Hà vốn không phải là người quá nhút nhát, nhưng không có một
cô gái mười lăm tuổi nào chẳng có chút ngại ngần khi bước vào một môi
trường hoàn toàn mới, hay trong trường hợp Gallet thì là một "thế giới
hoàn toàn mới". Mặc dù trường có chủ trương đào tạo tài năng, học phí
thu không cao vì nguồn tài trợ vốn đã dồi dào, nhưng bằng cách nào đó
học sinh trong trường đa phần mang cái vẻ thanh lịch trang trọng đến hào nhoáng. Điều đó làm Hà phần nào không thoải mái, cô chỉ có thể tự giải
thích rằng, với chất lượng đầu vào được tuyển chọn gắt gao như vậy thì
con nhà giàu, có điều kiện học tập tốt từ nhỏ sẽ chiếm đa số, phần còn
lại, những "thứ dân" như cô, may mắn được gia nhập cái xã hội thượng lưu thu nhỏ này, thường cũng biết thân biết phận mà tự hòa nhập.
Ngay cả ở lớp mới của Hà, mà cô tin chắc chỉ là hạng xoàng xĩnh nhất
trong trường, cũng toàn những gương mặt sáng láng khó gần. Cũng may là
năm nay cô đã bỏ công thay đổi phần nào ngoại hình, chứ nếu cứ đến
trường với đuôi tóc trẻ con và quần áo xộc xệch mòn nắng bạc gió như
trước thì quả thật là làm trò cười ở nơi đây.
Điều đầu tiên mà một học sinh mới chuyển trường để mắt tới, thường là... người ngồi cạnh mình. Hà cũng không phải ngoại lệ. Vì bên trái đã là
khung cửa sổ, nên gần với cô nhất lúc này là bạn gái ngồi bên tay phải.
Đó là một cô bé tóc ngắn, mái cắt sát để lộ phần trán khá cao không rõ
là thông minh hay bướng bỉnh. Đôi mắt sáng là điểm nổi bật trên gương
mặt. Trông cô bé cũng khá xinh, lanh lợi, dễ thương ngoại trừ việc ngồi
vắt chân, tay quay bút và gương mặt vênh lên có chút quá đà khi nghe
nhạc trong (mọi) giờ giải lao.
"Này cậu..." Sau khi chuông reo hết tiết thứ ba, Hà đánh bạo quay sang
người "hàng xóm" thật nhanh, trước khi cô bạn kịp rút tai nghe từ trong
túi ra. "Tớ mới chuyển đến, lúc nãy đã giới thiệu rồi. Cậu tên gì?"
"Nguyễn Việt Hương." Gương mặt không tỏ nhiều thái độ. Trong khi Hà còn thoáng lúng túng không biết nên đối đáp ra sao trước sự lạnh nhạt này,
thì Hương kia đã lạnh lùng quay đi... nghe nhạc tiếp.
Thất vọng xen lẫn bực mình, Hà đưa mắt tìm Nam, cậu ngồi ở cuối dãy thứ tư khá xa so với vị trí của Hà (bàn ba dãy thứ nhất), nhưng Nam đã sớm
có một số đối tượng trò chuyện cả nam lẫn nữ vây quanh cậu.
À, thế đấy. Con người ta lúc nào cũng chỉ thích giao du với những người "cùng đẳng cấp" trở lên. Thật phù phiếm. Nếu như sáng nay mình cứ để
yên cho cậu ta đi hai cái tất khác màu nhau...
Nhưng Trần Minh Hà không có cơ hội để "triết lý" về "loài người" quá
lâu, khi bài kiểm tra toán đầu học kỳ ập đến như một gáo nước lạnh ngay
ngày đầu tiên đi học, vào tiết thứ tư. Một trải nghiệm tuyệt-vời. Làm
kiểm tra khi hầu như chưa học được gì mới. Và không một lời báo trước.
Cũng có thể những người khác đều biết, ngoại trừ cô. Dù sao thì mọi việc đều không còn quan trọng nữa.
Những phút giây tra tấn tinh thần nhất là khi bút giấy rào rào xung
quanh còn mình thì đang trống rỗng. Thật ra thì cũng không đến nỗi quá
tệ hại. Khi mớ kiến thức mà Hải Nam đã giúp cô nhồi nhét cả một mùa hè
không nghỉ vẫn còn lại được đến bảy, tám mươi phần trăm. Có điều nhiêu
đó chỉ giúp cô tạm thời giải quyết được phân nửa tờ đề. Phần còn lại
hình như toàn những kiến thức mới, Hà tin là mình chưa thấy bao giờ.
Trong phút giây bất lực, cô cho rằng mình bị ảo giác khi bên cánh tay
phải đau nhói. Nhưng không, Việt-Hương quả thật đã chích đầu bút bi vào
tay cô. Hà quay lại, kinh ngạc khi thấy gương mặt lanh lợi của cô bạn... xanh như tàu lá, chắc chắn không kém gì mặt Hà bây giờ. Hương chỉ vào
tờ đề, sau đó kín đáo chìa lên sáu ngón tay như một nỗ lực tuyệt vọng
tìm kiếm... đáp án câu sáu. Cũng may mắn thế nào, câu đó lại nằm trong
phân nửa mà Hà làm được, cô động lòng chỉ cho bạn đáp án, dĩ nhiên cũng
bằng ký hiệu bàn tay. Sau đó Hương còn chọc bút bi vài lần nữa, nhưng
lực bất tòng tâm, Hà chỉ còn biết xua tay, lắc đầu cho đến khi giờ làm
bài kết thúc.
Cũng là khi ngày học đầu tiên kết thúc. Hải Nam theo lịch hẹn sẽ ở lại
để làm bài kiểm tra đầu vào của CLB bóng đá (lại kiểm tra, cái trường
này thật ưa thích kiểm tra). Hà định theo cùng nhưng chưa bước ra khỏi
cửa thì Việt Hương đã kéo tay giữ lại, nên đành để Nam đi trước.
"Cảm.. cảm ơn vì hôm nay." Khi chỉ còn hai đứa trong lớp. Hương ngập ngừng mở lời.
Thì ra cô bạn chính xác cũng là một thành phần "thứ dân" như Hà, cũng
học gạo điên cuồng để thi được vào trường, chỉ khác là trước Hà một kỳ,
chứ không phải vốn thông minh sáng láng gì cho cam. Theo lời Hương, vào
Gallet là mơ ước của... bố mẹ cô, ba đời làm nghề nông ở ngoại thành Hà
Nội, nên muốn con gái phải chắc chắn có được một tương lai rực rỡ , như
những phóng sự về các lứa học sinh đã tốt nghiệp ở ngôi trường danh giá
này.
"Nhưng cậu biết đấy, học gạo thì không thể đối phó với những tình huống bất ngờ thế này được, hơn nữa cả một mùa hè qua tớ lại tranh thủ xả hơi là chính..." Cô nàng phân trần.
Nói chuyện thêm một lúc, Hà được biết rằng Hương cũng chưa thật sự có
bạn thân cùng trường dù đã học được một kỳ. Điều duy nhất cô có thể làm
cho đỡ lạc lõng là nghe nhạc mỗi khi có thời gian trống và làm bộ làm
tịch "lạnh lùng, xa cách". Hương thật ra là người hoạt bát, lại nghĩ gì
nói đấy đúng phong cách dân dã, thật thà của làng quê.
Bấy giờ hai đứa con gái, chẳng khác gì gặp đồng hương nơi đất khách quê người, mới đó đã thấy thân quen. Hai ngày sau lại càng thân hơn khi kết quả bài kiểm tra của Hương vừa tròn được mức trung bình 5 điểm, đủ để
không bị... triệu tập phụ huynh, mà công rất lớn là nhờ sự giúp đỡ của
Hà hôm ấy.
...
Phạm Hải Nam vượt qua bài tuyển chọn dễ dàng để được xếp vào một vị trí chính thức trong đội hình Gallet trước ánh mắt có phần nể trọng pha lẫn ghen tị của nhiều thành viên. Rõ ràng đây không phải một ưu ái thường
thấy ở CLB giàu thành tích nhất toàn quốc này. Minh Hà với tư cách là
người đã sát cánh bên cậu ấy nhiều năm lại hoàn toàn không lấy làm ngạc
nhiên. Hải Nam so với Bảo Long, đội trưởng hiện tại của Gallet, hoàn
toàn không thua kém. Hai người đã từng vừa là đồng đội, vừa là đối thủ
suốt năm năm dù chơi ở hai vị trí khác nhau. Cái ghế đội trưởng có thể
cũng đã là mục tiêu cạnh tranh giữa hai người, nếu như ngay từ đầu Nam
không từ chối những lời mời gọi đến từ Gallet.
Về phần Việt Hương, cô nàng có vẻ ngưỡng mộ việc Hà được làm quản lý
cho đội bóng đá. Và ngay lập tức bổ sung thông tin về CLB cho Hà. Có một cô bạn như Hương cũng có cái lợi cho việc mở mang tầm nhìn (trong những giờ nghỉ trưa ở canteen). Cô ta đích thực là một "thông tấn xã" thu
nhỏ, chỉ trong một học kỳ đã am tường mọi thông tin, lẫn nhân vật đáng
chú ý trong trường. Có lẽ đó là hiệu quả (hoặc hậu quả) của việc không
có bạn, suốt ngày nghe nhạc một mình ra vẻ lạnh lùng, thực chất mắt đảo
tía lia quan sát thiên hạ.
Qua Hương, Hà được biết hóa ra cô gái xinh đẹp "siêu mẫu" xuất hiện hôm khai giảng chính là trợ lý huấn luyện viên của đội, tên là Như Nguyệt.
Cô là một trong những tiếng nói giá trị nhất trong CLB, ngoài ra còn nổi tiếng vì sắc đẹp và trí thông minh. Vừa tài giỏi, lại có khí chất hơn
người, đến cái tên cũng đẹp. Hà nghĩ bụng. "Không biết cô ấy nhìn những
đứa như mình thấy thế nào." Chợt cô nghe một cú huých tay đau điếng.
Việt Hương nhe răng cười, nói thẳng tưng:
"Lo phát sốt lên rồi hả? Ai chả biết nàng một mực xin vào đội là để kèm anh Hải Nam khỏi bị siêu mẫu hút hồn..."
Hà đỏ mặt, phủ nhận ngay:
"Không phải thế!"
"Vậy tại sao đỏ mặt? Đừng bảo cậu đơn thuần là đam mê ba cái việc giặt khăn mua nước này nhé."
"Thật ra..."
Dù sao Hương cũng là người bạn đầu tiên của Hà ở trường mới. Đúng ra là người bạn nữ đầu tiên của Hà từ rất lâu rồi. Những năm trước đây do quá bận rộn với cả việc học tập lẫn công việc ở CLB nên những mối quan hệ
bạn bè của Hà rất lỏng lẻo, gần như không có. Thân nhất chỉ là với Nam
và Long. Nhưng giờ đây cô thật lòng muốn một người bạn lâu dài, nên nghĩ lợi hại một hồi đã quyết định đến nước này cũng không giấu giếm gì nữa
mà dốc bầu tâm sự. Từ quá khứ thân thiết của ba người cho đến nguyên
nhân thực sự khiến cho Hà quyết định chuyển trường...
Hương nghe đến đâu mắt tròn mắt dẹt đến đấy. Thoạt tiên Hà cứ sợ cô bạn sẽ chê bai cái mục tiêu "lãng nhách" của mình. Nhưng ngược lại, đôi mắt Hương ta còn sáng trưng lên như đèn pha. Cô nàng nhân tiện kể về những
thành tích của Bảo Long trong học kỳ trước ở Gallet mà Hà và Nam không
có cơ hội chứng kiến, ca ngợi cậu hết lời như một ngôi sao chói sáng cả
về thể thao lẫn học tập, chưa kể ngoại hình đẹp trai, phong thái trang
nhã điềm đạm dù có hơi khó gần. Mới chỉ xuất hiện một học kỳ nhưng đã
thu hút một làn sóng nữ sinh hâm mộ, xét về mức độ hoàn hảo chỉ thua
đúng một người trong học viện...
Câu chuyện tưởng như kéo dài vô tận khi họ còn đang xếp hàng để đặt đồ
ăn trong canteen. Đột nhiên, Việt Hương nhìn thấy gì đó sau lưng Hà,
bỗng đứng dạt sang một bên. Không khí ồn ào trong hàng bỗng trầm xuống
thành những tiếng xì xào, mọi người cũng nhanh chóng dạt ra, đâu đó vài
giọng con gái khẽ rú lên kinh ngạc, mừng rỡ. Minh Hà lúng túng không
hiểu chuyện gì, thì bị Hương nắm tay áo kéo sang bên, ai dè cô nàng kéo
hơi mạnh khiến Hà mất đà, loạng choạng. Cô trượt chân ngã, tay còn cầm
cốc nước táo uống dở, vấy bẩn lên ống quần người trước mặt.
Trong giây lát, gian phòng ăn rộng lớn chìm trong yên lặng, như thể mọi người đều nín thở. Vừa hoang mang, vừa xấu hổ, Hà ngẩng đầu ngước nhìn
người đối diện.
Người con trai như bức tượng hoàn mỹ được tạc bằng khối sáp, một vẻ đẹp lạnh ngắt. Bên dưới mái tóc nâu hạt dẻ phủ trán, là gương mặt thanh
thoát, da trắng, mũi thẳng, phảng phất nét thư sinh. Nhưng đôi mắt màu
xám tro đang nhìn xuống phía Hà, với một bên chân mày nhíu lại, đủ khiến cô rùng mình. Đôi mắt như không hề phản chiếu gì trong đó.
Khi chưa ai có mặt tại hiện trường dám lên tiếng, thì bác bán hàng của canteen vội vã chạy ra, thốt lên: "Cậu Khanh!"
Người con trai nọ không hề rời mắt khỏi Hà, tuy vậy đã mở lời, giọng nói không biểu lộ bất cứ thái độ gì:
"Cho tôi như lần trước." Đoạn, cậu ta chậm rãi ngồi xuống, gần như đối
mặt với Hà, làm cô sợ chết khiếp. Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc đã xốc vai Hà dậy trước khi nhân vật tên Khanh kia toan nói điều gì đó.
Bàn tay ấy không của ai khác, ngoài Nguyễn Nhật Bảo Long.
"Cậu đi đứng phải cẩn thận chứ, đi thay đồ đi." Long nói khi nhìn bộ
dạng của Hà. Bấy giờ cô mới nhận ra áo đồng phục của mình cũng dính rất
nhiều vết nước táo màu nâu nhạt. Hà còn chưa kịp hoàn hồn, liền bẽn lẽn
định đi theo tay chỉ của Long.
"Tôi chưa cho đi." Lại là giọng nói lạnh băng cắt ngang sự xáo động mới nhen nhóm của đám đông.
Hà thoáng thấy gương mặt lo lắng của Việt Hương, biết càng kéo dài việc càng chẳng lành, bèn nỗ lực làm hòa:
"Dù sao cũng là lỗi của tớ, thật không phải. Thật xin lỗi. Liệu tớ có thể..."
"Cậu không cần phải như vậy!" Long cắt ngang rồi đẩy Hà đi.
Điều này thu hút sự chú ý của người tên Khanh, kéo theo một câu hỏi bất ngờ:
"Cô ta là gì của cậu?"
"Bạn tôi."
Khanh nhếch môi cười nhạt, nhìn theo hình bóng Hà đang chạy về hướng cửa canteen, Việt Hương rối rít theo sau.
"Nếu cậu cảm thấy đó là một sự thiệt hại. Tôi sẽ trả tiền giặt. Hoặc mua đồ mới." Long nghiêm túc.
Khanh không nói gì thêm. Tiến đến quầy hàng cầm chiếc túi đựng hộp trà
đào đã đặt sẵn ở đó từ lâu, quay lưng bỏ đi. Khi tấm lưng của cậu khuất
dạng, đám đông mới từ từ giải tán.
Tất cả sự nhốn nháo này không qua khỏi tầm mắt một cô gái tóc nâu có gương mặt xanh xao ở phòng học nhạc tầng hai.