Đơn Giản Là Yêu

Chương 8: Chương 8: Hình Ảnh Thoáng Qua




Vóc dáng nhỏ bé của My đang kéo vali bước dài trên con đường thêng thang , chân cô cứ đi , cứ bước mãi mà chẳng biết là đi đâu ...

>

>

Tiếng còi xe vang lên chói tai , cô bực bội quay về phía tiếng còi phát ra ... Cô nhíu mày , người con trai trên xe bước xuống , chạy về phía cô nở nụ cười nhưng đáp lại là ánh nhìn vô cảm xúc của cô .

- Em đi đâu thế ?????_ Người con trai

- Tôi đi đâu không liên quan đến cậu , đại thiếu gia à _ Cô

- Em... dọn đến The Prince thật sao ??_ Vũ

- Không lẽ dọn đến IL , nực cười , sao hai anh em các người cứ thích đem tôi ra đùa giỡn vậy _ Cô

- Không , ý anh là ..._ Vũ muốn giải thích cho cô chuyện của Minh lắm nhưng không thể

- Hôm nay , tôi cũng muốn nói với anh vài chuyện _ cô

- Em nói đi , anh nghe 

- Một , thú thật thì có lẽ tôi đã thoáng thích Minh , nhưng mà nếu anh ấy đã thích cô bé ấy thì xin chúc mừng , tôi cũng đã hết thích anh ta . Hai , từ nay tôi đi đâu , ở đâu , làm gì xin đại và nhị thiếu gia IL đừng quan tâm tới . Ba , sau này gặp nhau trong trường cứ xem như không quen biết , bọn FC có làm gì tôi thì cứ mặc kệ tôi , tôi không muốn dính dáng đến các người . Bốn , tôi dọn đến The Prince ở , anh và anh ta tuyệt đối không được tới kiếm . Như vậy thôi , chúc Tiến Vũ - Tiến Minh hạnh phúc , tạm biệt _ Cô tuông 1 hơi rồi quay lưng kéo chiếc vali đi ....

Vũ chỉ biết nhìn theo Ngọc My . Bất ngờ thật cô thoáng đã thích Minh nhưng Minh vô tình làm cô đau .. Vậy giờ phải làm sao ? Bức màn vở kịch đã được vén lên thì làm sao hạ xuống . Nếu là ý trời thì đành phải tuân theo thôi . Hi vọng sẽ gặp lại cô , mà cần gì hi vọng , các suất miễn phí vào phòng hội trưởng của cô còn quá nhiều . Vũ nhìn theo bóng lưng Nó cười chua xót ...Môi mấp máy : " Anh em ta xin lỗi em , hi vọng em sẽ hiểu , anh yêu em " 

Vũ quay trở lại trường vùi đầu vào công việc , cũng đã kể Minh nghe . Minh thấy ân hận về việc làm của mình . Thật là đang đợi cơ hội , khi cơ hội đến lại đẩy nó qua...

Ngọc My ứ thế bước tiếp bước tiếp .... Trong đầu cô giờ chỉ toàn hình ảnh của cô , gia đình cô , anh trai cô ... Bao lâu rồi không biết anh cô thế nào nhỉ ? Đẹp trai không ? Bố mẹ cô khoẻ chứ ? Cứ suy nghĩ mà đi về phía trước không biết nhìn đường lại va phải một người con trai . 

- Xin... xin lỗi _ Cô ấp úng 

- Cô đi sao lại không nhìn đường thế ?_ Người con trai

- Ơ  , tôi xin lỗi .... _ Cô cúi mặt xuống 

- Không sao , ngước mặt lên đi , tôi không trách cô

- Tôi ... là anh sao ??_ Cô ngước mặt lên , trước mặt cô là Minh Lâm  . Lâm cũng bất ngờ 

- Dọn hành lí sớm nhỉ_ Lâm

- Kệ tôi , xin lỗi chắc tới đây sẽ làm phiền các anh nữa rồi _ Cô

- Cô cũng biết mình phiền à ?_ Lâm

- Ừm , nếu anh biết thế thì đừng cho tôi đến căn hộ ._ Cô cố tình tìm cách để Hẳn thay đổi ý định ..

- Cô nghĩ sao khi nói câu đó thế ? Hình như vali nặng _ Anh nhìn vali của cô - Tôi kéo giùm cho _ Anh

- Đùa hoài , anh là ca sĩ , làm chuyện này hình tượng của anh ..._ Cô bất ngờ về câu nói của anh

- Nè , tôi muốn giúp cô đó , nếu cô không muốn thì thôi .._Lâm

- Tôi nào không muốn , cám ơn anh ..La_ Cô đang nói bị anh chen ngang

- Suỵt , nếu không muốn bị phát hiện thì đừng kêu tên đó ... _ Anh nhíu mày

- Vậy kêu gì ?_Cô khó hiểu

- Gọi Vin đi _ Anh

- Vin ??? _ Cô 

- Ừm _ Anh 

- Sao anh lại đi ra đây ???_ Lâm và cô cùng bước đi , anh kéo vali phụ cô

- hít thở không khí , vô tình gặp cô _ M . Lâm

- À , thôi chết , 6h45 rồi , thôi xin phép đưa vali đây tôi đến trường _ Cô định kéo vali đi

- Cô đi đi , vali để tôi đem về căn hộ giùm , trưa đi ăn với tụi tui rồi về căn hộ luôn _ Lâm

- À , cám ơn , tạm biệt _ Ngọc My vẩy tay chào Lâm rồi chạy nhanh đến trường .. Anh đứng đó nhìn cô , vẻ mặt hấp tấp của cô không nhịn được cười , anh nở nụ cười . Nụ cười chết người nhưng may thay không ai thấy nụ cười đó ...

Ngọc My vào trường thì bị nhiều người để ý tới , bọn Fc cũg chẳng tha cho cô. Họ nhẫn tâm nói những lời xỉ nhục vô mặt cô . Cô vẫn không quan tâm và bỏ ngoài tai hết . Vẻ mặt cứ bình thản xem như chả có chuyện gì .. Cô bước vào lớp , chẳng thèm nhìn Tiến Minh lấy 1 lần . Bọn Fc nghĩ là Minh không bảo vệ cô nữa , nên lộng hành . Chặn trước mặt cô , ném cho cô nhiều ánh nhìn khinh bỉ ...Cô cố lách sang chỗ trống khác nhưng lại bị bao vây ...

- Các người muốn gì ?_ Cô

- Muốn gì sao ? Bạn gái cũ của Tiến Minh hỏi mình muốn gì kìa _ 1 nhỏ cười đểu

- Mày không được anh Minh bảo vệ , để xem mày lộng hành cỡ nào_ 1 nhỏ khác lên tiếng 

>

Tiếng chuông báo tiết đầu bắt đầu , phải mừng vì reo đúng lúc. Bọn con gái FC ấy cũng tản ra từ từ. Xem như cô may mắn . Cô bước về chỗ ngồi , ánh mắt chỉ hướng ra ngoài cửa sổ nhớ gia đình chứ chẳng ngó ngàn gì vào lớp. Cô làm sao biết được , có một anh mắt khác đang dõi theo cô ..... Nửa ngày đó , cô im lặng , cô không nhận được suất vào phòng hội trưởng thì mừng vô cùng , Minh và cô thật sự bị ngăn cách chỉ vì một trò chơi vô tình kia ...

>

Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ về đã đến , ai nấy đều háo hức ào ào chạy ra khỏi lớp như chạy thoát khỏi địa ngục ... Cô đang cất tập vở vào cặp , chẳng mảy may đến xung quanh , đầu óc thì suy nghĩ mông lung đâu đó .. Ánh mắt của Minh vẫn dán chặt vào cô. Điện thoại cô reo lên 

- Alo ?

- My hả , xong chưa ? Di nè _ Di

- Hôm nay sao bỏ rơi My_ Cô

- À , tớ có việc đi với bố mẹ giờ mới về _ Di

- Ừm _ Cô

- 15p tại nhà hàng LUCKY đi The Prince đang ở đây_ Di cười

- Ok , để tớ đi bộ qua _ Cô

- Không , 1 trong ba hoàng tử sẽ qua đón cậu , cậu chọn đi _ Di

- Chọn ?? Tớ đi căng hải cho khoẻ , ai mà qua là tớ giận đấy _ Cô

- Ừm , nhanh đi Di không miễn cưỡng cô nữa . Di hiện đang ngồi trong nhà hàng cùng The Prince . Hơi bất ngờ khi The Prince mời cô nữa .. Có ao ước cũng không được . Di chỉ biết nhìn 3 người bọn họ , chẳng biết nói và làm gì nữa mặc dù Di rất muốn chữ kí của The Prince ... 

Bên phía cô, cô lật đật ôm cặp chạy ra ngoài .. Và do chạy như vô tình đụng phải " cọp cái " - 1 đàn chị trong FC

- Xin lỗi _ Nó té làm văn cái cặp ra .. Cố ngồi dậy 

- Ê , con kia đi không có mắt hả ? Đụng chị mày _ Chị lớp 12

- Tui , xin lỗi _ Cô lí nhí định đứng dậy bước đi thì bị kéo lại 

- Xin lỗi là xong sao ?? Mày đụng trúng tao , chỉ xin lỗi là xong à . Đền đi chứ _ Nhỏ ta

- Đền??_ Cô ngạc nhiên

- Ít nhất phải 3 triệu , bồi thường danh dự cho tao , tinh thần của tao nữa  _ Nhỏ lớp 12 cố tìm cách làm khó cô .

- Này , tôi đưa cô 3 triệu , cô vào nhà thương điên điều trị nghe , đụng có tí xíu làm như sắp chết . Mà nè , chị có chết tui sẽ free cho cái quan tài _ Ngọc My cười

Bốp

- Mày dám nói vậy sao ?? Chán sống à ??_ Nhỏ 12 tát thẳng vào mặt cô không thương tiếc ...

- Tôi không chán sống nhưng nó chán tôi _ Cô - Tránh ra  , tôi đang gấp 

- Gấp sao ?? Hết là bạn gái anh Minh rồi nên ra vẻ sao ?? , đang gấp trong chuyện đi cưa cẫm đàn ông à ?? Mục tiêu của mày là ai thế 30 ,40 hay ngoài 60 .. hahah _ Nhỏ lớp 12 nói rồi cười hả hê 

Bốp 

- Mục tiêu là cái tát này , bay thẳng vào mặt cô _ Cô lạnh lùng 

- Tụi bây đánh nó _ Nhỏ lớp 12 ra hiệu tiến tới là 7,8 nữ sinh bao vây ... Cô cũng chẳng  ngồi im hứng chịu những cái tát đau điếng ấy nữa , lúc này cô chẳng sợ nữa , cô cũng đánh trả lại nhưng 1 làm sao chọi 7 . Hoảng sợ , bất chợt hình ảnh nào đó thoáng qua trong đầu cô đem lại chút ấp ám an toàn trong lòng nhưng chẳng biết đó là gì ... Im lặng , cắn răn chịu đựng ... Minh bên trong nghe thấy ồn ào nên đi ra ngoài , vì cách xa khoảng 2 lớp làm sao nghe được . 

- Buông cô ấy ra _ Một giọng nói lạnh lùng vang lên 

- Anh là ...._ Nhỏ lớp 12

- Woww anh Minh Tuấn , Thiên Dương và có cả anh Minh Lâm nữa kìa ... _ Tụi con gái nháo nhào lên khi gặp The Prince .. Bó tay @@

- Chị , tôi nói chị không được động vào My mà , chị bị điếc hả _ Di đi lại viết phía trước hét , rồi trả đũa giùm cô , 2 cái tát bay thẳng vào mặt nhỏ lớp 12 ... 

- Di , thôi đi _ Dương kéo tay Di đi , Tuấn đỡ cô ngồi dậy rồi nhanh chóng đi ra ngoài cùng Lâm , Dương , Di . Minh thấy hết tất cả , chỉ khẽ cười chua xót .Anh rất muốn chạy lại bảo vệ cô nhưng sao chân Hắn như bất động . Thấy cảnh người mình yêu bị ức hiếp mà lại không thể bảo vệ được gì. Anh đau lòng vô cùng , tay nắm chặt lại , tức giận và hận chính bản thân mình vì dại dột vén bức màn vở kịch kia ....... Vũ từ xa biết  , đi lại vỗ vai em mình , anh cố an ủi Minh cũng như an ủi chính bản thân anh vậy ... Anh cũng như Minh thôi , chẳng thể bảo vệ người con gái mình yêu , nhớ lại 4 điều cô nói thật buồn , Vũ cũng nhìn theo dáng cô rời khỏi bằng ánh mắt buồn rười rượi ... Phải làm sao ?? Cô mới chấp nhận làm bạn ? Làm bạn lại khó thế sao ?? .....

**********************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.