Đơn Phương Kết Hôn

Chương 41: Chương 41




Còn chưa đến mức quật ngược.

Nhưng xưa không bằng nay.

Những chuyện Lý Úc Trạch từng không cho là phiền phức, vậy mà đến khi gặp tình huống đặc biệt vẫn luôn cảm thấy phiền.

Con người mà, phải biết thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Thế là hắn cúp điện thoại với Trần Quỳnh và tìm một đạo diễn quen biết trong danh bạ. Nửa năm trước hắn và vị đạo diễn này có hợp tác trong một bộ phim, lâu lắm rồi hai người chưa liên lạc. Lý Úc Trạch đánh điện thoại hỏi thăm về tình hình quảng bá phim, vừa trao đổi với ông ấy vài câu vừa trở về phòng.

Mấy ngày sau khi nhận công việc, Hạ Tri Thu luôn đi theo Từ Tùy để hiểu tình hình cơ bản của show tạp kỹ. Trước kia hiếm khi cậu xem kiểu chương trình này nên cũng chẳng hiểu mấy về các thể loại show tạp kỹ hiện nay. Nào là thi đấu tổng hợp, hôn nhân và gia đình, rồi còn tuyển tú kiểu truyền thống, series talk show này nọ, tóm lại là có đủ các thể loại trên trời dưới đất.

Sau khi lựa qua giảm lại, cuối cùng Từ Tùy mời một show trải nghiệm cuộc sống bảo thủ nhất. Ban đầu mọi người không muốn có sự xuất hiện của Hạ Tri Thu, chương trình cũng có độ nổi tiếng không hề thấp, đã phát sóng được hai mùa và có đánh giá khá tốt.

Họ chưa từng thiếu khách mời.

Có điều dạo gần đây hai MC cố định có thể phải nghỉ bốn, năm kỳ vì lý do công việc.

Từ Tùy thông tin linh hoạt, trước sau tìm mấy mối quan hệ, cuối cùng tìm được nhà sản xuất show, anh mang vài chai rượu ngon đến biếu rồi mới chuyển tư liệu về Hạ Tri Thu lên.

Đúng lúc phía tổ chế tác cũng đang lo lắng về việc thêm người.

Vì chương trình thuộc chế độ phát sóng hàng tháng, thượng tuần mỗi tháng đều phải bắt đầu công việc, thời gian giữa tháng là công việc của biên tập và cuối tháng sẽ tiến hành phát sóng.

Cách thức như trên về mặt thời gian có rất nhiều điểm hạn chế. Người muốn mời không tới được, còn người tới được lại không phù hợp.

Vất vả lắm mới tìm được một nữ diễn viên có lịch trình thích hợp, quanh đi quẩn lại vậy mà là nữ chính phim “Bình Sa” – Trịnh Tử Kha. Tổ chế tác hỏi cô ấy muốn tìm một khách mời khác cùng tham gia với mình không, Trịnh Tử Kha lật xem thông tin khách mời và chọn Hạ Tri Thu.

Chung quy cô đã từng hợp tác cùng Hạ Tri Thu và có ấn tượng sâu sắc với cậu ấy.

Ngoài ra, con người Hạ Tri Thu cũng khá tốt, nói năng hòa nhã, không nóng nảy bộp chộp.

Là một kẻ cho dẫu có đứng dưới bầu trời xanh hoang vu rộng lớn, từ trong ra ngoài cậu ấy vẫn lộ ra khí chất ôn hòa, đạm bạc.

Vừa khéo thích hợp cho thiết lập của chương trình.

“Sinh hoạt du ký”

Các nhân viên đội ngũ chế tác đã tiếp xúc với cậu hai lần, chụp vài bức ảnh rồi dứt khoát quyết định.

Còn hai, ba ngày nữa là đến thời gian ghi hình chính thức, Từ Tùy cũng không phải “Chu lột da”, sau khi làm xong việc trên liền cho Hạ Tri Thu về nghỉ. Ngoài ra, dạo gần đây anh luôn cảm giác hình như có người mắng sau lưng, anh xoa chiếc mũi sưng đỏ, lại hắt hơi một cái.

Ngày nghỉ khó có được, hai người ở nhà cùng nhau.

Hạ Tri Thu dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó lên lầu gõ cửa phòng Lý Úc Trạch. Cửa để hé một chút, chẳng biết từ khi nào phòng ngủ của hắn đã không còn khóa nữa.

Nhưng dù là vậy, Hạ Tri Thu cũng không bao giờ tự động đi vào. Cậu cho rằng có lẽ hai người chưa đến mức độ có thể tùy tiện ra vào phòng nhau.

Đương nhiên, nếu Lý Úc Trạch muốn vào phòng cậu thì chắc chắn không thành vấn đề. Dù gì đây cũng là nhà hắn, muốn đi đâu chả được.

Mười mấy phút sau.

Lý Úc Trạch đi từ trên lầu xuống, đang nghe điện thoại, miệng nói: “Được hết, phía chú cứ quyết định đi”, “Cháu chỉ đưa đề nghị thế thôi, đừng lúc nào cũng lấy cháu làm nhất” – Hồi sau, hắn lại khiêm tốn nói – “Chú khách khí quá, cháu mới là bên phải nghe theo chứ. Được quay phim của chú chính là vinh dự của cháu rồi.”

Đi đến phòng ăn mà hắn vẫn chưa nói xong, Hạ Tri Thu đứng đối diện, đưa hắn một đôi đũa, nghe thấy hắn “ừm” rồi cúp điện thoại.

“Có công việc mới sao?” – Hạ Tri Thu hỏi.

Lý Úc Trạch đáp: “Bộ điện ảnh quay lần trước sắp bắt đầu quảng bá, không biết bên ấy sắp xếp thế nào.”

Hạ Tri Thu nhẹ gật đầu, múc cho hắn một chén cháo cá rồi kể về chương trình tạp kỹ.

Thời tiết hai ngày này không tốt lắm, ngoài cửa sổ là bầu trời âm u xám ngắt.

Hạ Tri Thu còn định phơi chăn sau khi ăn sáng, nhưng đến chiều trời vẫn không hửng nắng nên cậu đành bỏ cuộc.

Lý Úc Trạch ngồi xếp bằng trên ghế sô pha chơi game, thấy Hạ Tri Thu cứ loanh quẩn gần ban công, hắn không có chút thường thức nào nói: “Nếu muốn phơi thì giờ phơi luôn đi”, dù gì cũng ở trong phòng, dù trời có mưa cũng chẳng ướt nổi.

Hạ Tri Thu bước qua, bảo: “Không có mặt trời sao phơi được?“. Cậu muốn phơi chăn không phải vì chăn ẩm ướt đắp khó chịu mà đơn giản là vì theo thói quen muốn ngửi thấy hương nắng.

Vả lại đem chăn phơi ngày trời mưa chỉ tổ khiến chăn hấp thu độ ẩm không khí. Thứ đồ lớn như vậy không thể sấy khô, chỉ có nước chờ một ngày nắng đẹp khác đem ra phơi lại.

Lý Úc Trạch nghe cậu nói xong, ánh mắt dừng đôi chút trên bàn trà trước mặt, rồi chẳng nói chẳng rằng tiếp tục chơi game.

Khoảng chín giờ tối.

Sau bữa tối, mỗi người tự trở về phòng mình.

Hôm nay Lý Úc Trạch lên lầu sớm hơn bình thường, Hạ Tri Thu vốn định ở lại với hắn một lúc nhưng thấy hắn đi rồi, cậu cũng lên theo.

Tuy cả hai đang trong quan hệ yêu đương nhưng thời gian ở bên nhau vẫn cực kỳ hạn chế. Họ đều bận rộn với công việc, dù trò chuyện nhiều trên điện thoại, thời gian call video cũng khá lâu nhưng vẫn cách nhau một cái màn hình, tạo cảm giác ngăn cách rõ ràng.

Thế này không được.

Hạ Tri Thu vừa tắm xong, tóc chưa sấy đã vội ra khỏi phòng tắm, cầm xấp kịch bản trên tủ đầu giường ra xem.

Bình thường cậu đều dùng những kịch bản kia để học hỏi. Cậu chọn đại một cuốn, hít một hơi thật sâu và cố gắng đè nén cảm giác hồi hộp.

Cậu định mượn cớ “xin chỉ bảo” để ở cùng Lý Úc Trạch một lúc.

Nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Lý Úc Trạch đứng chặn trước phòng mình, tay trái ôm gối, tay phải đang để giữa không trung.

Có lẽ là định gõ cửa.

Chắc hắn không ngờ Hạ Tri Thu lại đột ngột xuất hiện nên giật mình, vội ho vài tiếng, đánh trống lảng: “Em chưa ngủ sao?”

“Ừm”, Hạ Tri Thu hơi chột dạ, vội giấu kịch bản ra sau lưng, cũng hắng giọng nói: “Vẫn, vẫn chưa. Còn anh? Sao anh chưa nghỉ ngơi?”

Lý Úc Trạch ngưng vài giây rồi mới thở dài: “Có chút sự cố xảy ra nên không ngủ được.”

Hạ Tri Thu hỏi: “Sự cố gì?”

Lý Úc Trạch đắn đo một lát mới trả lời: “Nãy uống nước lỡ tay làm đổ cốc.”

“Toàn bộ nước đổ hết ra chăn, chắc đêm nay không ngủ được.”

Nói rồi còn sợ Hạ Tri Thu không tin nên đưa cậu vào phòng xem thử.

Quả nhiên trên giường rộng hai mét hai đã ướt một mảng lớn.

Hạ Tri Thu đứng ngây ra vài giây, sau đó quay đầu nhìn cốc cà phê để trên bàn. Cốc này bất quá chỉ chứa được 300ml nước. Chẳng biết hắn làm đổ bao nhiêu cốc mới khiến chăn ướt nhẹp thế kia.

Cậu muốn cười lắm nhưng ráng nhịn, biết rồi mà vẫn hỏi: “Vậy làm sao đây?”

Lý Úc Trạch tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đành ngủ sô pha thôi chứ sao nữa”, nói đoạn hắn xoay người định bỏ đi, nhưng tay lại cố ý để sau lưng, ngoắc ngoắc vào không khí.

Hạ Tri Thu cực kỳ phối hợp mà móc lấy một ngón tay hắn, cười nói: “Sô pha... hay là thôi đi. Nhỏ lắm.”

Lý Úc Trạch hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Hạ Tri Thu im lặng vài giây, “Hay đêm nay anh cứ ngủ ở phòng em đi.”

Lý Úc Trạch lập tức quay đầu, “Thật không?”

Tai Hạ Tri Thu hơi ửng đỏ nhưng vẫn gật đầu: “Thật.”

“Nhưng mấy hôm rày trời âm u, chắc chăn của anh không khô ngay được đâu.”

“Vậy tối mai... cũng ở phòng em nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.