Đơn Giản Tiếng Yêu

Chương 2: Chương 2: Bóng dáng người đàn ông




Đã mấy ngày trôi qua, dù Thái An cũng đã làm theo ý tỷ tỷ mình, đưa người đàn ông vào trong kho củi nhưng lòng Thái Mẫn cứ bứt rứt không an. Cứ đêm là nàng tỉnh giấc, một nỗi sợ hãi vô hình kéo đến… Thái Mẫn chạy đến bên cửa, kiểm tra lại chốt, mắt còn nhìn về phía kho củi. Mong là thời gian qua thật nhanh, trả lại cho tỷ đệ nàng cuộc sống an bình suốt mười mấy năm qua.

- Tiểu An à…

- Có gì không tỷ?

- Người đó…- Thái Mẫn ngập ngừng- Người ta đã lành thương tích chưa?

- Tỷ hỏi Du đại ca à?

- Du đại ca?

- Vâng…Huynh ấy tên là Du Lang. Mà Du đại ca giỏi lắm nha!- Gương mặt Thái An rạng rỡ hẳn lên- Hôm trước khi đệ giúp đại ca dọn dẹp phòng củi, có một con rắn từ trên nóc bò xuống. Du đại ca tay đang cầm một cành cây, chỉ một phát là con rắn chết ngay. Nó sắp cắn đệ. Huynh ấy lại có khí khái rất đàn ông, đệ cảm ơn, huynh ấy nói đệ đã cứu huynh ấy một mạng, giờ trả lại cho đệ, sau này không ai nợ ai nữa.

Con gái thường trưởng thành sớm hơn. Thái Mẫn cũng 17 tuổi song nàng đối với sự việc kia không đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ như Thái An. Chỉ một lần ra tay đã giết được rắn, giỏi võ công như vậy, không thể chỉ là người bình thường được. Hắn ta ở lại đây, có thể sẽ gây nhiều nguy hiểm cho tỷ đệ nàng. Nhất là Thái An…

- Đệ cũng đừng gần gũi người ta quá. Tỷ…

- Tỷ cái gì cũng sợ. Nếu Du đại ca là người xấu thì đã xấu luôn rồi. Nhà chúng ta cũng có gì đâu. Mà tỷ đừng lo!… Đợi huynh ấy lành hẳn thương tích sẽ đi luôn mà.

Trong giọng nói của Thái An có vẻ như dằn dỗi. Thái Mẫn không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm vào công việc quay sợi của mình.

Thái An lại loay hoay thu xếp đồ đạc. Thái Mẫn ngẩng lên:

- Đệ làm gì vậy?

- Đệ xếp đồ mang ra thành thị bán. Thương tích Du đại ca sắp lành rồi. Trước khi huynh ấy đi, đệ muốn mua thêm rượu thịt đãi huynh ấy. Không lẽ cũng không được sao?

Thái Mẫn nhìn theo bóng lưng của đệ đệ. Thái An từ nhỏ đã sống gần như một mình nơi này cùng nàng. Hai tỷ đệ cũng ít có chuyện gì để nói. Phạm ca thì không phải là người cho nó ngưỡng mộ, không khỏi…không khỏi lưu luyến một vị ca ca tài giỏi khác…Nhưng mà…

Sợi cũng đã gần hết. Tấm vải dệt cũng sắp hoàn thành.

Thái An ra thành bán vải vẫn chưa về. Lòng Thái Mẫn càng lúc càng nặng nề. Cuối cùng, nàng không thể làm gì được nữa, bỏ khung cửi chạy ra ngoài.

Hoàng hôn đã phủ xuống, bóng tối đang dần về.

Con đường độc đạo vào thành vắng lặng, không thấy bóng Thái An….

Thái Mẫn không đợi được nữa. Nàng dần dần rời nhà, đi theo con đường độc đạo dẫn ra thành, lòng không ngớt gọi thầm tên đệ đệ: “Thái An”.

Đằng sau nàng có một chiếc bóng đang âm thầm bám theo sát gót. Bình thường Thái Mẫn vô cùng cẩn thận đường đi nước bước, không bao giờ đám đi vào nơi vắng chỉ có một mình song hôm nay nỗi lo cho đệ đệ lấn át đi tất cả. Đây là một cơ hội tốt cho những kẻ chỉ chờ có cơ hội trăm năm chỉ có một lần này.

Một lưỡi dao bén ngót dưới chân dùng để thủ thân, quần áo thôn dân chỉnh tề, đã đến lúc rời khỏi nơi đây.

Mấy ngày qua, thương thế trên người Vũ đế đã phần nào lành lại. Đa số thời gian chỉ có một tiểu đệ đệ vào đây thăm hỏi, nói rất nhiều chuyện. Nam nữ cách biệt, tỷ tỷ của hắn Vũ đế cũng chưa một lần nhìn rõ mặt.Nhưng hắn là kẻ có thù tất báo có ơn sẽ trả. Một ngày nào đó, nếu lấy lại giang san cẩm tú, nhất định sẽ không quên nơi thôn dã này, sẽ đền ơn tương xứng.

Bây giờ hắn phải đi.

Đi đâu? Hắn cũng không biết. Chỉ biết rằng không thể ở đây được. Mỗi ngày nghe những câu dặn dò đầy yêu thương tỷ tỷ dành cho đệ đệ lại thấy ganh tỵ và cay đắng. Tỷ của hắn, sinh ra trong gia đình vương giả, không phải bận tâm cơm áo, chưa khi nào có một lời dặn dò giản đơn nhưng tràn trề yêu thương như thế. Nghe lời căn dặn đó, hắn có thể cảm nhận được tình thương của người tỷ tỷ. Trong mắt nàng ấy, chỉ có đệ của mình thôi.

Dù thế nào cũng phải có lời từ giã. Hắn bước ra ngoài, hướng về gian nhà nhỏ, nơi có tiếng khung cửi vang lên, đều đặn suốt đêm ngày.

Kịp thời thấy nàng đi về phía xa bằng những bước chân vội vã. Và cũng thấy sau lưng nàng có một bóng đen.

Nữ tử đi vào chỗ vắng không có điều gì tốt. Tuy không biết nguyên nhân của việc ra đi ấy, Vũ đế không đủ nhẫn tâm hờ hững bỏ qua mọi chuyện. Mấy chén cháo trắng, thuốc được sắc đúng giờ mang đến đã kéo hắn ra khỏi Quỷ môn quan.

Vết thương vẫn còn đau nhói,chân của Vũ đế cũng vì vậy mà chậm hẳn. Vì lẽ đó, suýt chút nữa hắn đã đến trễ rồi.

Thiếu nữ mặt mày tái nhợt đang té ngã dưới đất…Xung quanh nàng không chỉ có một tên…Có tới một đám đàn ông đang vây lấy…Bọn chúng với những nụ cười khả ố, như con thú trước lúc vồ mồi thích thú nhìn sự hoảng hốt, bất lực của con mồi.

Một đám đàn ông như hùm như báo lại muốn hạ nhục một cô nương thế cô sức yếu. Thế mà chúng vẫn đang tồn tại trong thế giới này. Đám người muốn có một đất nước tốt đẹp hơn nơi mà Vũ đế phải dùng máu và nước mắt người để xây nên sao không ở đây mà chứng kiến? Bọn người này nếu không cho chúng cái chết tàn khốc nhất, làm sao làm gương cho kẻ khác, để bọn chúng sợ hãi tránh xa tội ác khi vừa mới chớm ý định bắt đầu?

Vũ đế hắn không sai…Và hắn sẽ không bao giờ từ bỏ con đường hắn phải đi. Chỉ cần còn sống, chỉ cần…

- Mỹ nhân…nàng…

Máu tung tóe…Máu bắn ra thành vòi từ cổ họng đột ngột bị cắt đứt của kẻ kia. Đám người giật mình, quay lại. Trước khi chúng kịp trấn tĩnh, đây là cơ hội tốt nhất để đẩy sự kinh hoàng lên cực điểm. Đánh nhanh, thắng nhanh, tuyệt đối không cho đối thủ cơ hội nào, đó là cách Vũ đế mới 24 tuổi đã vang danh là một chiến thần trên mọi mặt trận, đồng thời cũng là một vị vua tàn khốc, lấy máu trải đường bước lên chiếc ngai vàng.

- Chạy…chạy..

Động tác nhanh như chớp kia đã đạt được mục đích khiến đám người còn sống sót kia sợ hãi. Bọn chúng bỏ chạy rất nhanh, bỏ mặc đồng bọn ngã gục, máu vẫn còn phun ra từ những vết thương.

Máu cũng tuôn ra từ ngực Vũ đế. Hắn đã cố gượng, dù miệng vết thương do cử động mạnh đã bị toét ra…Trước khi chìm vào cơn mê sảng, Vũ đế còn nghe loáng thoáng tiếng gọi thất thanh của một cô nương. Bàn tay êm ái đặt lên người hắn…..Như là tay của tỷ tỷ, tuy là lòng bàn tay đã có những vết chai.

- Du công tử…Du công tử…

Người đàn ông có võ nghệ, khi cần có thể bảo vệ người khác. Thái An từng nói như vậy lúc 15 tuổi, nó muốn học võ nghệ để có thể chở che cho tỷ tỷ. Nhưng Thái Mẫn sợ đệ của mình ngựa non háu đá, không cho Thái An học. Bây giờ có chuyện mới thấy, có võ nghệ cũng không hẳn là việc chẳng lành.

Máu lại nhuộm đỏ trên ngực Vũ đế. Thái Mẫn sực nhớ, đó là vị trí vết thương của hắn. Có lẽ đã làm động vết thương. Máu ra nhiều, nếu không cầm lại sẽ rất nguy hiểm.

Cũng may là chốn rừng núi này lúc nào cũng có sẵn thảo dược. Nhưng Thái Mẫn lại sợ đám người đó quay lại trong khi người đang mê sảng. Nàng đành cố sức dìu đỡ rồi lôi kéo hắn vào trong một góc khác, kín đáo hơn. Trời lại tốt, dù có ánh trăng soi rọi nhưng tiếng sói tru thỉnh thoảng lại vang lên lanh lảnh, khiến Thái Mẫn run rẩy. Sự sợ hãi cùng với mệt mỏi làm chân nàng như nhũn đi, chỉ di chuyển được một đoạn ngắn.

Vết thương của Vũ đế sau đó từ từ cũng được cầm máu. Thái Mẫn thở phào nhẹ nhõm một chút. Trời tối, nàng đành cùng hắn rúc vào trong một hốc rất to của thân cây cổ thụ. Nơi này hồi nhỏ hai tỷ đệ Thái Mẫn khi đi kiếm củi thường ẩn nấp. Có lúc ngoài trời còn đổ mưa nữa, Thái Mẫn sợ hãi nép vào lồng ngực đệ đệ của mình. Thái An rất lo cho tỷ. Chỉ cần nghe tiếng sét là ngay lập tức sẽ bịt tai Thái Mẫn lại, nói thật to hòng át đi tiếng sét ầm ầm.

Để Thái An không lo lắng, nàng đã cố dặn lòng không được sợ nữa. Sống ở thôn dã, sấm sét là chuyện thường nhật, nếu cứ sợ hãi như thế thì sao được. Nếu lúc đó Thái An đang đốn củi, lo sợ tỷ tỷ ở nhà sẽ vội vã trở về, nguy hiểm thì sao?

Hốc cây vẫn còn đó, vẹn nguyên không thay đổi, chỉ có Thái Mẫn là lớn lên nhiều. Cùng một người đàn ông cao lớn, hốc cây chỉ đủ chỗ cho cả hai ngồi dựa vào nhau.

Hơi thở của người đàn ông có phần nặng nhọc, còn mặt của Thái Mẫn thì hiện lên một vầng mây đỏ. Nàng cố gắng né tránh để không chạm vào vùng ngực rộng, nơi có vết thương, nhưng không thể nào né được gương mặt tuấn tú đang kề sát vào mình. Hơi thở người ta nóng rực, phả vào mặt nàng, làm Thái Mẫn tâm thần càng thêm loạn.

Máu không cần rỉ ra nữa. Thảo dược đã phát huy tác dụng rồi.

Thái Mẫn nhìn ra ngoài. Cây cối dày đặc cả khu rừng, bóng tối bao phủ. Tiếng sói tru càng lúc càng gần, đệ đệ…Không biết giờ này Thái An đang ở đâu? Về đến nhà, đang lo lắng đi tìm tỷ tỷ hay là gặp nguy hiểm, đang sợ hãi trong một chốn nào?

Nghĩ đến đó lòng nàng càng nóng như lửa đốt, bất giác cựa mình, chạm trúng vết thương của Vũ đế:

- Ưm…

Một tiếng rên khẽ. Đôi mắt sáng quắc mở ra.

Bốn mắt chạm vào nhau. Trống ngực đập thình thịch, Thái Mẫn cúi mặt, tránh né ánh mắt đang chiếu thẳng vào mình. Gương mặt đó, tuy rất anh tuấn nhưng ánh mắt lại uy nghiêm, đầy đe dọa làm nàng sợ hãi vô cùng. Thái Mẫn chỉ biết lắp bắp:

- Du công tử….Tôi…

Trí nhớ quay về. Ánh mắt Vũ đế dịu đi đôi chút. Mùi hương hoa nhè nhẹ từ mái tóc đen như thác đổ kề sát bên mình cũng bất chợt làm cho hồn hắn đi hoang trong phút chốc. Nữ nhân thôn dã khác hẳn nét quyến rũ của các mỹ nữ kinh thành. Gương mặt không son phấn thanh khiết một vẻ đẹp tự nhiên. Đây là lần đầu hắn nhìn rõ một nữ nhân đến vậy:

- Cô nương…Là Thái cô nương?

Thái Mẫn nhè nhẹ gật đầu. Ánh mắt Vũ đế dời khỏi gương mặt nàng, quan sát xung quanh:

- Nơi này là…?

- Nơi này ở trong rừng, tôi và đệ đệ thường vào đây. Lúc nãy vết thương của công tử bị toét ra. Tôi không biết làm sao nên đành phải đưa người vào đây trốn tạm. Tôi…

Có tiếng chó sói tru lên từng hồi. Nó rất gần. Tim Thái Mẫn càng đập mạnh hơn khi có một đôi tay rắn chắc bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực. Con dao bén sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. Không đảm bảo được an toàn cho một nử tử, đừng nói là lấy lại thiên hạ, làm một nam nhân bình thường cũng là một chuyện phải hổ thẹn cúi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.