Đơn Giản Là Yêu

Chương 2: Chương 2: Bạn Thân




- Cho tôi xin lỗi các anh nha , tôi không cố ý _ Nó cố tìm cách chạy trốn nhưng Nó buộc phải đứng lại bởi câu nói ....

- Trương Hoàng Ngọc My _ Là .... là Tuấn đã nhận ra Nó

- Ô , anh Tuấn trong The Prince quen biết cô nhóc đó kìa , gato quá_ Mấy người đi đường hét lên

- Xin lỗi hình như nhầm người rồi _ Nó

- Không , không thể nhầm được , bạn chính là Ngọc My _ Tuấn chắc nịch 

" Minh Tuấn , không được , bạn không được nhận ra mình , mình chưa muốn nổi tiếng đâu " 

Nó cố nháy mắt khẽ lắc đầu ra hiệu cho Tuấn . Tuấn hiểu ý Nó nên không nhận Nó nữa ..... Chỉ là phải giải quyết vụ lùm xùm này ...

- A , chắc tôi hoa mắt rồi ,xin lỗi nha cô nhóc _ Anh lấy tay xoa xoa đầu Nó , rồi lạnh lùng tiến lại chỗ 2 người kia , trong lòng rất vui mừng .

- Vậy đi thôi _ Dương lạnh lùng lên tiếng rồi cả bọn cùng đi lướt qua Nó như chưa từng nhìn thấy . Tuấn nháy mắt với Nó rồi cười . Nó thoáng vui nhưng Nó nghĩ có lẽ không nên gặp Tuấn nhiều , nếu không sẽ làm liên lụy đến chức vụ casĩ của anh . Nó bỏ đi ngược hướng với The Prince , hôm nay là lần đầu Nó được ngắm nhìn nhan sắc của 3 hoàng tử trong The Prince.... Nó long nhong tiếp vì đang trong thời gian cúp học ...

Về phía The Prince , sau khi lên xe , Tuấn nhận được ánh nhìn khó hiểu của Lâm & Dương .... Sao khi nãy anh lại biết được tên cô bé , anh với cô bé có quan hệ gì ? 

- Giới báo chí lại có dịp náo loạn nữa rồi _ Dương nhíu mày 

- Cô bé " Ngọc My " đó sẽ là đề tài tranh luận xung quanh " The Prince _ Lâm

- Sẽ không sao đâu , em sẽ chặn miệng họ lại , không để họ tung tin này . À , em cũng có chuyện muốn nói .._ Tuấn sau một lúc suy nghĩ 

- ....._ Lâm & Dương đều im lặng lắng nghe

- Em muốn đưa My về căn hộ _ Tuấn

- What ???_ Dương và Lâm sững người

- Sao cậu lại quen cô ấy ?_ Dương 

- Từ nhỏ , gia đình em sống gần nhà My , nên 2 đứa chơi rất thân . Tuy em lớn tuổi hơn nhưng My nhất định không chịu gọi 1 tiếng " anh" , nên buộc phải kêu bạn bè  .... Em rất mến bạn ấy _ Tuấn không ngại kể cho Lâm & Dương  về cô bạn thân của mình .

- Khi nãy , cô bé ấy phủ nhận mà ?_ Dương 

- Vì bạn ấy không muốn " nổi tiếng " _ Tuấn

- Em đưa về thì cô bé ấy càng nổi tiếng hơn đấy . Mà cô bé không có nhà sao ??_ Dương

- Em không biết , từ nhỏ thì sống với bố mẹ nhưng 1 thới gian đã mất tích 

.._ Tuấn

- Anh không ý kiến gì nhưng đừng gây xôn xao dư luận , sẽ phiền phức lắm _ Lâm

Tuấn khẽ cười gật đầu , sắp tới đây anh dự định cho Nó ở chung để làm bạn thân thân nhất của Nó , làm một người anh của Nó , chăm sóc và quan tâm Nó như Hải - anh của Nó . Tuấn cảm thấy vui mừng , anh nhớ lại bộ dạng khi nãy của Nó , anh đoán được phần nào đang làm nhiệm vụ cao cả " cúp học " . Tuấn cười , kí ức của anh và Nó lúc nhỏ chợt ùa về , đó là giây phút vui vẻ nhất của anh ...

11 : AM

Nó cấp tốc chạy về nhà , thế là nhiệm vụ cao cả hoàn thành . Cúp học là thói quen thường xuyên của Nó khi ở trường cũ . Nó dùng bữa với bố mẹ xong bay thẳng về phòng nhưng trong đầu vẫn không thoát khỏi dòng suy nghĩ 

" Trời ạ , chắc nổi tiếng lắm đây " _ Nó tự thầm trách bản thân khi nãy không cố né để Tuấn không nhận ra , Nó ghét nổi tiếng vì nổi tiếng sẽ chuốc nhiều phiền phức .

Cũng lâu rồi Nó mới gặp lại Tuấn , 10 năm chứ đâu ít . Sở dĩ Tuấn nhận ra Nó cũng đơn giản vì bài nhạc trên điện thoại Nó , cách vừa nói chuyện điện thoại vừa đi lung tung , và nhất là vết sẹo trên cánh tay của Nó . Khi lúc nhỏ , Nó học làm cơm chiên , lúc đó Tuấn đứng cạnh phụ Nó nhưng sơ ý anh làm tay Nó bị thương một đường trên cánh tay phải luôn vết thương đó may 5 mũi nên bây giờ vẫn còn sẹo nên không khó nhận ra Nó trên đường ngày hôm nay .... Và còn 1 thứ nữa , đó là sợi dây chuyền cỏ 3 lá Nó đeo là Tuấn làm tặng Nó , sợi dây có 1 không 2 chứa rất nhiều kỉ niệm của Nó và Tuấn  .... Khi nãy thấy sợi dây chuyền đó càng làm Tuấn khẳng định Nó chính là cô nhóc hồi nhỏ 

" Trương Hoàng Ngọc My "

*******************************

( GÓP Ý CHO MÌNH NHAZZ )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.