Đơn Phương Kết Hôn

Chương 64: Chương 64




Hai người ở cạnh nhau cũng có lúc xảy ra bất đồng.

Nói chi các fan cách nhau qua mạng, không biết già trẻ gái trai.

Những fan này có cách nghĩ khác nhau, điểm yêu thích về một minh tinh nào đó lại càng bất đồng.

Có người vì nhan sắc, có người vì tài năng. Kẻ lại không vì lý do gì cả, có chăng cũng chỉ là hảo cảm u mê trong truyền thuyết.

Hạ Tri Thu ra mắt được một năm, lực lượng fan hâm mộ đã dần hình thành. Fan only, fan Cp, fan sự nghiệp đều có sân nhà riêng. Gặp chuyện cãi lộn tuy khó tránh khỏi, nhưng không gây quá nhiều chú ý.

Sau khi “đêm tân tinh” kết thúc, Hạ Tri Thu trở lại phim trường.

Tết cũng chẳng về nhà, thậm chí ngày sinh nhật vẫn phải gấp rút quay cảnh đêm.

Không giờ không phút ngày mười bốn tháng hai, Lý Úc Trạch gửi cho cậu một tin chúc mừng sinh nhật. Đến tận ba giờ sáng Hạ Tri Thu mới có cơ hội chạm tới điện thoại.

Những tưởng Lý Úc Trạch đã ngủ, nhưng nào ngờ vừa gửi đã nhận được lời mời call video. Hạ Tri Thu lập tức nối máy, thấy Lý Úc Trạch mặc áo len cổ lọ màu xám ngồi trên sô pha nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Hạ Tri Thu vừa tẩy trang không lâu, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn cười vui vẻ, nằm trên giường nhìn hắn, nói: “Có chút nhớ anh.”

“Có chút?”

“Rất nhiều.”

“Vậy sao em không cho anh đi tham ban?” Lý Úc Trạch bĩu môi đứng dậy, cầm một cốc nước chưa từng dùng đi vào nhà bếp.

Trên bàn ăn đặt một cái bánh kem nhỏ vị hạt dẻ, bên trên cắm vài cây nến. Hắn tìm giá đỡ để điện thoại trước mặt, nói vào màn hình: “Em ước đi, sau đó thổi nến rồi đi nghỉ ngơi.”

Hạ Tri Thu không ngờ dù Lý Úc Trạch không ở cạnh nhưng vẫn mua bánh kem cho mình. Trong lòng cảm động, khóe mắt cũng hồng hồng. Nhưng ngay lúc này cậu không muốn kể quá nhiều nhớ nhung cho đối phương, sợ nói nhiều lại phá hoại bầu không khí, sợ hắn sẽ chạy ra sân bay đặt vé bay thẳng qua đây. Từ Tùy đã sớm nhắc nhở bọn họ không nên gặp nhau nhiều lần. Hạ Tri Thu cũng không muốn Lý Úc Trạch vì trốn tránh truyền thông, mỗi lần đều căng mắt canh chuyến sớm nhất, lén lén lút lút chạy qua tìm mình.

Cậu ổn định tâm trạng, ngồi dậy, hỏi vào điện thoại: “Nhưng cách một cái màn hình thì thổi nến thế nào được?”

Lý Úc Trạch đáp: “Nhờ anh nè! Năm ngoái anh ước thay em, năm nay cũng có thể giúp em thổi nến.”

Hạ Tri Thu cảm thấy phương pháp này khả thi, cười nói: “Để em nghĩ xem nên ước gì.”

Quanh qua quẩn lại cũng chỉ ước bạn bè thành công thuận lợi, ông ngoại sức khỏe an khang.

Tuy điều ước cuối cùng không nói ra, nhưng dáng vẻ cậu nhắm mắt mím môi như thể gửi gắm tất cả những gì tốt đẹp vào trong đó.

Mấy mươi giây sau, Hạ Tri Thu mở mắt nói đã ước xong, yên lặng chờ Lý Úc Trạch thổi nến.

Qua một lúc, Lý Úc Trạch vẫn chưa thổi, hắn nhướng mày, lười biếng dựa lưng vào ghế, bắt đầu cò kè mặc cả.

“Muốn anh giúp em cũng được, nhưng có một yêu cầu.”

“Hả?” Hạ Tri Thu chớp mắt, không ngờ chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, cậu từ bên được giúp trở thành bên bị cưỡng ép.

Đúng là lỡ dại vào nhầm hắc điếm mà! Nhưng bây giờ không bận tâm được nhiều thế, cầu nguyện xong cả rồi, nếu không thổi nến thì tất cả điều ước năm nay của cậu đều là vô ích à?

Hạ Tri Thu hỏi: “Yêu cầu gì?”

Lý Úc Trạch đáp: “Rất đơn giản. Anh thổi một ngọn nến thì em hôn anh một cái.”

Vậy luôn?

Hạ Tri Thu định đồng ý ngay nhưng suy nghĩ một hồi lại nói: “Được thôi. Nhưng anh phải thổi nến trên bánh kem, không được giả bộ mình không thổi tới.”

Lý Úc Trạch gật đầu, ra vẻ oan ức “sao em có thể nghĩ anh như vậy” rồi bất lực thở dài.

Hạ Tri Thu hơi hơi hối hận, vừa định xin lỗi thì thấy Lý Úc Trạch đưa tay rút nến ra đặt vào ly rỗng vừa đem qua để nó không tắt, sau đó tìm một cây nến chưa cháy khác cắm lên bánh rồi di chuyển đến trước màn hình, nói: “Anh thổi đây.”

.......

Thế này thổi tắt được mới lạ đó! Nó có cháy đâu ông?!

Hạ Tri Thu không ngờ hắn sẽ đợi ở đây nên bất giác nở nụ cười, lại nhìn đối phương thổi cây nến không cháy nửa ngày trời, bèn dứt khoát vùi đầu vào gối cười chảy nước mắt: “Được rồi được rồi, em hôn, về nhà rồi em hôn anh cả trăm cái chịu chưa?”

Lý Úc Trạch thấy một trăm cái cũng được, nhưng “doanh nhân” mà, ai chẳng nghĩ đến việc kiếm được nhiều hơn, “Một trăm năm mươi đi.”

“Được, hai trăm cái luôn.”

“Chốt, tặng em một buổi mát xa toàn thân miễn phí.”

“Hả?” Hạ Tri Thu đỏ mặt: “Vậy... cảm ơn anh.”

Hai người call video cười đùa náo loạn hơn mười phút, Lý Úc Trạch mới giúp Hạ Tri Thu thổi ngọn nến đầu tiên cắm trên bánh sinh nhật. Hắn cắt một khối nhỏ, tự mình cắn một miếng rồi cắn cho Hạ Tri Thu một miếng. Thoáng thấy ánh sáng vô tình hắt trên chiếc nhẫn trên tay hắn, Hạ Tri Thu hỏi: “Lý Úc Trạch, anh đeo nhẫn bao lâu rồi?”

Lý Úc Trạch mở miệng đáp: “Rất lâu.”

“Lúc anh tuyên bố kết hôn đã đeo rồi?”

“Ừm.”

“Vậy chiếc hồi trước anh đưa em là một cặp định chế với chiếc trên tay anh?”

Lý Úc Trạch nói: “Phải” – lại thận trọng nhìn Hạ Tri Thu – “Em hỏi cái này làm gì?”

Hạ Tri Thu: “Không có gì, chẳng qua thấy chiếc của anh có vết xước, cái của em vẫn còn mới.” – cậu vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống, nhìn qua như thuận miệng nhắc tới, không có ý khác.

Chiếc nhẫn này, Hạ Tri Thu không mang trên tay.

Trong lòng cậu vẫn còn một khúc mắc và muốn tìm cơ hội để tìm hiểu rõ ràng.

Tiến độ quay phim mới rất nhanh nhưng không có nghĩa Hạ Tri Thu có cơ hội dừng lại.

Sự nghiệp của cậu đang đi đúng hướng, “Bình Sa” và “Thanh Sam Lục” bắt đầu hoạt động quảng bá quy mô lớn trên trực tuyến lẫn ngoại tuyến. Hạ Tri Thu chạy theo hai đoàn phim trong hai tháng, sau đó tiếp tục nhận được thông báo thử vai, Từ Tùy muốn cậu dành thời gian đọc kịch bản.

Đây có lẽ là kịch bản điện ảnh đầu tiên Hạ Tri Thu nhận được, Từ Tùy nói qua điện thoại: “Nhà sản xuất vẫn theo cơ chế tuyển vai hàng loạt, nhưng mà cạnh tranh lần này khốc liệt hơn “Bình Sa”nhiều. Dù họ vẫn cho người mới cơ hội nhưng hầu hết những người đã thử vai đều là diễn viên truyền hình diễn xuất tốt có thâm niên trong nghề. Anh đã trích danh sách thử vai lần này, đều là phái thực lực, đoán chừng sẽ không như Hà Dương chỉ qua loa cho xong chuyện.

Tuy thành công trong “Bình Sa” không tách rời nỗ lực của Hạ Tri Thu, nhưng vẫn không khỏi liên quan đến sự hời hợt của Hà Dương. Mảnh đất giải trí vốn không có chỗ cho thực lực tuyệt đối. Nhiều người đều dùng mánh khóe để trèo cao, giành giật vai diễn. Thuốc lá – rượu – tiền là “phép lịch sự” cơ bản, thậm chí có kẻ còn phải “tiến thân” cầu tài. Tóm lại là không từ thủ đoạn.

Từ Tùy bảo nhiều diễn viên truyền hình luôn cảm thấy diễn viên điện ảnh cao quý hơn, vì vậy mỗi khi đối mặt với kịch bản xuất sắc, họ đều sẽ dốc toàn lực cạnh tranh, tìm mọi cách đưa bản thân lên thêm một bậc để trở thành nhóm “cao quý“. Chính vì thế, buổi thử vai này cực kỳ gian khó, không đơn giản là bạn có thực lực hay không. Tuy vậy, anh vẫn muốn cậu thử một lần, không đậu cũng chẳng sao, cứ coi như tích lũy kinh nghiệm.

Hạ Tri Thu trả lời điện thoại rồi cúp máy, sau đó xem qua danh sách Từ Tùy gửi qua, quả nhiên tìm thấy rất nhiều cái tên quen thuộc.

Thậm chí có một cái cực kỳ quen.

Trùng hợp đó lại là bạn cấp ba của cậu.

Giang Trình.

- -------------------

Editor: Chương sau có H!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.