Đơn Phương Kết Hôn

Chương 62: Chương 62




Nụ hôn tiếp tục dây dưa suốt hai phút trong bóng tối.

Khách mời trong hội trường bắt đầu phản ứng, lần lượt lấy điện thoại bật đèn pin lên.

Chủ biên Chu mượn ánh sáng xung quanh để liên lạc với các nhân viên kiểm tra đường dây. Ban đầu ông rất tức giận, nhưng sau khi nghe đối phương giải thích, ông quay đầu liếc nhìn Lý Úc Trạch bên cạnh.

Lý Úc Trạch không ở đây?

Chủ biên Chu còn tưởng bản thân đương lúc tối lửa tắt đèn chạy loạn bỏ hắn lại phía sau, hiện tại cũng không bận tìm hắn mà nói vào điện thoại: “Tình hình thế nào rồi? Được, không có vấn đề gì là tốt, mau gạt cầu dao chính lên, có gì lên đây nói sau.”

Hình như người dẫn chương trình cũng nắm được tin tức và đổi sang một mirco không nối nguồn điện để khuấy động không khí. Những hoạt động lớn kiểu này thường sẽ chuẩn bị vài phương án dự phòng. Nói chung, dù bạn có chuẩn bị trước kỹ lưỡng đến đâu cũng không thể tránh khỏi những rắc rối phát sinh bất ngờ.

Chủ biên Chu luôn ngồi trong văn phòng nên đương nhiên không biết nhân viên dưới trướng đã quá quen với những tình huống lặt vặt như vậy. Lo lắng một hồi, phát hiện không có náo động gì, ông mới yên tâm.

Vài phút sau, đèn trên tầng thượng đã sáng trở lại.

Dẫn chương trình phản ứng rất nhanh, lập tức mở âm thanh và tiếp tục hoạt động phỏng vấn vừa nãy.

Chủ biên Chu hài lòng gật đầu, vừa định đi tìm Lý Úc Trạch thì thấy hắn lắc ly rượu, từ bên bể bơi bước qua.

“Sao lại chạy qua kia rồi?” Chủ biên Chu thắc mắc.

Lý Úc Trạch nói: “Tối quá đi lạc đường.”

Chủ biên Chu không nghĩ nhiều, ra dấu tay mời hắn đến chỗ thưa người.

Bên đó có hai người đang đợi.

Một người là Mạnh Lâm, còn lại là phụ trách công tác tổ chức.

Mạnh Lâm đổ đầy mồ hôi trên trán, thấy Lý Úc Trạch liền lắp bắp nói: “Anh ơi, em...”

Lý Úc Trạch không để cậu ta nói hết mà quay đầu hỏi người phụ trách: “Có chuyện gì vậy?”

Người phụ trách thành thật giải thích: “Vừa nãy trợ lý Mạnh đi kiểm tra đường dây với tôi đã bất cẩn chạm vào công tắc cầu dao chính. Nhưng anh đừng trách, cậu ấy cũng không cố ý đâu.”

Lý Úc Trạch biến sắc, vội vàng xin lỗi chủ biên Chu, ân cần hỏi han: “Vừa rồi cúp điện có gây thiệt hại gì không?”

Người phụ trách đáp: “Không có. Chúng tôi đảm nhận mấy sự kiện thế này vài năm rồi, tình huống bất ngờ nào mà chẳng gặp qua. Những sự cố như mất điện, chập mạch này nọ xảy ra như cơm bữa, cùng lắm khiến máy quay tối thui một lúc, lãng phí chút thời gian của anh.”

Lý Úc Trạch nói: “Là do chúng tôi làm chậm trễ thời gian mọi người, nếu có yêu cầu đền bù nào, ông cứ việc báo.”

Chủ biên Chu trả lời: “Có sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”

Chuyện bên lề ngắn ngủi đã kết thúc như vậy.

Lý Úc Trạch nhìn lướt qua những người mới lần nữa rồi cùng Mạnh Lâm rời khỏi hội trường.

Mồ hôi trên mặt Mạnh Lâm vẫn chưa lau đi, Lý Úc Trạch thấp giọng hỏi: “Tình trạng camera thế nào?”

Mạnh Lâm run lên, mặt như đưa đám: “Anh, hay thôi bỏ đi. Khách sạn của anh và anh Tiểu Thu quá gần, camera hai bên tăng thêm mấy trăm cái, bữa nay còn quá trời phóng viên chực chờ sẵn. Cầu dao tầng thượng em còn có cơ hội đụng một cái chứ mấy chiếc camera đó em che hết kiểu gì? Nãy gạt cầu dao thôi mà em đã sợ chết khiếp, hai mươi mấy nồi bánh chưng chưa làm chuyện thất đức này bao giờ đó anh ơi...”

“Thất đức?”

“Không không không, em không có nói anh thất đức đâu, em không có ý đó.”

Sau khi Lý Úc Trạch rời đi, bầu không khí trong hội trường tiệc rượu trở lại như ban đầu.

Hạ Tri Thu cũng chẳng biết bản thân quay về vị trí cũ từ lúc nào, hiện đang tiếp tục nghe Lâu Dương và Kiều Địch nói chuyện. Lâu Dương thoáng thấy môi cậu đỏ au, thắc mắc hỏi: “Cậu ăn phải món gì gây dị ứng hả?”

Hạ Tri Thu đỏ mặt vội vàng che mũi ho khan, “Đâu có.”

Mười một giờ đêm.

Quá trình ghi hình buổi phỏng vấn đã hoàn tất.

Tiểu Trình chạy đôn chạy đáo cùng cậu cả một ngày, cuối cùng cũng đưa Hạ Tri Thu về khách sạn. Hắn không lên lầu mà đứng ở cửa thang máy hẹn mai gặp, lại đợi thang máy từ tầng hầm đi lên, đưa cậu vào trong rồi mới xoay người rời đi.

Trong thang máy ngoài Hạ Tri Thu còn có hai người khác.

Hai người đang trò chuyện, thấy Hạ Tri Thu bước vào liền ngưng lại đôi giây rồi lịch sự gật đầu. Đây đều là tiểu minh tinh đến tham gia sự kiện và đều quen biết nhau.

“Nghe anh Lộ nói Lý Úc Trạch tới đây không phải do chương trình gửi lời mời.”

“Hả? Vậy anh ấy tới kiểu gì?”

Hai người không để ý sự tồn tại của Hạ Tri Thu và tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Nghe đâu anh ta tự yêu cầu tới. Hơn nữa, để được tham gia sự kiện này ảnh còn giảm tiền cát xê nữa cơ.”

Thiệt không vậy?”

“Lời anh Lộ nói còn nghi ngờ nữa sao?”

“Không lẽ vậy? Tôi chỉ nghe nói tuyến mười tám chúng ta giành giựt bể đầu để lên cao chứ nào nghe tên tuổi lớn hạ giá để trượt xuống đâu.”

“Tôi cũng chưa nghe bao giờ. Nhưng mà thấy lịch trình gần đây của anh ta không còn như hồi xưa nữa. Mặc dù sự kiện của chúng ta được cải thiện phần lớn là nhờ anh ta, nhưng so với bản thân trước kia thì không cùng đẳng cấp nữa rồi.”

“Lẽ nào sự nghiệp anh ấy có vấn đề?”

“Ai mà biết. Mà thôi đừng đoán nữa, nếu anh ta cứ hạ mình thế này sớm muộn gì cũng sẽ rớt đài.”

Hai người nói xong, cửa thang máy cũng mở ra. Bọn họ lại chuyển một chủ đề khác, cười đùa rôm rả bước ra ngoài. Chỉ còn lại Hạ Tri Thu đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu.

“Thật trùng hợp”, “Đúng lúc gần đây anh cũng được họ mời. Nếu không có gì bất ngờ, có thể cuối tháng sẽ tham gia cùng em” – Hạ Tri Thu hồi tưởng lại hai câu Lý Úc Trạch đã nói với mình, cậu rũ mắt, chạm nhẹ lên đôi môi vẫn còn đỏ au.

Tuy ban tổ chức chuẩn bị hai khách sạn nhưng có một số khác biệt về cấp bậc minh tinh. Hơi nổi tiếng dĩ nhiên sẽ ở chỗ tốt hơn, còn ai chưa danh tiếng thì kém hơn một chút. Chênh lệch giữa Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch quá xa, đương nhiên về việc bố trí khách sạn sẽ không có sự lựa chọn.

Hạ Tri Thu về phòng đánh răng rửa mặt, mặc đồ ngủ thỏ con mang từ nhà theo đứng trên ban công.

Cậu gọi điện cho Lý Úc Trạch.

Không biết hắn đang làm gì, qua mấy phút sau mới bắt máy, lúc nói chuyện cũng chẳng quá vui, lén thở dài mấy lần.

Hạ Tri Thu hỏi hắn sao vậy.

Hắn bảo không sao.

Lý Úc Trạch không nói, Hạ Tri Thu vẫn có thể đoán vài phần.

Cậu ở tầng tám, nằm trên ban công là có thể thấy tình hình đối diện khách sạn. Đủ kiểu phóng viên ngồi đầy ngay bậc thang, khỏi nghĩ cũng biết họ đang chờ ai.

Hạ Tri Thu cong môi cười, ngước mắt lên hỏi: “Anh ở tầng mấy?”

Lý Úc Trạch nói: “Ba mươi hai.” – Nói xong hắn cũng bước ra ban công – “Còn em?”

“Em ở tầng tám.” – Hạ Tri Thu đếm tầng lầu đối diện cho đến khi tới số ba mươi hai liền vui vẻ gọi một tiếng: “Hình như em thấy anh rồi.”

“Thiệt không?” – hình như Lý Úc Trạch không thèm suy nghĩ vỗ cái chát lên kính pha lê trước mặt.

“Coong” một tiếng thật lớn truyền qua điện thoại đến tai Hạ Tri Thu khiến cậu bật cười thành tiếng, “Là xạo đó.”

Lúc này Lý Úc Trạch mới phản ứng kịp, không nghĩ tới bản thân lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, vừa bực vừa cười lắc bàn tay, nói: “Tiểu lừa đảo.”

“Vậy anh chính là đại lừa đảo.”

Hai người yên lặng một hồi.

Hạ Tri Thu nghiêm túc: “Lý Úc Trạch, sau này anh đứng yên một chỗ đừng đi đâu được không?”

“Tại sao?”

“Anh cũng phải cho em cơ hội tự mình đi tìm anh chứ.” Cậu không nói rõ ràng nhưng Lý Úc Trạch vẫn hiểu.

Hắn không cam tâm, trong bụng còn đang tính toán làm sao tránh né truyền thông để lẻn vào phòng Hạ Tri Thu.

Nhưng lần này khá khó chơi, không thể dập cầu dao cũng chẳng thể núp dưới tây trang.

“Nhưng hiện giờ anh muốn hôn em thì sao?”

“Hả? Không phải hôm nay hôn rồi à?”

“Chỉ có hai phút.”

“Hai phút còn không đủ hả?”

“Đương nhiên không.”

Hạ Tri Thu nghiêm túc suy nghĩ, “Nếu không... anh cúi đầu đi.”

“Em đâu?”

“Em đứng bên cửa sổ, đang nhón chân đây.”

Lý Úc Trạch làm thinh hồi lâu. Hạ Tri Thu khẽ hỏi: “Hôn tới chưa.”

Lý Úc Trạch nói: “Đừng ồn ào, đang hôn nè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.