….- Phu nhân!
Bàng quản gia thở phào
khi nhìn thấy Thái Mẫn đi ra từ biệt viện. Nghe Tuyết Nhạn báo, ông cơ
hồ mất cả hồn vía. Phu nhân mà có bề nào, biết làm sao ăn nói với Thừa
tướng đại nhân:
- Bàng lão thúc…Tôi không sao!
Thái Mẫn cười nhẹ. Sau lưng là Mạc Linh, cũng rất bình thản. Thái Mẫn chủ động giải thích cho nàng:
- Tôi không ngủ được, khi nhận ra mình đã ra ngoài hậu viện, sau đó lạc đến đây.
Chỉ là một lời giải thích cho có. Hai người đều hiểu, Bàng quản gia không quan tâm tới lý do Thái Mẫn ở biệt viện của Mạc Linh. Chỉ cần nàng được an toàn. Chuyện tiếp
theo là siết chặt thêm người canh gác, đúng như lời tướng gia đã nói,
hạn chế sự tiếp xúc của mọi người với Thái Mẫn.
- Phu nhân….Xin nghỉ ngơi! Tuyết Nhạn, hầu hạ phu nhân cho tốt!
- Dạ…
Còn lại hai người, Thái Mẫn không kiềm được niềm vui. Nàng hớn hở:
- Tỷ làm được rồi. Linh phu nhân đã hứa với tỷ sẽ giúp tỷ dò tìm tung tích tướng công.
- Vậy thì tốt quá rồi!
Tuyết Nhạn cũng vui lây.
Hiếm có cô gái nào đối mặt với địa vị tôn quý mà vẫn nhớ đến phu quân,
chỉ muốn gặp người chồng hàn vi của mình. Nàng đã chứng kiến bao cuộc
đấu đá để giành ân sủng, thực chất là để thỏa mãn bản thân ngồi trên
người khác, bây giờ sự có mặt của một cô nương thuần khiết cũng khiến
cho Thừa tướng phủ dường như tươi đẹp hơn nhiều.
- Linh phu nhân có thân phận không nhỏ. Có lẽ nàng ấy sẽ tìm mọi cách dò tung tích tướng công cho phu nhân mà.
- Tỷ cám ơn muội. Nếu muội không giúp, có lẽ…tỷ cũng đã chết rồi.
Bản thân Tuyết Nhạn cũng
tự hiểu,mình đã gây thù chuốc oán với Linh phu nhân… Rồi đây Thái Mẫn
nếu tìm được tướng công cũng sẽ rời phủ. Lúc ấy Tuyết Nhạn thực sự không dám nghĩ, mình sẽ thành thế nào đây?
- Muội sao vậy?
- Không có gì đâu - Tuyết Nhạn quay mặt đi - Phu nhân nghỉ sớm một chút. Người cũng mệt rồi.
- Được rồi…- Thái Mẫn nắm tay nàng, nhẹ nhàng - Muội cũng đi nghỉ đi! Tỷ không sao mà.
Nhìn theo Tuyết Nhạn,
Thái Mẫn cũng có nhiều băn khoăn trong dạ. Nàng và Du Lang sum họp, chắc chắn sẽ cùng nhau trở về nhà. Vậy…Vậy Tuyết Nhạn thì sao? Còn có vấn đề khác nữa.Dù tìm ra tông tích của Du Lang nhưng nếu…nếu thừa tướng đại
nhân không cho hai người chung sống, họ chỉ là thường dân không tài
không thế, tuy là tướng công có võ nghệ nhưng làm sao đối địch nổi với
người ta?
Còn đệ đệ nữa…Không có tin tức gì về đệ đệ. Thái Mẫn càng lúc càng lo.
Người duy nhất có thể giải quyết mọi chuyện là người đã tạo nên chúng. Thừa tướng đại nhân.
Trong ký ức của Thái Mẫn
hiện ra hình ảnh của vị Bạch y công tử. Người cũng không đến nỗi là
phường háo sắc. Cũng từng cứu nàng một mạng…Thế thì sao lại phải giam
lỏng Thái Mẫn, còn….còn có ý muốn lập nàng là chính thất. Nàng dù sao
cũng chỉ là một thiếu phụ có tướng công, cũng không còn nguyên vẹn tấm
thân trinh bạch, nhan sắc cũng không đủ mị lực. Làm sao, làm sao lại bị
Người nhìn trúng. Quan quyền nhiều thế lực, Thái Mẫn và Du Lang làm sao
có thể chống lại đây?
Mắt nàng quét qua chiếc
áo vẫn còn đặt trên giường. Bàng quản gia vừa mang nó đến, bảo là muốn
nàng mặc khi vào trong cung. Nghe nói sẽ được bái kiến hoàng thượng nữa.
Hoàng thượng?…Thái Mẫn
không biết nhiều về việc triều chính. Có người nói hoàng thượng oai
dũng, có người nói ngài là bạo chúa vô cùng tàn nhẫn. Song, trong thời
gian ngài cai trị, chuyện của đôi vợ chồng bị người nhà quan chia rẽ,
tuy là họ có kết cuộc thê thảm song chuyện đã tới tai hoàng thượng. Ngài trừng trị viên quan đó, còn cho người mang vàng lụa thay mặt đền đáp
cho người thân của họ. Ngài có thể….có thể giúp Thái Mẫn không?
Cầu xin hoàng thượng…Tay
Thái Mẫn càng run hơn nữa. Ý nghĩ này khiến nàng mới nghĩ đã thấy sợ
song nghĩ lâu lại thấy cũng có phần có lý. Thừa tướng đại nhân nhất định không dám trái ý hoàng thượng. Trong buổi tiệc yến, nàng cũng có thể
nói rõ mình đã có tướng công. Thừa tướng đại nhân dù có muốn cũng khó
lòng ngăn cản, cũng khó thể dùng quyền lực mà ép Thái Mẫn nghe lời.
Đôi môi mọng đỏ xinh mím chặt. Thái Mẫn đã hạ quyết tâm, hạ quyết tâm rồi.