Đôn Hoàng Họa Cảnh

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Mạo hiểm đến Ngọc Thiềm




Ta một mạch chạy như điên, va phải rất nhiều vị thần tiên, vẫn không hề nghỉ chân, cứ nhắm thẳng hướng vườn Bích Trầm mà chạy. Thoáng thấy bóng lưng màu tím ở phía trước, ta phóng người nhảy phốc lên, lập tức lao vào trong lòng chàng.

Ta lại đợi thêm vài ngày nữa ở vườn Bích Trầm, sau khi đắn đo trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định phi thân bay đi.

Lúc này đây, ta đang đứng trước cửa cung Ngọc Thiềm, chần chừ không biết làm cách nào vào trong. Ra khỏi Bích Trầm uyển mới phát hiện Thiên cung hôm nay đông vui lạ thường, bấm đốt tay tính toán, hẳn là đến kì triều bái trăm năm mới có một lần của Tứ Hải Long Vương, thảo nào ngay cả cửa Ngọc Thiềm cung cũng giăng đèn kết hoa.

Ngoài cung điện có bốn vị thiên tướng nom rất hung hãn canh gác, dù cho ta quen biết Điện hạ cũng khó lòng bước vào. Đương khi ta đang đi qua đi lại, băn khoăn không biết làm thế nào, bỗng trông thấy một đám oanh oanh yến yến từ xa đi tới, mặt ai cũng mang khăn lụa, đông vô số kể. Đột nhiên nghĩ ra diệu kế, ta xoay người, thoáng chốc đã hòa vào đám đông.

Ta theo dòng người bước vào, bên trong Ngọc Thiềm cung sớm đã là khung cảnh ca múa thanh bình. Muốn lánh mặt rời đi, nhưng lại thấy chung quanh đều là những mỹ nhân như hoa vận xiêm y giống ta, muốn xê dịch vài bước chân cũng đã là việc khó khăn. Người người đều tranh nhau chen lấn lên phía trước, muốn vào chủ điện, xem mặt tên Thái tử Điện hạ kia.

Giữa lúc hỗn loạn, ta lại bị đám người xô đẩy vào chủ điện. Chỉ trông thấy tiên nga làm nhiệm vụ thông truyền tiến đến vị trí chủ tọa, báo lại: "Điện hạ, Tây Hải Long vương kính hiến một đoàn vũ cơ, Điện hạ chẳng hay có muốn thưởng thức không ạ?"

Ta ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy Linh Nhược cả người vận hoàng bào màu vàng rực sáng chói, trên thêu chín rồng cuộn nhau, bễ ngễ ngự ở ngai cao, ánh mắt thờ ơ vô tình lướt qua đám đông, tựa hồ bỗng dừng lại trong tức khắc, nói: "Vậy bắt đầu đi."

Thấy hắn không mấy hứng thú cho lắm, ta chỉ mong sau khi hắn xem xong một bài ca múa là ta có thể lách người lẻn vào trong, tìm kiếm Hoán Nhan đan mà ta hằng tha thiết khát khao bấy lâu.

Ta vốn không biết múa may gì, chỉ theo chân đoàn ca cơ đang uyển chuyển luân vũ mà xoay bừa, đúng lúc đó các tiên nga muôn màu muôn vẻ, mỹ lệ quyến rũ từ một bên cung điện tay nâng khay nối tiếp nhau lần lượt tiến vào. Ta ngắm đủ loại sơn hào hải vị cùng với hoa quả ngũ sắc, cảm thấy dường như bản thân thật sự đã mấy ngàn năm qua chưa được ăn cơm.

Đường đường là một vị thần tiên, vậy mà ta lại thấy đói đến cuống cuồng.

Đang khi ánh mắt của ta chăm chăm dán vào một đĩa thức ăn, sơ ý bị vũ cơ ở hai bên trái phải đâm vào thắt lưng, cả người ta loạng chọa

ng, mắt thấy trong khoảnh khắc sẽ va vào một người khác nữa, ta cuống quýt dùng đến khinh công, nhẹ nhàng bay lên. Nào ngờ lúc đáp xuống mặt đất lại vô cùng thê thảm, thế mà lại lơ đễnh va vào một vị tiên nga, khiến nàng ta sợ hãi làm khay hoa quả nghiêng đổ, rơi xuống như mưa trút nước, dung mạo tựa hoa của nàng tái đi.

Ta cả kinh, bấy giờ mới phát hiện ca múa đã dừng lại, quanh người mình đều là ánh mắt nóng bỏng. Nghe thấy nàng tiên nga vừa bị ta va vào lập tức quỳ xuống, giọng thật là dịu dàng, sợ sệt nói,"Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!"

Ngẩng đầu nhìn lên vị trí chủ tọa, ta chỉ thấy đôi mắt hoa đào trời sinh mị hoặc của Linh Nhược, hắn lười biếng ngồi nghiêng người qua bên phải, bỡn cợt nhìn sang bọn ta. Ta vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, may là còn có lớp lụa che khuất phần nào, nếu không thì đã vô cùng mất mặt.

Hắn một tay gối đầu, tư thế cực kì biếng nhác, môi mỏng khẽ mở, giọng nói tà mị đến tận xương cốt: "Ngươi —— tiến đến gần bản cung."

Ta sửng sốt, quay đầu nhìn tiên nga đang quỳ bên cạnh mình, thấy nàng ta sau khi chần chừ một lúc đã toan đứng dậy, Thái tử lại bảo: "Không phải nói ngươi, là nàng."

Nhìn lại, hắn đang vươn tay về phía ta, ngón tay khe khẽ chỉ. Cả người ta cảm thấy buồn nôn, vội vàng niệm thuật Nhược Giáp (1), đem tất cả linh lực giấu đi vết sẹo bên mặt trái, phòng khi bị hắn giở lên khăn lụa, trông thấy được vết sẹo xấu xí ấy thì không tốt.

(1) Nhược Giáp thuật: một loại thuật pháp che mắt, dùng để thay đổi hình dạng bên ngoài.

Thật không ngờ tới, vết sẹo trên mặt ta này, bởi vì bị thương nặng, thường ngày dùng Nhược Giáp thuật giấu đi rất là hao phí tu vi, cho nên ta luôn mặc kệ, khó được như hôm nay, lại cũng có lúc bận tâm tới thể diện đến thế.

Ta tiến tới trước mặt hắn quỳ xuống, cung kính chào bái, "Nô tỳ tham kiến Điện hạ."

Hắn đưa tay ra, nhanh đến mức ta không kịp phát hiện đã gỡ khăn lụa của ta xuống, ta sợ hãi, vội quay mặt đi, chỉ hi vọng hắn không nhận ra được ta là cô nàng hoa tinh vô cùng xấu xí kia.

Ngón tay khẽ nhích, nhẹ nâng mặt ta lên, hắn tỉ mỉ quan sát ta, khóe môi cong lên, tạo nên một nụ cười quyến rũ tới rúng động lòng người, "Mỹ nhân, đến bên cạnh bản cung nào."

"Hả?!" Ta dáo dác nhìn chung quanh, đang chần chừ do dự thì tay áo đã bị hắn kéo qua, chỉ một giây sau, ta đã ngồi cùng với hắn.

Vốn dĩ ta có chút chột dạ, nhưng sau đó, cùng một lúc lại trông thấy nhiều cao lương mỹ vị như vậy, trong mắt ta cũng chỉ còn hai chữ "thức ăn" mà thôi.

Linh Nhược phất tay bảo: "Tiếp tục." Đoàn ca cơ dưới đài lại ra sức nhảy múa.

Giữa tình cảnh trang nghiêm là thế, lại ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, ta chỉ có thể ngồi ngay ngắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vô số món ăn rực rỡ sắc màu. Bàn tay đặt bên eo ta nhè nhẹ vuốt ve, dù ngứa ngứa rất khó chịu nhưng ta nào dám lên tiếng ngăn lại.

Đột nhiên, trên đùi cảm thấy căng thẳng, ta lập tức yên lặng như tượng phỗng, nhúc nhích một tí cũng không dám.

Hắn cưỡng chế xoay mặt ta về phía hắn, hơi thở của hắn phả vào chóp mũi ta, khiến ta thấy khó thở, hắn ra lệnh: "Cười một cái đi."

Ta vội vàng nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, hắn dịu dàng đầy ý cười nói: "Tự nhiên một chút."

Ta nhíu mày suy xét, tưởng tượng ra khung cảnh mình sau khi trộm được Hoán Nhan đan, vui sướng như điên, cười đến toe toét. Hắn lúc này mới hài lòng, cũng dời ánh mắt đi nơi khác, phàm là nơi nào bị hắn nhìn tới, ta đều cảm thấy tựa như có kim chích vào, đứng ngồi không yên.

Hắn vuốt vuốt lưng ta, ôn hòa nói: "Ngồi thẳng lưng như vậy làm gì?" Vừa rơi vào cái ôm của hắn, ta vẫn như trước, toàn thân cứng đơ như người chết, mới ngẩng đầu, lại đụng phải cằm của hắn, "A ..."

Ta rầu rĩ tựa vào lòng hắn, chỉ nghe hắn nói một câu: "Nàng còn thẳng lưng như vậy nữa, có tin ta lập tức bẻ gãy lưng nàng không?"

Ta tức khắc khòm người xuống tựa con đà điểu, mặc cho hắn vuốt ve ta như vuốt lông động vật.

Nắm chặt vạt áo của hắn, ta chỉ cảm thấy mỗi lần hắn chạm vào lưng ta, cả người ta lại nổi da gà, thi thoảng lại run bần bật vài cái, hắn nhẹ giọng hỏi: "Sợ đến vậy sao?"

Ta vò chặt nếp áo của hắn, lại nghe hắn bảo: "Y phục này của ta, e rằng sắp bị nàng vò rách rồi."

Tựa đầu vào lòng hắn, ta không thể làm gì khác hơn là thành thật khai: "Không phải sợ ... Chẳng qua là ... Không ngăn được ... "

Ta cảm thấy tình cảnh bấy giờ còn khiến người ta ớn lạnh hơn đêm giá rét ở Bích Trầm uyển, Linh Nhược lơ đễnh khẽ buông tay, "Cũng đúng, có nhiều người đang nhìn như vậy."

Hắn khẽ ngoắc một cái, tướng sĩ bên cạnh liền cúi người kề tai nghe hắn hạ lệnh: "Mang nàng về tẩm cung của ta, hầu hạ cẩn thận."

Ta vốn đang muốn nói lời từ chối, dù thế nào thì ở tại phòng của người khác cũng không tốt gì cho cam, nhưng vừa nghĩ đến Hoán Nhan đan, chợt thấy quả là đi mòn giày sắt không tìm thấy, đến khi có được lại không phí chút công lao!

Vì vậy, ta với ánh mắt trông đợi vô cùng bị đưa vào phòng của Thái tử.

Thiên binh đứng ở bên ngoài, cửa bỗng nhiên đóng sập lại, tim ta càng đập nhanh.

Nói là phải làm ngay!

Ta đưa mắt nhìn tẩm cung xa hoa rộng lớn nhường ấy, nhìn vàng bạc châu báu phơi đầy đất, lập tức xắn tay áo lên bắt đầu tìm kiếm mục tiêu cuối cùng của mình.

Vẫn nghĩ rằng tìm thấy Hoán Nhan đan là việc dễ hơn trở bàn tay, đừng nói đến chuyện có thể kiếm được một vài thứ gì đó còn tốt hơn, gói tất lại mà trốn đi. Nhưng, thực tế chứng minh rằng ta đây quá là ngu ngốc, tìm mấy lần rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng Hoán Nhan đan ở đâu, tuy nhiên, lúc kéo ngăn tủ đầu giường ra, lại thấy trong chiếc hộp phủ vải điều có hơn mười viên đan dược.

Ta đứng hình (2) tại chỗ, rốt cuộc viên nào mới phải đây?

(2) Nguyên bản là 囧: Một từ cổ, rất ít dùng. Sau này, hầu hết được giới trẻ sử dụng như một icon cảm xúc, không phải với nghĩa thực sự của nó.

Mắt thấy thời gian cứ từng khắc từng khắc trôi qua, ta cũng đã chọn qua chọn lại hơn mười lần rồi, nhưng vẫn tuyệt không phát hiện ngoài màu sắc bên ngoài ra, chúng nó có cái gì khác nhau?

Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng "Tham kiến Điện hạ", ta mới hoàn hồn, liều mình làm bừa nắm hết lên, đem tất cả bỏ vào miệng, ngay cả nhai cũng không kịp, trực tiếp nuốt xuống.

Cánh cửa to lớn đóng lại, thay vào đó là bóng dáng của Linh Nhược cả người khoác hoàng bào điểm hai màu vàng đen, ta đặt lưng xuống giường, "có tật giật mình" nên nhìn hắn.

Đôi mắt của hắn lướt qua mọi thứ chung quanh, quét một vòng khắp gian phòng, cuối cùng dừng lại trên người ta, ta vội nở một nụ cười mà mình cho là tự nhiên nhất: "Điện hạ, chào người."

Lúc ta đứng dậy, hắn tiến tới.

Lúc ta lui về sau, hắn vẫn tiến tới.

Khi ta không thể lùi tiếp được nữa, hắn cũng đã kề bên.

So về chiều cao, ta bấy giờ thua hắn đến mấy phân, không còn cách nào, đành phải ngước mặt lên nhìn, "Điện ạ ... a ..."

Hắn nhẹ nhàng cúi người, càng muốn nhích tới gần hơn, thì thầm nói:"Ngồi đi, khách sáo làm gì."

Ta cung kính không bằng tuân mệnh, đành đặt mông ngồi trên giường của hắn, hắn cũng vén vạt áo ngồi xuống cạnh ta. Bên hông cảm thấy căng thẳng, lưng ta theo phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp.

Hậu quả của việc thẳng lưng như vậy chính là, bị đẩy ngã xuống giường, lưng đau muốn chết.

Tay ta đang với ra sau xoa xoa lưng mình, lại bị nắm lại, cả người hắn đều đặt trên người ta, hơi thở áp bách càng dày đặc, "Tự chuốc khổ vào thân."

Ta không được tự nhiên muốn trở mình xoay lại, cứ cảm thấy hai người tiếp xúc mập mờ như vậy thực là làm trái Thiên quy, "Điện hạ ... Sắc trời đã không còn sớm ... "

Hắn lập tức cắt đứt lời ta, dập tắt ý nghĩ muốn trở về của ta, nói: "Vậy thì chúng ta đi ngủ sớm thôi."

Ta từ chối: "Ta tốt hơn vẫn nên trở về ngủ ..."

Hắn chống người dậy, khe khẽ thổi vào mặt ta, nói "Đến lúc này còn muốn đi sao."

Ta ngây ngẩn nhìn ý cười tràn ngập trong đôi mắt sáng như sao của hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đào ấy cách ta ngày càng gần, ngày càng gần. Bất giác quay mặt đi, trên má lại bị hôn một cái, ta nhất thời bị dọa đến mất hết hồn vía. Mặc cho ngón tay của hắn lướt qua cằm, cổ, rồi nhẹ nhàng giở ra cổ áo của ta.

Ta nhắm tít hai mắt, bởi hoảng loạn mà run run, trong khoảnh khắc thắt lưng dần dần bị nới lỏng, cổ áo đã hở ra một khoảng rộng.

Xiêm y trên bờ vai bị kéo nhẹ, một đôi tay len vào liên tục vuốt ve, cứ mãi quẩn quanh ở xương quai xanh.

Ta cắn chặt môi, chỉ cảm thấy ở cổ có một mảng ươn ướt, hơi thở nóng rực càng dày đặc.

Được một lúc, loại không khí khiến người ta luống cuống này tản mác ra được một tí, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng nói: "Nhìn ta."

Ta thử mở ra một mắt, nhìn dung nhan yêu mị gần trong gang tấc của hắn, tiếp theo mở luôn mắt còn lại.

Hắn bấy giờ mới hài lòng kề sát vào ta, cắn cắn môi của ta, hắn cắn rất mạnh, nhưng không cắn nát, lại tiếp tục cắn vài lần nữa, mãi cho đến lúc bàn tay hắn đang nắm cằm dưới của ta hơi siết mạnh, ép mở miệng ta ra để hắn "thần tốc tiến quân."

Trong hoảng loạn, ta càng ngày càng khó thở, mù quáng nắm chặt lớp khăn trải giường mỏng ở bên dưới.

"Ưm ..."

Trên làn da nóng hôi hổi bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay xa lạ, ta bất an cong người lại, gắng sức xua đi cái cảm giác lạ lẫm không thể tiếp nhận này.

Ngoại y từng lớp quá nửa đã bị rút đi, cảm giác lạ kì đến rồi lại đi, cho tới khi trên ngực bỗng nhiên căng thẳng. Tiếng rên rỉ của ta thoát ra miệng, không cách nào khống chế.

Hơi thở bên tai ngày càng nặng nề, tiếng vải lụa bị xé rách lảnh lót vang lên, ta muốn xoay người qua một bên ôm lấy chính mình, nhưng hết lần này tới lần khác bị kiềm giữ lại.

Hoang mang, sợ hãi, tất cả cùng lúc hiện lên trong đầu ta, bên mặt trái nhói đau từng đợt, ta chợt co người, nhắm chặt hai mắt.

Chỉ nghe thấy tiếng nói trên đỉnh đầu: "Hả?" Ta liều mạng rúc vào ngực hắn, nhưng lại bị nắm lấy đuôi, hỏi: "Lại dám biến thành thỏ ư?"

Hai tay ta ôm lấy đầu, lỗ tai cụp xuống, hai chân kiên quyết gắng sức ngọ nguậy dưới đệm mà tìm cách chui vào lòng hắn, lại bị hắn túm hai cái tai, kêu cũng không thành tiếng.

Hắn treo ngược ta lên, ta vẫn chết sống nhắm tít mắt ôm đầu, hắn chậm rãi mở miệng bảo: "Nhanh biến lại cho ta."

Ta nhắm mắt bịt tai, nguầy nguậy lắc đầu, vẫn không dám biến về hình người.

Dù là nhắm chặt hai mắt nhưng ta vẫn có thể cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta có bao nhiêu lạnh lẽo, bỗng, cả người được thả lỏng, rốt cuộc bị vứt ra khỏi giường, ngã xuống sàn nhà lạnh như băng.

"Không chịu hầu hạ ta thì cút ngay!"

Ta vội vàng lấy thăng bằng, bốn chân run lẩy bẩy, rón rén liếc nhìn người đàn ông đáng sợ đang đùng đùng nổi giận trên giường một cái, lập tức chạy đi thật nhanh.

Ta một mạch chạy như điên, va phải rất nhiều vị thần tiên, vẫn không hề nghỉ chân, cứ nhắm thẳng hướng vườn Bích Trầm mà chạy. Thoáng thấy bóng lưng màu tím ở phía trước, ta phóng người nhảy phốc lên, lập tức lao vào trong lòng chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.