Hắn nói là “thử“.
Không hề xác định rõ mối quan hệ yêu đương giữa hai đứa.
Còn chừa ra rất nhiều không gian khiến người ta mơ mộng và thích ứng.
Hạ Tri Thu vẫn còn tình cảm với Lý Úc Trạch, nhưng sau khi biết hắn chưa kết hôn, cậu cũng không thổ lộ ngay. Ắt hẳn trong lòng vẫn còn những đắn đo.
Lý Úc Trạch không vội hỏi lý do, chờ khi nào muốn thì cậu sẽ tự nói.
Hơn nữa, cậu cũng đoán sơ sơ được một ít.
Suy cho cùng, bọn họ đã xa cách mười năm, trong mắt mọi người thì chút tình cảm này đã trở thành dĩ vãng, chẳng đáng nhắc đến.
Bên cạnh đó, vốn dĩ họ chưa từng làm rõ mối quan hệ, không phải tình nhân, cũng chẳng phải hẹn hò.
Thời niên thiếu, giữa họ có thể gọi là tâm ý thương thông. Cả hai đều ngập tràn rung động và yêu mến đối phương. Nhưng mười năm qua đi, thử hỏi ai dám cam đoan mười mươi rằng trái tim một người là bất biến?
Lý Úc Trạch sẽ thế nào, cậu còn chưa dám chắc.
Cho đến bây giờ Hạ Tri Thu vẫn luôn sống trong cảm giác áy náy về chuyện thất hứa của bản thân, cho nên cậu càng thêm không rõ.
Mặc dù hôm sinh nhật, cậu đại khái đoán được tất cả đều do Lý Úc Trạch cố ý sắp đặt.
Nhưng cậu nào dám nghĩa kỹ càng.
Vì sợ càng nghĩ nhiều thì khao khát càng nhiều.
Hạ Tri Thu rất sợ, sợ rằng qua mười năm rồi mà Lý Úc Trạch vẫn còn tình cảm khác với cậu. Nếu vậy... nỗi day dứt trong lòng này sẽ càng sâu thêm.
Cậu luôn muốn tự mình ôm lấy hồi ức ấy.
Vậy mà giờ đây, Lý Úc Trạch lại đề nghị yêu đương.
Dù chỉ là thử một chút nhưng đã khiến Hạ Tri Thu rung động không thôi.
Tất cả ray rứt, rụt rè và trốn tránh trước đây... mọi thứ đều không sánh bằng cơ hội để cậu ở bên người này.
Nhưng...
“Có lẽ tôi không giống vậy nữa.”
“Hả?”
Hạ Tri Thu từ từ buông đũa, cúi thấp đầu, nói: “Có lẽ tôi hiện tại và tôi trước đây... không quá giống nhau nữa rồi.”
Bọn họ gặp lại không lâu, giữa chừng đều đi quay phim nên thời gian tiếp xúc rất ngắn. Cậu cực kỳ sợ ấn tượng của hắn về mình chỉ dừng lại ở những năm cấp ba. Nếu cứ cố gắng tiến tới, liệu Lý Úc Trạch có cảm thấy thất vọng với cậu của hiện tại không?
Chắc chắn Lý Úc Trạch thích Hạ Tri Thu mười bảy tuổi, nhưng liệu anh ấy cũng sẽ thích Hạ Tri Thu hai mươi bảy tuổi sao?
Khó khăn lắm hai người mới hội ngộ, khó khăn lắm cả hai mới sống chung như bây giờ. Cậu sợ hắn thất vọng về mình, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Lý Úc Trạch nói: “Tôi không yêu đương với Hạ Tri Thu trước đây. Chuyện em của trước kia và bây giờ có giống hay không thì có liên quan gì sao?”
Hạ Tri Thu trầm mặc một lúc.
Hắn dựa lưng vào ghế nhìn chăm chú, dường như có thể xuyên qua ánh mắt mà đoán được tâm can.
Hắn đắn đo thật lâu, sau đó mới gõ nhẹ lên bàn, nói: “Huống hồ, chẳng phải chúng ta đã lựa chọn quen biết lại hay sao?”
“Chuyện trước kia... tôi quên cả rồi.”
“Hạ Tri Thu ngày trước ra sao... tôi cũng chẳng nhớ rõ.”
Hắn thốt lên những câu này hết sức phũ phàng, nhưng cũng hết sức dịu dàng.
Lý Úc Trạch dễ dàng kéo Hạ Tri Thu bước qua khỏi rào cản ấy.
Cho dù Hạ Tri Thu có lưu luyến ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhưng để bắt kịp bước chân không ngừng tiến về trước của hắn, cậu chỉ có thể theo sát Lý Úc Trạch, bỏ lại quãng đời học sinh ngày càng xa tít tắp.
Hạ Tri Thu không ngờ có một ngày cậu bước ra khỏi cái vòng lẩn quẩn mà bản thân tự đặt ra.
Càng không ngờ rằng mối quan hệ giữa cậu và Lý Úc Trạch rõ ràng đã chấm dứt.
Nhưng giờ phút này lại mở ra một khởi đầu hoàn toàn mới.
Hạ Tri Thu cân nhắc rất lâu, mãi đến khi đồ ăn trên bàn đều nguội lạnh mới nhẹ gật đầu, trả lời: “Tôi đồng ý.”
Cậu gom nhặt hết mảnh vỡ của quả bóng bay đã vỡ rồi hàn gắn lại, sau đó thổi cho nó một luồng hơi mới, và cũng cho mình một cơ hội.
- ---------------------
Tác giả có lời nói: Chương này ngắn quá!