Đêm đã khuya, nhưng là lúc này đại bộ phận người trẻ tuổi sinh hoạt lại vừa mới vừa mới bắt đầu.
Quán bar ánh đèn ngũ quang thập sắc chiếu xạ sân nhảy bên trong mọi người điên cuồng phóng túng, bên tai không phải thanh thúy chén rượu tương chạm vào thanh chính là đinh tai nhức óc rock and roll âm nhạc, nhiều như vậy muôn hình muôn vẻ nam nhân, nữ nhân tụ tập ở bên nhau, bọn họ đến từ bất đồng ngành nghề, có lẽ là công ty lớn dẫn đầu người cùng office building bên trong cao cấp bản lĩnh hoặc là chỉ là một cái người làm công, vì mấy ngàn khối tiền lương mà bận bận rộn rộn, nhưng là mặc kệ thế nào, bọn họ xuất hiện ở nơi này, chính là một đám mua vui mua người.
Tất cả mọi người đều cười nói, lúc này, một người nam nhân ngồi ở hậu trường nhìn chính mình ở trong gương.
A, đó là chính mình sao?
Tề An nhìn hóa trang trong gương vừa xa lạ mà lại quen thuộc là chính mình mà cười.
Nhìn một cái, này môi đỏ bừng lại bôi đều nhãn tuyến, mái tóc rối xù giờ đây vuốt ngược đan xen là những cái bím tóc nhỏ, có một tia nữ tử yêu mị lại có một phân nam tử anh khí, kỳ thật cậu ngũ quan cũng không tinh xảo, chính là trên người lại xoa hợp nam nhân cùng nữ nhân hương vị, thoạt nhìn như vậy rất đặc biệt, câu dẫn sự chú ý của mọi người.
Không sai, đây là Tề An.
Ngày xưa đã từng vâng vâng dạ dạ làm một sinh viên bình thường, lại từng yêu thầm một người nhiều năm nhưng đều nói không nên lời một câu thích họ vì nhát gan.
“Minh Hữu, đến ngươi lên sân khấu.” Hậu trường cửa truyền đến một đạo thanh âm.
Mà trong gương Tề An thần sắc cũng thay đổi, từ trào phúng cười đến vẻ mặt quyến rũ biểu tình chỉ là trong nháy mắt.
Tề An đứng dậy đi hướng trước đài, lúc này nghe được quán bar trên đài một vị bartender cầm microphone hô: “Kế tiếp từ chúng ta hỗn độn vương bài -- Minh Hữu, sẽ hát tặng chúng ta một bài!”
Bartender dứt lời, dưới đài liền phát ra một trận vang liệt tiếng gọi ầm ĩ, bối cảnh âm nhạc rock and roll càng thêm đinh tai nhức óc.
Hỗn độn quán bar toàn bộ cảm xúc đều bị Minh Hữu làm nóng thêm, trong đó một người nam nhân cầm cao chân chén rượu rất có hứng thú cũng hướng trên đài nhìn lại, muốn biết cái này Minh Hữu là thần thánh phương nào.
Cầm ly rượu mạnh nam nhân trên người khoác bộ âu phục màu đen phối với ca-vat màu xám, vẻ mặt dương cương chi khí, vốn là ngũ quan thực ấm áp nhưng chính là giữa mày tràn ngập lệ khí thoạt nhìn âm trầm, làm người khác không dám tùy ý tới gần.
Ở bối cảnh khác biệt âm nhạc cùng tiếng hoan hô lắng cuống, Tề An chậm rãi đi lên sân khấu, dưới đài mọi người tiếng hoan hô càng nhiệt liệt, mà Từ Độ chỉ là dùng tay nhẹ nhàng đong đưa chén rượu, như suy tư gì nhìn người ở trên.
Tề An thân khoác bộ màu đen thời trang, áo cùng quần đều có những sợi lay động, là bộ trang phục nổi nhất hiện nay, bấy giờ chỉ thấy Tề An ngồi xuống ghế, lấy microphone qua thử âm, sau đó tay hơi nâng lên.
Giây tiếp theo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc rock “n roll ngừng lại, thay thế chính là loại nhạc tương đối an tĩnh, ánh sáng tắt ngụp chỉ để lị một ánh đè sáng chiếu xuống nơi Tề An đang ngồi, dưới đài cũng không giống như vừa rồi điên cuồng, mọi người tựa như ước định hảo giống nhau im lặng, gần một phút đồng hồ thời gian, quán bar hoàn toàn đã không còn bọ dáng phóng túng ban nãy.
Mà ngồi ở dưới đài Từ Độ nhíu lông mày nhìn người trên đài kia, cậu đôi mắt nhắm chặt không nhìn được thần sắc trong mắt, sau đôi mắt mở he hé nhàn nhạt nhìn lên, cái mũi thanh cao, đôi môi mỏng mím lại, ngũ quan bình thường không thể bình thường hơn, nếu như đặt ở đám người đông chắc ccậu sẽ nhận không ra, dù vậy khí chất lại có một tia thú vị, nhưng là cậu Từ Độ kiểu người gì mà chưa gặp được qua, cậu trong lòng cảm thấy thất vọng, giơ tay đem ly rượu vang đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm áo khoác bên người đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.
Ở thời điểm Từ Độ xoay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng ca.
“Khi còn nhỏ trèo vách tường nhìn trộm nhà ai sáng,
Túc tích không sợ mười năm gian khổ học tập,
Hiện giờ dưới đèn nhàn đọc hồng tụ thêm hương,
Nửa đời hư danh chỉ là vô căn cứ,
* * *”
Nghe thế tiếng ca, Từ Độ bước chân chuẩn bị đi ra ngoài dừng lại, Từ Độ quay đầu lại nhìn về phía trên đài nhìn người kia, vẫn là cậu, nhưng Từ Độ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, một lần nữa tìm một vị trí ngồi xuống, đôi mắt vẫn dán chặt lên nhìn người trên đài kia.
Tiếng ca còn liên tục, “Lư Châu ánh trăng chiếu vào trong lòng,
Dưới ánh trăng năm đó người không còn nữa,
Quá nhiều thương khó khó tố tâm sự,
Than một câu lúc ấy chỉ nói là tầm thường
* * *”
Âm nhạc tiếng vọng ở bên tai, Từ Độ suy nghĩ lại bay tới rất xa, Từ Độ đôi mắt đang nhìn người trên đài kia, chính là lại không phải nhìn người kia.
Từ Độ trong đầu hiện ra một người luôn ăn mặc luộm thuộm, gọng kính màu đen, mái tóc thật dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ăn mặc luôn là nhất thành bất biến, áo khoác màu đen phối với quần jean màu lam dài rộng, kỳ thật cậu thực sạch sẽ, trên quần áo luôn tản ra nhàn nhạt mùi xà phòng, rất dễ ngửi.
Nhưng cũng có lẽ là bởi vì tóc quá mức hỗn độn, cả người thoạt nhìn thực lôi thôi, người khác đánh giá cho cậu là: Cái bang lôi thôi lếch thếch đệ nhất.
Lại cẩn thận ngẫm lại, Từ Độ giống như nhớ không nổi ngũ quan vóc dáng cậu, không, hẳn là căn bản không có thấy rõ mặt cậu, mặt cậu trước nay đều là bị đầu tóc hỗn độn cùng mắt kính dày nặng che đậy.
Từ Độ đột nhiên liên tưởng đem ngũ quan người trên đài kia tưởng tượng thành cậu mặt, cảm thấy hài hòa ngoài ý muốn.
Bất quá, sao có thể, cậu luôn là đều là một bộ trầm mặc ít lời bộ dáng, còn nữa cậu cũng sẽ không tới loại địa phương này, cũng không phải là người tùy tiện như vậy.
Rõ ràng là hai người khác nhau, chỉ là thanh âm ca hát có điểm giống thôi, đều là giòn giòn, thanh âm có ti linh hoạt kỳ ảo.
Từ Độ trở về hoàn hồn, gọi một ly rượu Cocktail, một bên phẩm rượu một bên ngẩng đầu nhìn về phía người trên đài kia.
Kết bài, dưới đài phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều mãnh liệt yêu cầu Minh Hữu lại hát một bài nữa, nhưng microphone một lần nữa lại về tới tay bartender.
Thấy Minh Hữu không hát tiếp, mọi người đang hứng thú tức khắc trầm xuống, nhưng là lúc này bartender kế tiếp nói lại làm mọi người lên tinh thần.
“Hôm nay, chúng ta hỗn độn vương bài Minh Hữu bán đấu giá đệ nhất đêm, lên giá mười lăm vạn!”