
“Được rồi! Yoochun đã muốn đi thì đi, ngày mai appa mang con đến mẫu giáo được không nào?” Ông Jung mỉm cười yêu thương nhìn con trai, “Yunho, phải trông nom em cẩn thận đó ~ “
“Tất nhiên ạ! ! !” Thật tốt quá, Chun Chun có thể cùng mình cùng đi mẫu giáo rồi.
“Mình à, Chun Chun có phải là vẫn còn nhỏ quá không ?” Bà Jung vẫn còn có điểm lo lắng, “Sẽ không tái diễn chuyện hôm nay chứ?”
“Mình cứ yên tâm đi. Có Yunho ở đây, hơn nữa nó còn là con trai của Jung Juwung này, người khác không dám bắt nạt chúng nó đâu.” Ông Jung trao cho bà Jung một ánh mắt ấm áp, đầy an ủi, “Hơn nữa cũng đã đáp ứng con rồi thì phải thực hiện, có phải không nào?”
Trên bàn cơm là một không khí ấm áp tình thương gia đình, trong nhà đã lâu rồi không có loại cảm giác này. Nhưng tại chỗ rẽ nơi cầu thang, có hai ánh mắt để lộ ra sự ghen ghét vô cùng. Jung Yunho, Park Yoochun! Một ngày nào đó chúng ta muốn đem tất cả những gì đã mất hôm nay đòi lại.
Cơm tối trôi qua, Yunho ngồi thừ trước bàn, loay hoay nhìn con búp bê. Ưm ~ thấy thế nào cũng vẫn xinh đẹp như vậy! Mở ra chiếc hộp mà ông chủ tiệm cho, bên trong có rất nhiều những bộ quần áo nho nhỏ, vẫn còn chỉ thừa ra, giấy chữ cũng không nhiều lắm, nhưng tất cả đều ám chỉ rõ ràng với Yunho: cậu nhất định sẽ thích nó, không nên lạnh nhạt với nó a ~~~o(∩_∩)o
“Uhm, nhất định sẽ không bỏ mặc cậu đâu, cậu là bạn tốt của tớ! Được rồi, cậu tên là gì ? Hẳn là không có đi?Thôi vậy, tớ sẽ giúp cậu nghĩ một cái tên thật hay nhé!”
Gãi gãi đầu, bắt đầu suy nghĩ xem nên lấy tên nào đặt cho búp bê, thậm chí cậu còn cặm cụi viết cả ra giấy. Sao mãi mà không nhiều hơn một chữ được nữa a, Yunho có điểm khổ não. Ôi chao? Jaejoong? ! Loay hoay một lúc thì viết ra hai chữ, Yunho bỗng nảy ra được ý tưởng: “A, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ có tên gọi là Jaejoong, thế nào, thấy Yunho này lợi hại không?”
Rồi lạitiếp tục lục lọi cái hộp đựng quần áo: “À, còn có áo ngủ nữa này! Vậy cậu có muốn thay quần áo trước khi ngủ không? Yunho buồn ngủ rồi. Ưm, ngày mai còn phải đến trường mẫu giáo nữa, Jaejoong chắc cũng buồn ngủ rồi, như vậy mới là bé ngoan a!”
Nói xong, Yunho cầm lấy áo ngủ, đem quần áo hiện giờ trên người Jaejoong tháo xuống: “Oa, làm như thật vậy a, giống mình như đúc.” Vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ làn da bóng loáng của con búp bê, “Ha hả, láng mịn nữa này. Đến, mặc áo ngủ vào, không sẽ bị lạnh đó.” Trẻ con vẫn cứ là trẻ con, một chút cũng không chú ý kĩ gì hết, Yunho tự nhiên bỏ qua hai vệt ửng đỏ hiện lên trên má con búp bê.
Giúp Jaejoong thay đổi lại quần áo, ôm tới trên giường: “Jaejoong à, đây là giường của Yunho đó, rất thoải mái đấy, chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Đem Jaejoong bỏ vào trong chăn, cậu cũng nằm xuống. Tắt đèn , không lâu sau truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Một trận tử quang, trên giường bỗng có một cậu thiếu niên mặc áo ngủ, gương mặt vẫn diễm lệ như vậy, biến lớn lại càng thêm mê hoặc nhân tâm. Vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Yunho: “Cậu nhóc, cậu thật là đáng yêu mà. Cậu là người đầu tiên giúp tôi thay quần áo đó, bọn chủ nhân trước đây đều là đem tối ném qua một bên rồi lăn ra ngủ, cậu có thể sẽ không giống chúng, đúng không? Hơn nữa, người ta đây cũng đều bị ngươi xem sạch hết trơn rồi, có phải là nên chịu trách nhiệm không nhỉ? Ha ha. . . . .”
Mà Yunho hoàn toàn không có cảm nhận được tiếp xúc mềm mại như tơ trên mặt, trong mộng cậu thấy mình đứng ở một biển màu tím, thấy Jaejoong đang hướng cậu vẫy vẫy tay, cậu chậm rãi bước về phía Jaejoong…
Jaejoong? Tại sao lại lớn như vậy… Trong cơn mơ, Yunho bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ vào mình…