Đơn Phương Kết Hôn

Chương 28: Chương 28




Nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ nhưng bầu không khí cũng không lúng túng lắm.

Lý Úc Trạch dám làm dám chịu, nhướng mày như không có chuyện gì xảy ra, trả lại remote cho cậu.

Hôm sau, mọi thứ trở lại như bình thường.

Có điều không ai biết giữa đêm khuya thanh vắng, chiếc remote trong phòng nghỉ đã đi một chuyến đến sân bay quốc tế, ở đó vài tiếng rồi lặng lẽ trở về.

Trong khoảng thời gian này không có tin tức lớn, mối quan hệ giữa Lý Úc Trạch và Cao Khuê vẫn được thảo luận sôi nổi trên mạng.

Nhiều người biết bọn họ là bạn cùng trường, nhưng không ai biết họ còn là anh em cùng phòng.

Vì lộ mối quan hệ nên rắc rối liên tiếp tìm đến Cao Khuê. Tuy đang ở trong đoàn phim nhưng điện thoại từ phóng viên vẫn ồ ạt gọi tới. Hầu hết những người tìm thấy anh ta đều là lãnh đạo cấp cao của một số tờ báo, bóng gió hỏi chuyện Lý Úc Trạch có gia đình thật hay chưa?

Cao Khuê nói: “Đương nhiên là thật rồi.”, anh ta lén ngậm kẹo thông họng, hung dữ bốc phốt với Phương Hạo Xuyên: “Hy vọng chuyện này đừng bao giờ thành sự thật, có mấy thằng qua cầu rút ván, tâm tư bỉ ổi hà!”

Anh ta vẫn để bụng chuyện Lý Úc Trạch chẳng những lợi dụng mà còn không cho ăn bánh kem.

Phương Hạo Xuyên vui vẻ nghe điện thoại, không an ủi câu nào, để hắn yên ổn quay phim.

Cao Khuê nói xong thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn còn một chuyện không hiểu, bèn hỏi Phương Hạo Xuyên: “Ủa nhớ Hạ Tri Thu thông qua sàng lọc khắt khe mới được đóng “Bình Sa” mà. Hồi trước lúc Lý Úc Trạch xúi tôi nhận bộ này thì vai của Hạ Tri Thu vẫn chưa được quyết định thì phải? Sao hắn biết cậu ấy sẽ được chọn, sau đó còn lấy tôi làm khiên chắn nữa ta?”

Phương Hạo Xuyên là bạn nối khố với Lý Úc Trạch, anh cười bảo: “Hắn có phải thần cơ diệu toán đâu, sao biết chắc Hạ Tri Thu sẽ được vào.”

Cao Khuê ngây người, có chút tự trách: “Lẽ nào là tôi hiểu lầm rồi? Hắn kêu tôi nhận bộ này là vì tốt cho tôi sao?”

Phương Hạo Xuyên tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của Cao Khuê: “Nghĩ sao vậy ba? Tôi đoán Lý Úc Trạch không chắc trăm phần trăm Hạ Tri Thu được chọn, nhưng nếu cậu ấy được thật thì ông là một trong số ít bạn bè hắn có thể tới thăm, vậy nên ông nhất định phải gia nhập đoàn phim này.”

“Với lại tính theo thời gian, mấy người khai máy vào đúng tháng hai, sinh nhật của Hạ Tri Thu lại rơi ngay lễ tình nhân.”

Phương Hạo Xuyên đưa ra kết luận cuối cùng: “Vì vậy hắn kêu ông nhận bộ này đơn thuần là để đề phòng. Tóm lại, nếu Hạ Tri Thu được đóng “Bình Sa”, hắn sẽ có cơ hội đến đó đón sinh nhật với cậu ấy.”

Chẳng mấy chốc đã đến tháng tư, tháng năm.

Tiết trời dần ấm lên.

Hạ Tri Thu thay bộ áo đông dày cộm, hoàn thành cảnh quay cuối cùng, chính thức từ biệt “Bình Sa” và quay lại thành phố A.

Từ Tùy nói qua điện thoại, trước tiên cậu đến công ty họp, sau đó cho một tuần điều chỉnh trạng thái rồi bắt đầu công việc mới.

Tuy không có nhiều tác phẩm nhưng công việc của Hạ Tri Thu đã từng bước đi đúng hướng. Web drama quay năm ngoái chế tác xong xuôi, chiếu được hai tập trên một nền tảng mạng. Do không coi trọng quảng bá cũng chẳng có trang bìa thu hút nên không có nhiều lượt xem. Tuy nhiên vẫn còn một số fan nguyên tác, thấy tin phát lên thì có thể click vào xem, tốt xấu gì cũng góp vui.

Từ Tùy gọi cậu đến là để nói chuyện này, sẵn tiện kêu cậu chỉnh lại weibo, xác nhận danh tính diễn viên.

Lúc trước Hạ Tri Thu bận rộn nên nhiều ngày chưa xem lại weibo, nghe Từ Tùy nói mới mở ra coi.

Cậu không có nhiều fan weibo, đa số đều là fan ảo do hệ thống đề cử. Mấy hôm gần đây tăng lên một số, khi quảng bá bộ web drama thì bên đoàn phim chính thức tag tên cậu.

Tên được đổi vào cùng ngày hôm đó.

Trong Weibo Hạ Tri Thu trống hoác không có nội dung gì. Fan mới muốn tương tác với cậu đều phải gửi lời nhắn bên dưới bài chúc mừng sinh nhật do hệ thống tự động đăng.

Từ Tùy bảo cậu đăng bài thường xuyên. Trung bình một tuần hai lần, không cần quá nhiều, cũng không nên quá ít.

Nhưng cụ thể đăng cái gì thì Hạ Tri Thu không biết. Cậu hiếm khi ghi lại cuộc sống cá nhân của mình trên mạng xã hội. Tuy đã đăng ký weibo nhiều năm nhưng chủ yếu là để xem Lý Úc Trạch.

Từ Tùy dặn cậu không nên đăng tâm tư tình cảm, cũng không nên bình phẩm về các ồn ào. bởi vì người chú ý đến ta không nhất thiết sẽ là fan của ta. Nói không khéo thì dễ bị người đào câu bới chữ.

“Cậu có thể hỏi Lý Úc Trạch về nội dung cụ thể.” – Từ Tùy chỉ bảo – “Nhất định cậu sẽ ấy biết cái nào nên đăng cái nào không. Nhưng tuyệt đối không được đăng duy nhất một bài trong mấy năm như cậu ấy nghe chưa! Chúng ta còn chưa tới vị trí như người ta đâu.”

Nhắc đến Lý Úc Trạch, Hạ Tri Thu liếc nhìn điện thoại.

Từ hôm sinh nhật, hai người chưa gặp mấy tháng liền. Trước đây không nhận ra, mãi đến dạo gần đây mới phát hiện Lý Úc Trạch quả thật rất bận. Thường xuyên gửi tin nhắn xong là không thấy đâu nữa, lúc quay lại thì đã nửa đêm. Nhưng dẫu muộn đến đâu hắn cũng sẽ hồi âm, thậm chí dù một chữ cũng không để Hạ Tri Thu phải chờ vô ích.

Chỉ có hôm qua rất lạ. Hạ Tri Thu nói phim đóng máy rồi, sắp về tới nhà, nhưng mãi vẫn chẳng thấy Lý Úc Trạch hồi đáp. Cậu không dám gọi điện, sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Rời khỏi công ty, cậu kéo hành lý đứng ở trạm xe buýt, tìm tới một số điện thoại mới lưu.

Đây là số của Mạnh Lâm.

Mấy hôm trước hắn gửi cho cậu, kêu nếu có gì cần liên hệ mà không liên lạc được thì cứ gọi cho trợ lý. Sau đó chẳng biết cố tình hay vô ý bổ sung thêm câu: “Mà thôi. Chắc em cũng chẳng có chuyện gấp nào phải tìm tôi đâu.”

Lời này nhìn qua có vẻ rất tủi thân, nhưng lúc ấy đúng thật không có chuyện gấp nào, vả lại nửa đêm khuya khoắt cũng không nên làm phiền người ta.

Nhưng trước mắt, Hạ Tri Thu có hơi sốt ruột. Cậu bỏ qua do dự, trực tiếp nhấn gọi Mạnh Lâm.

May là bên kia bắt máy rất nhanh, có điều hơi ồn ào, có lẽ họ đang ở phim trường.

“Alo? Hạ tiên sinh?” – Mạnh Lâm có lưu số cậu, thở hào hển đổi sang một nơi yên tĩnh, mới hỏi – “Anh tìm em có chuyện gì không?”

Hạ Tri Thu nói: “Cho hỏi Lý Úc Trạch có đang bận gì không?”

Mạnh Lâm đáp: “Có”, đại khái cậu ta đã biết được mục đích của cuộc gọi nên nói thêm: “Anh đừng lo, bên tụi em quay thêm vài cảnh nữa là xong. Lúc đầu phải đợi vài ba ngày, nhưng anh tụi em nghe nói bên anh sắp...hưmmmm”, Mạnh Lâm chưa nói hết thì bị gì đó chặn miệng rồi.

Mấy giây sau, đầu dây bên kia đổi sang một giọng nói khác.

Hạ Tri Thu chớp mắt, nghe Lý Úc Trạch đã lâu không gặp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

Hạ Tri Thu nói thật: “Hôm qua nhắn tin nhưng anh không trả lời. Tôi... hơi lo lắng.”

Lý Úc Trạch bình tĩnh “Ồ” một tiếng, nói: “Hôm qua lúc quay phim thì điện thoại bị rớt bể, chưa kịp đổi cái mới.” – hắn hỏi tiếp – “Qua em nhắn gì vậy?”

Hạ Tri Thu: “Cũng không phải việc quan trọng, chỉ muốn thông báo là công việc bên tôi xong rồi, hôm nay về nhà.”

“Ồ” – Lý Úc Trạch hơi ngạc nhiên – “Thật trùng hợp! Hôm nay tôi cũng đóng máy.”

“Sắp chuẩn bị về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.