Lúc Đào Ương tìm được Hạ Tri Thu thì tài xế cũng vừa gọi điện tới.
Hai bên hẹn thời gian xong, vẫn còn dư vài phút rảnh rỗi.
Hạ Tri Thu không ở trong nhà vệ sinh mà ở khu vực nghỉ ngơi, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới. Điện thoại cài chế độ im lặng nên không chú ý cuộc gọi của Đào Ương.
“Sao tớ cứ cảm thấy cậu hơi bất thường“. Đào Ương châm một điếu thuốc, tới đứng bên cạnh Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu không nói chuyện, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, bàn tay vừa nãy bắt tay với Lý Úc Trạch vẫn luôn luôn nắm chặt.
Qua mấy giây, Hạ Tri Thu đột nhiên hỏi Đào Ương một câu: “Cậu nói xem... thời gian có thể làm nhạt phai một số việc không?”
Đào Ương nói: “Tất nhiên. Chung quy trí nhớ con người có hạn, chỉ có thể nhớ được những việc quan trọng hơn.”
Hạ Tri Thu hỏi tiếp: “Vậy việc gì mới tính là quan trọng?”
Đào Ương ngẫm nghĩ mấy giây. “Rất nhiều. Về tình bạn, tình yêu nè. Bất kể là tốt hay xấu, tóm lại nó khiến người ta muốn quên cũng không thể quên thì chính là việc quan trọng.”
Hạ Tri Thu lại hỏi: “Vậy trong lòng cậu có người hay việc nào khiến cậu muốn quên mà không được không?”
Đào Ương đáp: “Đương nhiên rồi. Trong lòng mỗi người đều có.” Đào Ương lại khó hiểu hỏi. “Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Từ lúc vào khách sạn đã luôn thất thần.”
Hạ Tri Thu không nghĩ tới mình biểu hiện rõ ràng thế, cười cười lắc đầu.
“Cậu không im lặng thì cũng là lắc đầu, có chuyện gì mà không thể nói cho tớ biết?” – Đào Ương không hài lòng với cách trả lời của Hạ Tri Thu, nhăn mày hỏi.
Hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng Hạ Tri Thu hồn bay phách lạc như vậy, rõ ràng miệng cười nhưng trong mắt không có sự rạng rỡ. Tuy trải qua biết bao biến cố, nhưng Hạ Tri Thu của chính lúc này không phải là Hạ Tri Thu mà Đào Ương quen biết.
Người Đào Ương biết là một Hạ Tri Thu rực rỡ như ánh dương, luôn lạc quan vui vẻ, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng tích cực hướng về phía trước. Dù năm tháng trôi qua, kinh qua bao nhiêu chuyện, lần nữa gặp lại cậu vẫn cười rạng rỡ, nói với Đào Ương rằng mình quay lại đây để theo đuổi ước mơ.
Nhưng bộ dạng trước mắt này, rõ ràng ẩn giấu tâm sự. Tuy có cố gắng đèn nén cảm xúc nhưng cũng không thoát được ánh mắt của Đào Ương.
Sợ rằng có liên quan đến Lý Úc Trạch.
Đào Ương đinh ninh vậy.
Mặc dù Lý Úc Trạch làm bộ không quen biết Hạ Tri Thu, nhưng không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ, không thể giải thích được.
“Lý Úc Trạch... thật sự không nhớ ra cậu sao?”
Hạ Tri Thu giật mình, bàn tay đang nắm chặt kia cũng giấu ra sau lưng.
“Nhớ rõ coi!” Đào Ương nói. “Ánh mắt hắn nhìn cậu rõ ràng là không phải.”
“Lẽ nào...” – Đột nhiên Đào Ương dập tắt tàn thuốc, vẻ mặt như toang rồi. “Lẽ nào giữa cậu và Lý Úc Trạch có mâu thuẫn nào đó mà tớ không biết? Gòy xong, sau này cậu còn phải vào giới giải trí kiếm cơm, nếu thật sự có mâu thuẫn với cậu ta thì phiền rồi.”
Hạ Tri Thu thấy Đào Ương lo lắng, thôi nhìn lưu luyến ra ngoài cửa sổ. Cười cười. “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ và Lý Úc Trạch không có bất hòa gì.”
“Vậy chuyện là thế nào?” Đào Ương xác nhận suy đoán của mình trước. “Các cậu không hề xa lạ?”
Hạ Tri Thu do dự vài giây rồi gật đầu.
“Móa! Tớ nói mà!”
Đào Ương dù gì cũng xuất thân là một phóng viên giải trí, năng lực hóng hớt thuộc loại đỉnh cao. Không gì cậu ta không nhìn ra, huống chi biểu hiện của Lý Úc Trạch vừa rồi căn bản là không giấu giếm.
Hắn ta rõ ràng khẩu tâm bất nhất, lời nói ra hoàn toàn không đúng với tâm trạng hiện lên trong mắt.
Lý Úc Trạch vốn là một diễn viên, kỹ năng diễn xuất thì càng đỉnh của đỉnh. Nếu muốn giả đò không quen Hạ Tri Thu thì nào có ai phát hiện được.
Nhưng lại không che đi một số cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài, hệt như là cố ý.
Cố ý nói vậy, cố ý nói cho Hạ Tri Thu nghe.
Dù là người ngoài cuộc như Đào Ương cũng biết được, vậy Hạ Tri Thu hẳn cũng có thể nhìn ra.
Cho nên mới lấy cớ đi toilet để khỏi phải tiếp tục lúng túng.
Đào Ương nghĩ mình đoán đúng đến tám chín phần, nhưng vẫn không hiểu nổi, mối quan hệ quăng tám sào không tới của Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch có thể có chuyện gì.
“Tóm lại chuyện thế nào? Hai người không phải... cũng mười năm không gặp rồi sao?
“Ừm”
“Vậy tại sao cậu ta có thái độ như vậy với cậu?” Đào Ương thắc mắc. “Rốt cuộc đã có chuyện nghiêm trọng nào mà mười năm sau vẫn nhớ mãi không quên?”
Hạ Tri Thu động động khóe miệng, hình như muốn cười nói ra chuyện này cho Đào Ương, nhưng lời vừa đến môi lại không cười nổi.
Lặng im một lúc lâu, mãi đến khi tài xế gọi điện tới, mới nhẹ nhàng nói: “Tớ từng thích Lý Úc Trạch.”
Ban đầu Đào Ương không nghe rõ, phản ứng lại thì bật lửa đã rơi xuống đất.
Hạ Tri Thu thấy cậu ta mắt chữ A mồm chữ O thì ngồi xổm xuống nhặt giúp rồi nói tiếp. “Lúc sắp chính thức tỏ tình thì để anh ấy leo cây. Để anh ấy một mình, đợi thật thật lâu.”
Lâu đến mức mười năm rồi không xuất hiện, lâu đến mức không để lại một lời nào.
Thực ra sự việc đã qua nhiều năm rồi, tình cảm thời niên thiếu cũng không hẳn sâu đậm bao nhiêu.
Nhưng Hạ Tri Thu làm thế nào cũng quên không được, mấy năm qua luôn sống trong cảm giác có lỗi.
Cậu biết, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Lý Úc Trạch mới là tốt nhất.
Suy cho cùng với Lý Úc Trạch mà nói, cậu đây không hề là một hồi ức tốt đẹp.
Nhưng khi gặp Giang Trình trên phim trường, khi Giang Trình gọi cho cậu mời tham gia họp lớp...
Cậu vẫn thấy dao động. Dẫu biết ý đồ của Giang Trình, nhưng vẫn ích kỷ muốn nhìn thấy Lý Úc Trạch.
Không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào.
Chỉ là muốn... muốn gặp lại anh ấy một lần!!
Bàn tay Hạ Tri Thu giấu phía sau đã tê rần, hàng móng tay ngay ngắn sạch sẽ đâm vào da thịt mà vẫn không cảm thấy đau.
Cậu ngây thơ cho rằng Lý Úc Trạch đã quên mất. Nhưng biểu hiện hôm nay đây, rõ ràng vẫn còn nhớ như in.
Anh ấy cố ý nói như vậy, là muốn xoáy vào trong tim mình.
Hạ Tri Thu gượng cười nhìn Đào Ương, có chút chật vật. “Tớ đoán anh ấy muốn quên hẳn tớ đi.”
“Nhưng dường như tớ đã làm anh ấy quá đau lòng.”
“Cho nên anh ấy... không tài nào quên được.”