“Ôn, Ôn luật sư… Anh không sao chứ?”
Ngày thứ hai khi Ôn Đình Vực vừa xuất hiện tại tòa án, tất cả mọi người đều hét lớn lên. Hai con mắt hắn sưng như quả đào, hầu như chỉ còn thấy một cái khe nhỏ.
Mọi người cố gắng không cười, tất cả đều nhỏ giọng ngờ vực vô căn cứ, đoán xem có chuyện gì khiến cho Ôn Đình Vực, loại người lạnh lùng mạnh mẽ khóc thành thế này.
Nhưng mà mặc cho bọn họ có nát óc thế nào cũng chẳng thể nghĩ được rằng Ôn đại luật sư của bọn họ chính là bị học đệ của mình hôm qua lần thứ hai cưỡng bức, mà lại như vật nhỏ khóc nức nở cả buổi tối.
Ôn Đình Vực không để ý tới ai, ngồi xuống vùi đầu vào đống tư liệu.
Cứ coi như là hôm qua bị chó cắn đi, vô luận thế nào cũng không được ảnh hưởng tới buổi thấm vấn hôm nay, hừ!
Hơn nữa hắn không phải là bị người ta OOXX mới khóc, mà là vì làm nhiều quá đến nỗi không chịu được… mới khóc, đại trượng phu co được dãn được, tính toán cái chuyện nhỏ nhặt này làm cái gì!
Đáng tiếc con mắt hắn sưng to quá không có phát hiện luật sư biện hộ kia lén chửi thầm hắn… ít nhất… mười lần là “Chó”.
“COURT!”
Phiên tòa bắt đầu…
Ôn Đình Vực đẩy đẩy cái kính mà Phó Lâm vừa mua cho hắn, che lấy đôi mắt, chờ đến khi thấy rõ mặt luật sư đối phương, hắn thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời mà ngã.
Thực sự là báo ứng, tuyệt đối là báo ứng! Đối phương mặc kệ là thay ai, hắn đều có tự tin chiến thắng… Nhưng mà, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Chiêm Lạc!
Đại não cùng thân thể hắn đối với người này ấn tượng để lại quả thực là rất sâu sắc, khắc sâu đến nỗi vừa nhìn thấy người này, tế bào toàn thân phát ra cảnh báo chạy trối chết.
Nếu như nói lần đầu tiên bị Chiêm Lạc dã man “nghiêm phạt” qua đi, cái cảm giác kia là thống hận, đến lần thứ hai, hắn thực sự là không thể không thừa nhận… hôm nay, sợ là nhiều hơn.
Đừng có đùa, cứ nhìn thử thì biết, bị một người làm đến kiểu như tim đập nhanh mà chết, sau đó liền gặp lại người đấy, theo bản năng là phải chạy tới làm thịt tên đó chứ sao lại là muốn xoay người chạy trối chết?
Thực sự mà nói, bị Chiêm Lạc nhìn chằm chằm, như xác định phạm vi, bắn phát đạn vào chính con mồi, Ôn Đình Vực trong đầu một mảng hỗn loạn, liền nhanh chóng thủ thế, chẳng làm gì được còn nói gì đến đánh trả?
Chết tiệt, Chiêm Lạc mỗi lần mở miệng thì đều nhìn hắn, dường như tên khốn nạn này không phải là đối với quan tòa, đối với bồi thẩm đoàn, với tất cả dân chúng đến dự thính nói mà là đối với chính hắn nói, lại còn dùng cái loại giọng trầm thấp, cái loại thanh âm ôn tồn đầy ma quái.
Chờ đã, đây chính là trên tòa án! Thế thì làm gì mà phải tạo ra cái không khí say mê như thế này!
Nhưng mặc kệ thế nào, biểu tình của hắn hoàn toàn thay đổi, tất cả kiêu ngạo, lạnh lùng, lí trí của hắn… không biết bay mất đi đâu, cuối cùng, hắn thua!
Lúc tòa tuyên bố kết thúc, hắn ngơ ngác đứng, nửa ngày đờ đẫn thu dọn này nọ, Chiêm Lạc đi tới đứng trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu mở mắt, không muốn nhìn người kia. Xoay người mới đi được hai bước đã bị kéo lại, Ôn Đình Vực phản xạ có điều kiện muốn tránh xa cái cánh tay kia, “Làm gì!”
Muốn cười nhạo hắn, giờ thì được rồi đấy!
“Thua có mùi vị thế nào?”
Ôn Đình Vực chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Quả nhiên! Cái tên khốn nạn này chính là đến để làm nhục hắn, là muốn chà đạp hắn, một lòng muốn đem hắn từ vị trí trên cao kéo xuống! Chiêm Lạc, tên khốn kiếp, với hắn mà nói, chính là một viên thiên thạch lớn bổ xuống hắn tạo thành một lỗ thủng to!
Ôn Đình Vực tức giận, cổ họng run run một hồi, nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể chửi được, “Khốn…”
“Tôi là muốn nói, anh hiện tại hẳn đã rõ, kì thực, thua, cũng không đáng sợ như tưởng tượng của anh, đúng không?”
Hắn ngây ra một lúc.
“Thỉnh thoảng thua một hai lần, kì thật là cũng chẳng quan hệ gì, thực sự không cần phải căng thẳng như thế đâu.” Chiêm Lạc đưa tay sờ lên khuôn mặt của kẻ bị y đặt phía dưới lăn qua lăn lại một đêm, “Anh có thể thư giãn một chút.”
“Biến!” Ôn Đình Vực hất tay y ra, thu nhặt này nọ rồi đi mất.
Bị tên khốn đó làm như đưa vào quân đội còn chưa tính, giờ còn muốn tẩy não hắn nữa chắc!
Thế nhưng, không thể không thừa nhận… cái đồ dâm trùng kia… tên chết tiệt ấy… nói… cũng không có sai, so với tưởng tượng trước kia của hắn thì vẫn còn tốt lắm.
Giống như một đứa bé đi tiêm vậy, khi cái kim tiêm kia còn chưa chạm tới đã khóc òa lên, thiếu chút nữa là cũng bay luôn cái nóc nhà, sợ hãi muốn giãy ra khỏi tay bác sĩ. Nhưng mà thời điểm kim tiêm chạm vào da thịt tuy rằng có đau, nhưng căn bản là không có đau đến đáng sợ như vậy, tiếng khóc vì thế mà lại nhỏ xuống.
Là như thế này sao! Ôn Đình Vực thở hắt ra, bình tĩnh quay trở lại Sở.
Ừm, bản thân hắn thì cảm thấy tốt, nhưng… không biết đám người kia chế nhạo hắn như thế nào?
Hắn biết bản thân hắn không tốt, hắn có thiên phú, thành công là chẳng có gì đáng nghi ngờ, nhưng so với những lời khen, những lời công nhận thì ngôn luận chửi bới hắn lại nhiều hơn.
Không ít người ở sau lưng nói hắn ích kỉ, lạnh lùng. Nói hắn không có lương tâm.
Trước đây hắn không để tâm, bọn họ đơn giản là đố kị mà thôi, chỉ cần thành công, có thể khinh thường tất cả, không cần kiêng nể ai.
Lần này thì lại không giống, vốn tràn đầy tự tin trong case này, chẳng ngờ lại thảm bại, cái này tất nhiên tường đổ mọi người đẩy. Nghĩ đến việc trở lại, không thể nào tránh né được những lời châm chọc khiêu khích của mọi người, Ôn Đình Vực cắn cắn môi.
Quản bọn họ làm gì! Hắn không phải lúc này thua thì sau sẽ không thắng được!
Đẩy cửa đi vào, quả nhiên như hắn đoán, vốn dĩ một đoàn người náo nhiệt giờ lại im lặng. Chừng một phút sau, tất cả mọi người đều làm việc của mình, làm bộ như không chú ý đến hắn, tiếp tục bình luận, đánh văn kiện, tra tư liệu…
Ôn Đình Vực không nghĩ tới, mất đi thành công chống đỡ, hắn lại có thể hiểu được tình huống này. Ra vẻ không có chuyện gì, sắc mặt thản nhiên (nếu bỏ qua cái con mắt sưng vù như quả đào kia) đi qua mọi người, về đến phòng làm việc, nhưng lại vô thức vểnh tai lên nghe bọn họ nói nhỏ.
“Thật đáng thương…”
Ghê tởm, không cần các người cười trên nỗi đau khổ của người khác!
“Ôn luật sư có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Mọi người đều nói anh ta sáng sớm xuất hiện với đôi mắt khóc đến phát sưng cả lên.”
“Thực sự, cậu xem bây giờ vẫn còn sưng kìa.”
“Ai nha…”
Ôn Đình Vực khẽ cắn môi, bước nhanh vào không gian của riêng mình, đóng cửa lại.
Vừa xong động tác đóng cửa của hắn, bên ngoài hình như lại có một trận ồn ào.
Được rồi… Hắn ngồi bên bàn, chán nản nhìn cái màn hình máy tính lạnh lẽo.
Đã biết là như vậy, thắng làm vua, thua làm giặc! Quả nhiên là một lần cũng không thể thua.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa đầy dè dặt.
“Vào đi!” Hắn vội điều chỉnh về lại trạng thái không biểu cảm.
“Ôn luật sư, những… này là bản fax đưa cho anh.”
“Cảm ơn.” Người kia nói xong cũng không có đi mà đứng yên đó.
Mẹ nó, như thế nào còn không đi! Muốn chế giễu đến khi nào!
“Ôn luật sư…” vị này đã có hai đứa con, Ms.Hạ, dùng ánh mắt không lớn cho lắm nhìn hắn.
Đột nhiên, từ phía sau giơ ra một chiếc hộp nhỏ, mỉm cười hướng tới trước mặt hắn.
Ôn Đình Vực ngây ngẩn.
“Lúc tâm tình không tốt, thì ăn chút đồ ngọt sẽ đỡ ngay, loại kẹo này gần đây rất lưu hành đấy, người lớn hay trẻ con đều rất thích.”
Vẻ mặt Ôn Đình Vực có chút co quắp, hoàn toàn mờ mịt.
“Không biết là anh gặp chuyện khó chịu gì, nói chung, nên nén bi thương.” Trong giọng nói tràn đầy sự chân thật đồng tình, “Tính tình không tốt, gặp kết quả này cũng là bình thường, anh đừng quá để ý mà làm gì.”
Hắn ngơ ngác, hoàn toàn ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, khiến hắn một câu tốt cũng chẳng thể đáp lại được.
Ms.Hạ ra khỏi phóng, trước khi đóng cửa chợt quay đầu lại phía hắn, dùng thanh âm không nhịn được cười nói: “Nói thật… Ôn luật sư, chúng tôi cho đến bây giờ đều nghĩ anh là một người lạnh lùng… Nhưng như thế này, thật sự là rất đáng yêu đấy.”
Mặt Ôn Đình Vực đỏ bừng, đến khi phản ứng được thì cửa đã đóng lại.
Cái chó má gì! Đáng yêu? Đi chết đi… Theo bản năng hắn cầm cái hộp kẹo lên định tức giận ném vào vách tường, nhưng động tác dừng lại, kì thực, câu cuối cùng của chị ta tuy rằng nghe có chút kinh dị nhưng hắn cũng nghe ra là hoàn toàn không có ác ý.
Hơn nữa, thực tế.. hắn cũng thực thích kẹo, khi còn bé lúc đói bụng thì thể hiện hẳn ra ngoài. Chỉ là, đến bây giờ cũng không có người nào biết, cho tới bây giờ hắn cũng chả dám cho người nào biết.
Nhìn chằm chằm hộp chocolate tinh xảo nửa ngày, mở nắp, do dự một chút, nhón lấy một cái kẹo màu trắng bỏ vào miệng.
Thật ngọt! Không biết vì sao, mắt hắn đột nhiên chua xót.
Bởi vì sợ thành trò cười cho mọi người, hắn thật là rất nhiều rất nhiều năm cũng không có chân chính yên tâm ăn món gì mình thích.
“Ôn luật sư.” Từ trong phòng làm việc mang theo tư liệu muốn tìm trở về nhà, đột nhiên Ms.Hạ gọi hắn.
“Gì vậy?”
“Kẹo ăn có được không vậy?”
Ôn Đình Vực bị hỏi, phản xạ có điều kiện, không chút suy nghĩ trả lời: “Ừ, bánh kém mùi vị rất thơm, sơ với đường trước đây ngon hơn.”
Mọi người ở đó (chủ yếu là phái nữ) đồng thanh “Hống” một tiếng.
“Thực sự ăn!”
“Thật đáng yêu mà…”
“Cứ sợ cậu ấy sẽ ném đi chứ…”
“Hoàn toàn là nhìn không ra nhé!”
Ôn Đình Vực nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, chạy trốn như bay ra khỏi Sở.
Bà tám! Cứ như là hắn một lần khóc đến sưng cả mắt, bọn họ sẽ không tự giác mà coi hắn là một đứa nhỏ không được mẹ yêu vậy!
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cùng các chị ấy nói chuyện gì đó ngoài chuyện công việc.
Ngày hôm nay thực sự là không giống với những ngày trước đây.