Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 45: Chương 45






Sáng hôm sau, Minh Hà nghỉ học có lý do. Đơn xin phép đàng hoàng do mẹ viết. Vì một lý do nào đó, khi Hà nói toàn bộ sự thật với mẹ, bà Hoa đã gật đầu.

Họ khởi hành từ lúc tờ mờ sáng. Chặng đường khá xa, vì mẹ Long trước khi ra đi đã có nguyện vọng được an táng tại quê gốc Thái Nguyên, thay vì nghĩa trang thành phố Hà Nội.

Không ai nói với ai câu nào. Dù bản thân Long không hề tỏ ra rầu rĩ. Chính xác là ngoại trừ một lần trước ngày tang mẹ cách đây bốn năm, cậu không- bao- giờ mang vẻ mặt đau buồn, thay vào đó luôn là vẻ trầm tĩnh khó đoán.

"Hà ơi, đến nơi rồi. Cậu mệt à?"

Cô cảm nhận được bàn tay khô, man mát của cậu đặt trên trán, và nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Hà nhận ra mình đã dựa vào Long ngủ suốt quãng đường, liền vội vàng ngồi thẳng dậy.

Từ bến xe khách tới nghĩa trang, họ còn phải đi bus thêm một đoạn. Long rất thông thuộc đường, dù đây không phải nơi cậu sinh ra. Hà chỉ việc lẽo đẽo đi theo, cho đến khi nghĩa trang rộng lớn, hoang vu trải dài trước mắt.

"Mẹ ơi, con lại đến." Cậu nói lời chào đơn giản.

Ngôi mộ của mẹ Long được xây cất giản dị. So sánh với một số cơ ngơi bề thế bên cạnh rõ ràng là lọt thỏm. Hơn nữa còn đóng bụi, cỏ úa mọc đầy như thể đã rất lâu không ai thăm viếng.

Trên bia đá là cái tên Võ Thị Bảo Ngọc, và di ảnh của một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Hai người bạn lặng lẽ cùng nhau tự tay nhổ cỏ, lau dọn, bày đồ cúng và thắp hương. Trong quá trình không ai nói một câu, như muốn giữ không khí trang nghiêm.

Sau khi xong việc, Long đỡ Hà đứng dậy. Bấy giờ, cậu mới quay sang cô trong khi vẫn nói với mẹ mình.

"Mẹ ơi, đây là Minh Hà, mẹ đã từng gặp bạn ấy vài lần rồi."

Đúng vậy, trước đây, cô đã từng được gặp bà Bảo Ngọc. Lần đầu tiên là năm mười tuổi khi chỉ mới quen Long ở một trại hè thiếu nhi được tổ chức trong Phủ Chủ Tịch. Họ là những học sinh ưu tú đại diện cho trường tiểu học tham gia hoạt động thể thao. Mẹ Hà và mẹ Long đều đi theo cổ vũ. Khi ấy, ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ tên Ngọc, là cô ấy quá trẻ, và đẹp hơn bất kỳ diễn viên nào từng xuất hiện trên ti vi...

Cũng trong ngày đó cô và Long gặp một thằng bé bẩn thỉu đứng dán mặt vào song sắt màu xanh bao quanh bãi cỏ trong khuôn viên Phủ Chủ Tịch... Nhưng đó lại là một câu chuyện khác...

Nhưng cho đến khi ba người họ vào cấp hai và thực sự trở thành bạn thân nhất của nhau, thì những lần Hà được gặp mẹ Long đều chỉ là trên giường bệnh.

Vì một lý do nào đó, mẹ Long không có được mối quan hệ tốt với hai bên họ hàng nội ngoại, dù trong ký ức của Hà, cô ấy vô cùng xinh đẹp và tốt bụng. Họ nội gần như bỏ rơi cô ấy. Trong khi nhà ngoại chỉ giúp đỡ như một nghĩa vụ. Đứa trẻ tên Long ngày ấy đã phải có biết bao nhiêu nghị lực, để vừa ở bên chăm sóc mẹ, vừa duy trì việc học tốt.

Nhưng rồi, chỉ nghị lực thôi không đủ. Điều trị ung thư cần số tiền quá lớn. Cho đến khi họ hàng bên ngoại cũng giơ tay đầu hàng thì căn bệnh đã ở vào giai đoạn cuối cùng...

Năm lớp tám, Long mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải về ở chung nhà bác ruột bên ngoại, là chị gái của mẹ. Dĩ nhiên, người bác này cũng chỉ đón cậu về, vì trách nhiệm không thể chối bỏ.

Những ngày sau đó. Những năm sau đó. Nhờ có Nam và Hà, và câu lạc bộ bóng đá. Long mới được một lần nữa sống đúng với lứa tuổi của mình.

Cho đến khi cậu đột ngột chuyển trường... Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

"Cháu chào bác ạ." Minh Hà cúi đầu, lễ phép. "Đáng nhẽ, cháu phải đến thăm bác sớm hơn."

"Bạn ấy rất tốt với con. Là người bạn tốt nhất của con." Long bình thản tiếp tục.

Hà lắc đầu, thấy mắt mình cay cay.

"Trong những lúc con mệt mỏi nhất, tưởng như không thể gượng được. Bạn ấy lại xuất hiện." Cậu mỉm cười.

"..."

"Con không nói cho bạn ấy tất cả mọi chuyện. Vậy mà bạn ấy vẫn tha thứ cho con."

"..."

"Con thật lòng mong muốn sau này vẫn được cùng bạn ấy đến thăm mẹ."

Hà thật sự không kìm được. Cô đã khóc sau câu nói cuối cùng của Long. Không phải vì bất kỳ ý nghĩa sâu xa nào của câu nói, mà vì sự chân thành trong giọng nói.

Cậu lấy tay áo lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi.

"Hà có muốn nói gì nữa không?"

Cô lắc đầu.

"Vậy mình về."

Cô gật đầu.

Long nắm tay Hà, dắt cô len lỏi qua những linh hồn đang yên nghỉ. Trời thu mát mẻ, nhưng nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay lại vô cùng ấm nóng.

Trước khi bước lên bus trở về bến xe khách, Hà có thoáng thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang tiến vào nghĩa trang, nhưng vì khoảng cách quá xa nên cô cho rằng mình đã nhìn nhầm.

...

"Sao mắt sưng húp lên thế này? Cãi nhau với Khanh hả?"

Mai Chi là người cuối cùng mà Hà muốn gặp vào chiều hôm nay, sau khi đã từ biệt Long để về nhà. Nhưng cô nàng đáng ghét rốt cuộc đã đứng lù lù trước cửa nhà Hà, vai còn đeo túi Longchamp màu mận to bự.

"Không." Hà xua tay, thở hắt ra. "Chia tay lâu rồi, cãi kiếc gì nữa."

"CÁI GÌ?!" Chi mở tròn đôi mắt to đã đeo lens dãn tròng còn gắn lông mi giả. Nhưng ngạc nhiên chỉ thoáng qua trong giây lát. Ngay sau đó, cô nàng giơ đôi móng vuốt đính pha lê lấp lánh, che miệng tủm tỉm cười. "Chị biết ngay mà... Từ cái đợt ở Ninh Bình, đêm đó hai đứa dìu nhau về chị đã thấy có vấn đề rồi..."

Hà đột nhiên cảm thấy bực mình, bước tới, chống hông một cách đanh đá. "Chị biết làm gì? Liên quan gì đến chị? Vô duyên! Mà quên, ai cho cậu nhảy lên làm chị tôi?"

"Ờ thì... sớm muộn gì..."

"Sớm muộn cái đầu cậu ấy!" Hà gắt. "Nói cho nghe, cả mẹ cả tôi đều ghét cậu! Không ai cho cậu lấy anh Hoàng đâu! Chia tay nhanh đi!"

"Thôi mà..." Chi cười dàn hòa. Một cử chỉ khó tin. "Thật ra hôm nay chị có việc muốn nhờ em..."

...

Thủ đô Paris, sân bay Charles de gaulle. Cô gái xinh đẹp kéo theo chiếc vali màu tím, tóc đen dài xõa ngang lưng, đôi mắt dài sắc sảo chau lại trong khi bàn tay nõn nà với những chiếc móng sơn đỏ chói gắt gao ôm lấy điện thoại.

"Cậu nói cái gì? Anh Phương về Việt Nam một tháng? Hennessy Concert? Sao anh ấy không nói gì với tớ!"

Ở đầu dây bên kia, không ai khác ngoài Mỹ Kim đang thở dài.

"Thì tớ cũng mới đọc trên báo thôi. Thật là, báo viết mà cậu còn không biết..."

"Quá đáng! Tớ gọi mấy trăm cuộc, nhắn mấy trăm tin, anh ta lờ đi toàn bộ! Cuối tuần ngắn ngủi, tớ cất công bay sang bên này mà anh ta cứ thế bỏ về Việt Nam..." Cô gái kêu lên ấm ức gần như khóc. "Không chịu đâu!"

"Ái Vân à..." Kim lắc đầu, bất chấp người bên kia đầu dây không nhìn thấy. "Hay là thôi đi. Cậu xinh đẹp như vậy, quyến rũ vòng quanh như vậy, bao năm nay anh ta vẫn vô cảm, nói không chừng giới tính có vấn đề..."

"KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐƯỢC!"

"Hay có thể mẫu người của anh ta hoàn toàn khác so với cậu. Nhỡ đâu anh ta thích con gái trông quê quê, xấu xí, vụng về, ngu ngốc chẳng hạn..." Trong đầu Kim hiện lên một hình ảnh...

"Tớ không quan tâm!" Ái Vân cắn môi muốn bật máu. "Mỹ Kim, cậu ở nhà nhớ để ý cho tớ, có đứa con gái nào mon men đến gần anh ấy, lập tức báo ngay. Tớ tuyệt đối không để yên cho nó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.