“Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa, đem anh làm đến đau như vậy là tôi không tốt! Anh có đói bụng hay không, muốn ăn gì, tôi ra ngoài mua cho?”
Thấy Chiêm Lạc dáng vẻ như cô vợ yêu dốc lòng săn sóc, Ôn Đình Vực tức giận đến nỗi trước mắt lại biến đen một trận, vớ ngay lấy cái đèn ở đầu giường ném ra.
Hắn thế nào có thể khóc đến mất mặt như thế chứ, hắn chẳng qua là vì vì… bị cái tên quái thú dã man kia dằn vặt mấy giờ liền, phía sau… Tuyến lệ lại không khống chế được…
Quên đi, chuyện này mà nói ra lại càng mất mặt hơn.
Tuy rằng biểu lộ vẻ mặt oán hận, nhưng trên khuôn mặt đầy nước mắt với cái mũi đỏ hồng, thực chẳng có lực sát thương tẹo nào, trong mắt Chiêm Lạc, tự nhiên nghĩ người đàn ông cao lớn này, với dáng vẻ nước mắt lưng tròng, quả thực mê chết người, trong chốc lát, y liền quên luôn chuyện cái đèn vừa rồi, nhịn không được trở lại giường, ôm lấy Ôn Đình Vực cùng với cả cái chăn, dùng kiểu nói như con cún con mà dỗ dành hắn.
“Ngoan nào, đừng tức giận nữa, lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn…”
Tới địa ngục đi đừng có quay về!
Ôn Đình Vực như núi lửa phun trào, một quyền đấm thẳng giữa mũi Chiêm Lạc… may là y thân thủ nhanh nhẹn, mau né được, trên mặt nở nụ cười như chẳng bị chút ảnh hưởng.
“Học trưởng…” Chiêm Lạc dịu dàng thân thiết ôm lấy người đàn ông đang cắn răng giãy dụa trong lòng y, vẻ mặt say sưa, “Nếu không phải sợ thân thể anh chịu không nỏi, thật muốn lại yêu anh thêm hai lần nữa…”
Tứ chi Ôn Đình Vực lập tức cứng ngắc, không dám tiếp tục lộn xộn.
Thấy hắn như thế “thức thời”, Chiêm Lạc cười hai tiếng, khẽ hôn hắn rồi lập tức buông ra, “Được rồi, chờ tôi gọi điện đặt một suất cơm, anh ăn xong rồi ngủ thêm một chút nữa đi.”
Ôn Đình Vực cắn môi, mặt trắng bệch, cố gắng đứng lên.
“Làm gì thế? Muốn tắm à? Tôi đã ôm anh vào phòng tắm tẩy rửa một lần rồi… A, anh đi được không? Hay là tôi ôm anh cho đỡ…”
“Cút ngay!” Ôn Đình Vực cự tuyệt “hảo ý” của y, hé miệng ra, mới phát hiện giọng mình khàn khàn, đây là kết quả của việc kêu liên tục mấy giờ.
Đầu Ôn Đình Vực tối đen, hận không thể dùng ánh mắt mà bắn chết tên kia. Thật vất vả miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, vừa mới đứng thẳng, sau thắt lưng liền có một trận đau nhức, khiến hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
“Ai, đã nói là để tôi ôm anh… như thế này thật chẳng tự nhiên, bộ dạng anh thế này, làm sao có thể đứng lên được!”
Rõ ràng đây là giọng điệu trách cứ, nếu không phải giọng hắn khàn khàn kinh chết thì Ôn Đình Vực đã sớm chỉ vào mũi y mà thóa mạ.
“Tôi buổi chiều phải ra tòa.”
Nói một câu khô cứng, Ôn Đình Vực đè nén cơn đau muốn đi tìm quần áo.
“Đừng đi, anh ngay cả đứng còn không vững, ..” Chiêm Lạc quơ tay kéo hắn lại, ôm trên đùi, giọng điệu siêu săn sóc cùng sủng nịch, “Sắc mặt kém như thế, tôi không yên tâm.”
Ôn Đình Vực cơn giận không tên bốc lên, nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại căm tức y, “Cậu tưởng đấy là liên hoan quốc tế vui chơi à?”
Y cho rằng đây là liên hoan điện ảnh sao, nghĩ không muốn đi là không đi được chắc?
“Anh ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, tôi thay anh ra tòa thì cũng như nhau thôi mà.”
Ôn Đình Vực sửng sốt một chút, Chiêm Lạc ôm hắn quay trở về bên giường, đắp kín chăn, “Không cần nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi như thế, trình độ của tôi sẽ không thấp hơn anh đâu! Chỉ cần đưa cho tôi tư liệu anh đã chuẩn bị là tốt rồi.”
“Vì sao… phải giúp tôi?” Ôn Đình Vực nghi hoặc.
“Cái gì ngốc vậy, anh hiện tại cơ thể khó chịu, tôi thay anh làm việc là phải rồi.”
Hắn nghĩ quái dị gì vậy, loại cảm giác này, quả thực có điểm giống như tình nhân…
Ôn Đình Vực bất an gật gật, không có nhìn thấy Chiêm Lạc đang cười khanh khách.
Sau đó, hắn liền an an ổn ổn nằm trên giường, nhìn Chiêm Lạc gọi điện thoại đặt cơm, thu nhặt đống hỗn độn dưới đất, tiếp theo ngồi bên cạnh giường giúp hắn ăn, hắn vốn là có chết cũng muốn chính mình làm, nhưng mà Chiêm Lạc khỏe quá, tính tình lại quá mạnh mẽ, tiếp đó, y nằm bên cạnh hắn chuyên tâm lật xem tư liệu, thỉnh thoảng mới hỏi hắn vài vấn đề.
Thật kì lạ, không thể nói lên lời cái cảm giác này, chỉ là càm thấy thật an tâm.
Ai, cái gì chứ, bên cạnh chính là tên vô sỉ điên cuồng cưỡng bức… hắn thần kinh có vấn đề sao mà tự dưng lại nghĩ thật an toàn!
“Được rồi, tôi phải đi… anh ngủ thêm chút đi.” Chiêm Lạc mỉm cười xoa trán hắn, lâu không thấy động đậy gì thì y cúi xuống hôn lên môi hắn một cái, “Chờ tôi trở lại nhé.”
Quay về cái gì cơ! Nơi này là nhà của tôi! Có liên quan gì tới cậu cơ chứ!
Trong lòng thầm mắng, hắn lại tự tát mình vì tí nữa thì nói ra. Bị Chiêm Lạc dùng ánh mắt ôn nhu hiếm thấy nhìn kỹ, hắn căn bản là không có cách nào khác đành nằm ngoan.
Chờ Chiêm Lạc đi ra cửa cao giọng chào tạm biệt, “Anh đi đây! Em yêu.” Hắn cuối cùng cũng bùng nổ mà mắng một câu: “Cút!” nhưng cửa đã đóng, tức thì hắn không chế không được mà đỏ mặt.
Biến thái, giả bộ vợ chồng cái gì chứ, cũng chẳng phải là con nít cùng y chơi trò gia đình.
Nhắm chặt mắt, vùi đầu trong cái gối, hắn nỗ lực không để cho mình suy nghĩ miên man.
Người con trai kia vốn là tên bất cần đời, nếu như tin tất cả những lời y nói là thật thì quả thực là hắn điên rồi, đúng không!
Buổi tối Chiêm Lạc đúng là có trở về, đánh thức người đang ngủ say trên giường, gắt gao đè xuống rồi hôn thật nồng nhiệt, đến khi Ôn Đình Vực thở không được vừa đẩy y ra vừa mắng, y liền trưng ra vẻ mặt ủy khuất mà giải thích, “Nửa ngày không có anh, tôi rất nhớ…” hại Ôn Đình Vực một trận lạnh cả người, nhưng lại không biết nên phản bác ra sao.
Tiếp theo sau, cái khiến Ôn Đình Vực không biết làm sao chính là, người này đại khái là ăn xương biết vị, rõ ràng là ở ì nhà hắn không chịu đi, lại còn mặt dày mang hết bút sách, máy vi tính, mấy thứ linh tinh thường dùng ở trên lầu, ngay cả chăn bông cũng mang sang nhà hắn, có vẻ y định ăn dầm ở dề tại đây.
Ôn Đình Vực nghĩ hết biện pháp cũng không nghĩ ra được khả năng nào có thể đuổi kẻ xâm nhập nhà người khác này đuổi ra, ngược lại, lại khiến cho chính mình sức cùng lực kiệt, thần kinh suy nhược, đành tùy y.
Chiêm Lạc thế nhưng thật ra rất an nhàn, bày ra tư thái thản nhiên “Đây là nhà của tôi”, bắt đầu phụ trách cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Ôn Đình Vực, nghiễm nhiên thành ông chủ tiêu chuẩn gia đình.
Đối với Ôn Đình Vực mà nói, hắn chỉ có thể tận lực coi người kia là một kẻ ở trọ, dù sao thì ở đây, một người cũng rất lạnh lẽo.
Chỉ có điều, mỗi tối đều phải ở chung một giường với Chiêm Lạc khiến hắn thật đau đầu, ừ thì đàn ông không cần có cái khái niệm trinh tiết, nhưng hắn không thích mỗi ngày bởi vì gặp tập kích mà xương sống, thắt lưng với chân đều mềm nhũn.
“Học trưởng, tôi ngày hôm nay thật cao hứng — “
“Chuyện gì?” Hắn mặt không chút biểu tình giật cánh tay ở trên lưng mình ra.
“Anh thì ra cũng có quyên tiền cho cô nhi viện, wow, tôi thay anh mở cái hộp thời gian thấy trong có lá thư cảm ơn, nghĩ không ra anh hiện tại lại có trái tim nhân hậu thế — “
Hắn thấy Chiêm Lạc giả bộ đáng yêu tự dưng lạnh sống lưng, kéo mạnh cái tay đang sờ loạn ra, “Thần kinh, cũng là cậu ép tôi đi quyên không phải sao?”
“A? Tôi bảo anh đi thì anh phải đi? Đột nhiên trở nên ngoan thế à… Thật tốt, học trưởng, anh quả nhiên là yêu tôi…”
Ôn Đình Vực thiếu chút nữa buồn nôn mà chết, giãy dụa muốn quay lại phía sau đạp cái tên khoe khoang kia xuống đất, nhưng mà Chiêm Lạc đã ôm hắn thật chặt, dù có làm thế nào cũng không buông ra, đánh đấm dây dưa nửa ngày, cuối cùng là bị Chiêm Lạc thuận thế ẩn ngã lên sofa.
“Ô…” môi bị chặn xuống, trong đầu Ôn Đình Vực tức thì có tiếng chuông rung lên cảnh báo, nỗ lực phản kháng, hắn không nghĩ ác mộng ban đêm thế nào lại đến vào buổi sáng thế này.
Chiêm Lạc cũng không vì thái độ xua đuổi của hắn mà xuống tinh thần, y hôn sâu một hồi rồi mới buông ra, dường như vẫn còn thấy chưa đủ lại cúi xuống hôn thêm chút nữa. “Ừm, học trưởng… hương vị của anh thật sự là rất ngon…”
“Im miệng cho tôi!” Ôn Đình Vực oán hận nói.
Chiêm Lạc không để ý đến sự phẫn nộ của hắn, vẫn tiếp tục thể hiện sự cảm khái của bản thân, “Cùng anh làm tình, cũng giống như hít thuốc phiện vậy, rất dễ nghiện, sau không cùng anh làm, tôi nhất định là sẽ bị lên cơn nghiện mất… cho nên anh…”
Ôn Đình Vực thẹn quá hóa giận, tiện tay đấm vào mặt y một phát, khiến câu then chốt “Anh cả đời theo tôi đi.” của y còn chưa kịp nói ra.
“Được rồi, đừng nóng giận, là tôi nói giỡn thôi mà” Chiêm Lạc cười tủm tỉm, “Buổi tối có tiệc rược, đi cùng nhé?”
“Thế nào, anh cũng nhận được thiệp mời mà, thiệp mời mừng thọ của Thư nghị sĩ… Hử? Không muốn đi sao?”
Cái tên kia khiến cho Ôn Đình Vực bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngực phập phồng, mãi mới lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không đi.”
“Hử? Làm sao vậy, là một cơ hội tốt lớn đấy, anh không phải là thích nhất làm quen được với người vinh hoa phú quý sao?”
Ôn Đình Vực thoáng cái mở to hai mắt nhìn, một câu nói đâm hắn thật đau, khẽ nhếch miệng, nhìn Chiêm Lạc vài giây, rồi nhanh chóng trở lại biểu tình lãnh đạm, cố sức gạt bỏ cánh tay trên người mình, “Bỏ ra!”
Chiêm Lạc vẫn đang áp sát hắn, cười như không cười nhìn kĩ mắt hắn.
“Tôi bảo cậu bỏ ra!” Ôn Đình Vực tức giận bùng lên, động tác thô bạo đẩy tay y ra, “Cút ngay! Đừng chạm tôi!”
“Được rồi, được rồi, xin lỗi.” Chiêm Lạc lúc này mới luống cuống, gắt gao ôm hắn, “Tôi chỉ nói giỡn thôi mà, đừng để ý.”
“Cậu không phải nói giỡn, tôi là người như thế, một điểm cũng chẳng sai.” Ôn Đình Vực không còn sức lực giãy dụa, “Cậu tốt nhất cũng đừng tới tìm tôi nữa, cẩn thận bị tôi dựa thế đấy, Chiêm đại thiếu gia.”
Mắt thấy Ôn Đình Vực biểu tình lãnh đạm, nhưng trên trán lại nổi toàn gân xanh, Chiêm Lạc nhất thời vì một câu nói đùa dai của mình, hối hận không ngớt.
Trước đây y cũng sẽ cố ý nói những câu gây đau đớn đại loại như vậy, nhìn thấy hắn phẫn nộ lại muốn giả bộ bình tĩnh, thì có cảm giác rất vui vẻ, coi như cái cảm giác đó là bồi thường cho cảm xúc yêu hận đang vùng vẫy trong lòng mình.
Lần này nhìn thấy Ôn Đình Vực bi thương thế này, một chút khoái chí y cũng không có, ngược lại thương tiếc muốn chết đi được.
Quả thực lần này không giống với khi xưa, thời gian càng trôi, độc tố trong lòng càng ngày càng thấm sâu, thế nào cũng không buông hắn ra được, càng ngày càng luyến tiếc hắn. Kỳ thực, Ôn Đình Vực so với trước đây cũng không khác lắm, vẫn lạnh như thế, chẳng có gì tốt, lại còn ích kỉ, thực sự không làm cho người ta thích, nhưng y cũng đã bị làm loạn lên rồi.
Có chút ảo não, cứ như thế này, bị tẩu hỏa nhập ma có lẽ kiểu “Vô luận anh có như thế nào, tôi đều yêu anh” cũng còn chẳng xa.
“Đình Vực, anh đừng tức giận mà, tôi là thuận miệng nói bậy… thực xin lỗi…”
“Tôi không giận.” Ôn Đình Vực hờ hững đứng lên chỉnh quầnn áo, “Cậu cũng chẳng phải người đầu tiên nói thế, cho nên tôi không ngạc nhiên.”
Này cũng không sao, với mấy tiếng phê bình này nọ, cái gì khó nghe hơn cũng đã nghe quen rồi, thế nhưng… thế nhưng, Chiêm Lạc thì không giống, những lời đó từ miệng Chiêm Lạc nói ra, luôn luôn khiến hắn đau đớn.
“Xin lỗi.” Chiêm Lạc từ phía sau hung hăng đem hắn ôm vào, chịu thua, ủ rũ nói “Tôi thích anh.”
Ôn Đình Vực run lên một chút, xoay người tát y một cái, không chút lưu tình đẩy ra “Tôi không tin!”
“A nha, đừng xấu hổ, học trưởng…”
“Cút ngay!” Ôn Đình Vực nhịn không được tránh né người đàn ông không đứng đắn này, mặt đỏ bừng lên. Người đàn ông luôn thay đổi, lúc nóng lúc lạnh này, hắn thật không biết câu nào của y mới là thật, cũng không biết phải đối mặt với y như thế nào mới tốt.
Tiệc rượu hắn sẽ đi, không có mục đích đặc biệt gì, chỉ là đi xem mà thôi.
.
.
.
Chiêm Lạc đứng bên cạnh hắn.
Theo mọi người biết thì hai người này ngày xưa là đối thủ một mất một còn của nhau, hiện tại lại song song đi vào, như hình với bóng, ít nhiều đều có kinh ngạc. Chiêm Lạc lại thoải mái thể hiện sự thân mật của bọn họ, cái tay cơ hội để ở thắt lưng hắn bị đánh vô số lần mới chịu buông tha đổi thành quàng qua vai.
“Vị này là Ôn luật sư?”
Ôn Đình Vực cầm ly rượu trong tay hơi chần chừ một chút, giương mắt lên nhìn đối diện người đàn ông tuổi hơi lớn này thăm dò, “Đúng vậy, ngài vẫn còn nhớ, Thư nghị sĩ.”
Thư Ngang khoảng 50 tuổi, thoạt nhìn thì nghĩ phải cùng tuổi với mấy lão thái, nhưng cao gầy, hai mắt sáng trong, rất điềm tĩnh trang trọng, nhìn ra được, ông khi còn trẻ nhất định là một mỹ nam tài giỏi hơn người.
“Quả nhiên trẻ trung tài tuấn, danh bất hư truyền.” Thư Ngang đối với hắn dường như rất hứng thú, hắn định khách sao vài câu rồi lập tức rời đi, nhưng không ngờ ông ta lại dừng lại cùng hắn trò chuyện linh tinh.
Ôn Đình Vực nghe nhiều, nói ít, trả lời đơn giản. Tay trái ở sau lưng ra sức nắm chặt cố gắng nhẫn nại, tận lực biểu hiện bình tĩnh trước, trước mặt hắn hiện tại là khuôn mặt của người đàn ông mà hắn hận nhất chục năm nay.
“Ôn luật sư rất giống một vị cố nhân của tôi.”
Ôn Đình Vực khóe miệng giật giật, “Vậy ư?”
“Ừm…” Thư nghị sĩ chăm chú nhìn gương mặt hắn, sau một lúc vừa cười vừa hỏi: “Ôn luật sư hẳn là vẫn chưa có vợ?”
Chiêm Lạc đứng một bên đột nhiên toát mồ hôi lạnh, “Này…”
“Vẫn độc thân.” Ôn Đình Vực thản nhiên đáp.
“Này vừa đúng lúc, tôi có một đứa con gái, tuổi cũng thích hợp, tuy rằng không nói là có nhan sắc, nhưng là…”
“Này, này, Thư nghị sĩ, học trưởng của tôi đã gặp được đối tượng của mình rồi!” Chiêm Lạc đỏ mắt, hận không thể nhảy ra đứng chắn trước mặt hắn, “Ý tốt của ngài chúng tôi xin nhận!”
“Thật sao?”
Ôn Đình Vực bị tên quái dị kia lên tiếng khiến cho hắn có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, do dự một chút, trả lời: “Đúng vậy, phụ lòng tốt của ngài rồi.”
“Thực sự đáng tiếc.” Thư Ngang tiếc nuối cười cười, cũng không đề cập nữa, “Không biết cha mẹ Ôn luật sư của cậu… hiện tại là ở cùng một chỗ với cậu sao?”
Ôn Đình Vực sắc mặt cứng đờ, “Bọn họ đều đã qua đời.”
“A?” Thư nghị sĩ ngạc nhiên, vẻ mặt áy náy, “Thực sự xin lỗi…”
Ôn Đình Vực nghĩ không thể tiếp tục đứng đây được nữa, dạ dày hắn như có vật gì đó loạn đảo, sau thì khó khăn co rút, hăn tìm một vài câu rồi vội vàng cáo từ, xoay người đi.
“Học trưởng?” Chiêm Lạc rất nhanh chạy qua bãi đỗ xe thì thấy hắn, mặt mũi tái nhợt, y mở cửa ôm hắn vào trong, “Làm sao vậy?”
“Một chút… dạ dày đau…” Ôn Đình Vực hít vào một hơi, vô lực tựa ở trên ghế, nỗ lực hít sâu rồi thả lỏng.
“Có muốn đến bệnh viện không?” Chiêm Lạc động tác nhanh chóng nổ máy, có chút tức giận, “Sớm biết rằng thân thể không khỏe, thì đừng có tới, đừng có uống rượu… rất hại dạ dày…”
“Không có việc gì, dạ dày đau thắt.” Ôn Đình Vực không thể nói là bệnh dạ dày tái phát, “Qua một lúc thì tốt rồi.”
Vốn hắn bị viêm dạ dày, quá căng thẳng, hay kích động thì sẽ bị như vậy, không có gì kỳ quái cả.
Chiêm Lạc cũng không miễn cưỡng, cúi thấp đầu hôn một cái lên trán hắn, sau đó lái xe quay về “nhà”.
“Này…” Sau khi tắm rửa qua, hắn có chút mệt mỏi ngã lên giường, thấy người kia thật tự nhiên mà nằm xuống bên cạnh hắn, Ôn Đình Vực đau đầu, “Cậu định ở lại đây đến khi nào?”
“Học trưởng, đừng nhỏ mọn như thế…” Chiêm Lạc cười tủm tỉm, “Anh cũng nói chúng ta là đang hẹn hò, ở chung cũng là đương nhiên mà…”
“Ai hẹn hò với cậu?” Ôn Đình Vực gân xanh nổi đầy đầu.
“Không phải tôi, thế chẳng nhẽ còn có người khác? Học trưởng, anh không thể thế được… nghĩ bội tình bạc nghĩa sao? Đừng nghĩ chân đứng hai thuyền…”
Ôn Đình Vực quyết định không thèm để ý đến y, miễn cho bị tức đến chết.
“Nhưng mà, nói thật…” Chiêm Lạc ôm chặt hắn, “Anh không đồng ý, tôi thật cao hứng… khi đó tưởng rằng anh đồng ý chứ.”
Cách một lớp áo ngủ mỏng nhưng nhiệt độ thân thể y vẫn truyền đến khiến Ôn Đình Vực trên lưng một trận tê dại, vội vàng né ra một chút, “Cậu nghĩ là tôi suốt ngày nằm mơ, mơ rằng trở thành rể hiền của mấy người nổi tiếng đúng không?”
Chiêm Lạc cười cười, cắn tai hắn, “Không… tôi biết học trưởng anh yêu tôi, đúng không?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó!” Hắn cố hết sức trở mình, đưa lưng về phía y.
Chiêm Lạc kì thực đã quen với cái miệng ngang ngạnh này của hắn, không để bụng, khuôn mặt vẫn tươi cười.
“Học trưởng…” Giọng nói của y như thôi miên.
Nhất thời bị Chiêm Lạc từ phía sau ôm lấy, giữ chặt người hắn.
“Chúng ta cùng làm, có được không?”
Nghe cái giọng điệu này, hắn thật sự muốn đánh người, thế nhưng lưng kề sát vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Chiêm Lạc, cảm giác khuôn mặt mình không kiềm chế được mà bỗng dưng đỏ lựng.
“Đừng náo loạn, tôi muốn đi ngủ.”
Không rõ bắt đầu từ lúc nào, hắn đối với Chiêm Lạc ôn hòa rất nhiều, không có cách nào dùng khuôn mặt lạnh lùng với người đàn ông gần đây vẫn sớm chiều ở chung, đồng sàng cộng chẩm.
“Thế nhưng tôi hiện tại rất muốn ôm anh…” Nói những lời kịch rẻ tiền như vậy chính là Chiêm Lạc, thế nhưng lại không khiến người khác cảm thấy tầm thường.
Ôn Đình Vực nhắm chặt mắt, tự tát mồm mình, giằng co không để ý đến y.
“Làm một lần thôi, có được không? Hử?”
Ôn Đình Vực luôn luôn cấm dục, bị những lời cưng chiều khiêu khích này khiến cho tai hắn đỏ lên, nhịn không được căm giận mở miệng, “Mỗi lần đều nói như thế, có lần nào cậu làm thế đâu!”
“Nhưng lần này làm thế là được rồi?” Chiêm Lạc mỉm cười, bắt đầu cởi áo ngủ của hắn, ngón tay thon dài linh hoạt như có như không của y vỗ về chơi đùa phía trước bộ ngực bằng phẳng, thấy hắn bắt đầu giãy dụa, y liền xoay người chặn hắn, “Ngoan nào, ngày hôm này không cho tôi ôm anh, tôi không ngủ được, ai đó cũng đừng mong ngủ.”
Ôn Đình Vực rõ ràng cảm giác được “ai đó” xác định là hắn, mặt đỏ lên, muốn đẩy tên có bộ dáng xinh đẹp nhưng đàn ông đầy mình này ra để chạy đi.
Chiêm Lạc cố sức đè hắn lại, tiếp tục khẽ hôn rồi vỗ về chơi đùa, thuận thế cởi sạch toàn bộ quần áo của hắn.
“Mẹ kiếp, cậu cậu lại dám ra bên trong nữa đi, rồi cậu sẽ biết…” Mắt thấy toàn thân thoát ra không có khả năng, Ôn Đình Vực chẳng thể nào làm khác hơn là buông tha, hét lớn lên.
Chiêm Lạc vừa cười, vừa chen một ngón tay ướt át vào mở rộng, sau đó cố định thắt lưng hắn, tại huyệt khẩu dồn nén ma sát một hồi, rồi mới cố gắng chậm rãi đi vào.
Nằm úp sấp bị đi vào, bởi vì trong cơ thể nháy mắt được lấp đầy mà thở dốc không ngớt, sau đó động tác của Chiêm Lạc càng khiến hắn rên rỉ nắm chặt drap giường, thụ động tiếp nhận những tiết tấu lay động này, âm thanh trong cổ họng hắn liên tục phát sinh.
Vì nằm sấp mà cọ sát vào drap giường khiến hắn có cảm giác kì lạ, bờ ngực mẫn cảm bị vuốt ve, phía trước của hắn nhanh chóng đứng dậy, nhưng loại tư thế này khiến hắn gắng gượng không ra, thật lo lắng.
Thắt lưng đột nhiên bị nâng lên, sau đó có một cái gối chen vào, khiến hắn dễ chịu đi không ít.
“Thoải mái không?” Chiêm Lạc động tác xâm nhập điên cuồng, nhưng thanh âm vẫn rất dịu dàng.
Ôn Đình vực cắn môi không nói lời nào, cúi đầu rên rỉ, chậm rãi thả lỏng cơ thể, để cho Chiêm Lạc càng thuận lợi đẩy vào sâu hơn.
Có lẽ là Chiêm Lạc đang tận lực lấy lòng, hoặc là có nguyên nhân khác, tuy rằng là bị “ép buộc” nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác chán ghét.
Bị một kẻ cùng giới đặt dưới thân, loại này khó có thể tưởng tượng thân thể tiếp xúc, hắn không những không chịu khuất nhục, kháng nghị cùng cự tuyệt, không phải là bởi vì không cảm thấy mất mặt, mà là Chiêm Lạc nhiệt tình ôm hắn như vậy, ngoài trừ ở phía sau kia truyền đến cảm giác kích thích, thì hắn thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hiện tại Chiêm Lạc đối với hắn, so với trước đây dịu dàng nhiều lắm, ở trên giường bất cứ lúc nào chỗ kia cuồng hoan nóng rực hắn cũng có thể cảm nhận được ngoài tình dục ra trong đó còn có cả nhiệt tình.
Đương nhiên, này có lẽ cũng chỉ là hắn tưởng tượng ra, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Kì thực, có lẽ, hắn đã sớm thích Chiêm Lạc rồi.
Trong cơ thể cảm thấy một trận ấm nóng, hắn run lên một chút, Chiêm Lạc từ phía sau ôm lấy lưng hắn, áy náy cười khẽ bên cạnh tai, “Xin lỗi nhé… chưa kịp đi ra ngoài liền…”
“Khốn kiếp.” Hắn nghẹn đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi.
“Ai bảo anh như vậy, khiến tôi nhịn không được mà.” Chiêm Lạc đùa dai, khẽ véo nhẹ lên điểm trước ngực hắn, tự đắc cười, “Chời tôi giúp anh rửa sạch.”
“A…” Hắn kinh ngạc, không nghĩ tới Chiêm Lạc thực sự giữ lời, hắn rõ ràng cảm giác được người này sau khi phát tiết dục vọng, vẫn chưa cảm thấy đủ.
Cắn môi, hắn để Chiêm Lạc dùng khăn tay mềm mại lau giúp, bên trong cũng xử lý xong, vô luận là trước đây đã tiếp xúc nhiều thế nào, thì lúc này hắn cũng thấy có chút xấu hổ.
“Hảo hảo ngủ đi.” Chiêm Lạc hôn lên chóp mũi hắn, rồi xoay người xuống giường.
“A?” Thanh âm vừa ra tới miệng, Ôn Đình Vực liền hối hận che miệng.
Quả nhiên, Chiêm Lạc bật cười: “Sao? Anh luyến tiếc tôi sao, học trưởng thân yêu?”
Ôn Đình Vực nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng.
“Ừm, tôi rất muốn cùng anh tiếp tục, làm tới hừng đông cũng chẳng vấn đề gì, nhưng mà, chỗ kia của anh có hơi sưng, có lẽ là tôi làm quá, ngày hôm nay tôi tự mình DIY là được rồi, anh nghỉ ngơi vài ba ngày, miễn cho tôi đem anh làm đến hỏng luôn.”
Giải thích rõ ràng như thế khiến Ôn Đình Vực lại muốn tự bạo, hừ, cậu hàm súc một chút thì sẽ chết à?
Hắn xoay người chui vào chăn, lười nhìn cái tên da mặt dày còn hơn tấm sắt kia. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, còn tiếng hát của Chiêm Lạc phát ra, Ôn Đình Vực nghĩ không ra có cái gì khiến y cao hứng như thế, không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhẫn nại một trận nổi da gà.
Chiêm Lạc mang theo hơi nước trở lại giường, trên người còn nhàn nhạt mùi sữa tắm, hòa cùng với hơi thở ấm áp, ướt át của làn da, ngửi thấy thật thoải mái, Ôn Đình Vực bị y ôm lấy lần nữa, toàn thân không có cứng nhắc, mà ngược lại, mềm nhũn ra.
“Bài hát cậu vừa hát là gì?”
“A? Nghe không ra sao? Là bài hát ru con.”
Ôn Đình Vực nghẹn lại, trở mình trừng mắt, xin cậu, cái giọng này, đến người chết cũng bị cậu làm cho tỉnh lại.
“Là như thế này – ngủ ngoan ngủ ngoan, con yêu ngủ đi…”
Ôn Đình Vực không thể nhịn được nữa, nhanh tay gắt gao che cái miệng của y lại, cái gì mà hát ru, nghĩ dọa người thì cũng đừng làm thế chứ!
Chiêm Lạc vô tội trừng mắt nhìn.
“Không phải hát như thế!” Ôn Đình Vực hung dữ, “Cậu hát kiểu này đâu có còn giai điệu nữa! Như thế này này, nghe đi!”
Nói một tiếng, hắn làm mẫu cho tên không hiểu âm luật này xem, “Ngủ ngoan, ngủ ngoan, con yêu ngủ ngoan, thêm một chiếc giường nhỏ xinh đầy hoa hồng, gió sẽ đưa hương theo vào trong giấc mơ của con, xung quanh không chút tiếng động, cục cưng ngoan ngủ thật ngon nhé, hãy ngủ yên bình cho đến khi mặt trời lên…”
Hắn một người đàn ông cao lớn thành thục, vậy mà khi hát thì mềm nhẹ, không làm người khác cảm thấy buồn nôn, ngược lại chỉ thấy có điểm buồn bã.
“Đình Vực?”
Một loại cảm giác chua chát ở trong lòng, y hôn lên môi Ôn Đình Vực, cố gắng không cho hắn nghĩ tới quá khứ, trở mình y tắt đèn, “Ngủ đi!”
“Đình Vực…” Chiêm Lạc gắt gao ôm hắn, đem hắn ôm chặt trong lòng.
Hắn biết Chiêm Lạc nhạy cảm đã nhận ra có điểm khác lạ, nhưng hắn cái gì cũng không muốn nói, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với ai.
Nói thì liệu có ích lợi gì, dù gì cũng chỉ có mình hắn, lẽ nào nói ra, thực sự sẽ có người nguyện ý chia sẻ? Như là đau khổ… là oán hận…
Nếu như chỉ nói được mấy câu như: “Đừng đau khổ”, “Thật đáng thương.” thì không bằng hắn rên một tiếng.
“Đình Vực, ngoan…” Ôm hắn, người kia nhẹ hôn lên trán, “Hảo hảo ngủ,… đừng nghĩ nhiều… tôi hát bài hát ru con cho anh có được không?”
Ôn Đình Vực lòng tràn đầy đau khổ thoáng cái mất hết tâm trạng, “Phốc” một tiếng, đột nhiên muốn cười.
Chiêm Lạc đồ điên này phá hư mất bầu không khí… thật là chẳng giống với những người khác tẹo nào.
“Tôi bắt đầu hát đây…”
“Thôi thôi thôi, cảm ơn!” Ôn Đình Vực dựng tóc gáy ngăn cản, sau đó nghe được một tiếng cười, môi liền nóng lên.
“Ngủ đi!”
Cơ thể Chiêm Lạc thật ấm áp, bị ôm như vậy, thật sự là sự lạnh lẽo của đêm đông cũng chẳng còn cảm giác.
Mơ hồ đi vào giấc ngủ, trở lại lúc còn bé, bị kẹp giữa cha mẹ, nằm thẳng, nhắm mắt, nghe bài hát dịu dàng, người thường thường hát bài đó là cha, Người cao lớn, đôn hậu, khi cười rộ lên rát thẹn thùng, thân thiết…
Mắt bỗng nhiên đau xót, hắn liền nhắm chặt hai mắt, không dám nghĩ nữa.