Những ngày tiếp theo. Thời tiết tương đối đẹp, những trận mưa rào trước
đó khiến không gian mát mẻ, cảnh vật càng thêm hoang sơ thơ mộng. Lịch
trình tham quan của các bạn trẻ dù thiếu mất một thành viên cũng diễn ra tương đối hoàn chỉnh.
Tương đối chính là tương đối. Tương đối mới là vấn đề đấy.
"Mày chắc chưa?" Khàn đặc, bỗ bã.
"Em thề. Sai một ly thì sét đánh vỡ đầu em đi." Giọng đang quả quyết, bỗng nhiên chùng xuống. "Nhưng có điều..."
"%*&°#§ con m* nó! Mày để nó phát hiện rồi?"
"Không không! Nó không phát hiện. Em thề! Nhưng tờ mờ sáng nay nó đã... về Hà Nội rồi."
"Tiên sư mày! %&*=()/#&*%$@%&°^# !!! "
"Anh nghe em nói đã! Tình hình là... Con người yêu nó vẫn còn ở đây, và sẽ còn ở đây ba ngày nữa!"
"..."
"Em thề."
Lần này thì mày chết với tao. Vũ- Trọng- Khanh.
Đại ca trường học khét tiếng một thời, lần đầu tiên nhớ đến mối thù xưa
mà không thấy lòng đau nhức. Thẳng tay ném điếu thuốc ra bụi chuối.
Gương mặt rỗ ngửa thẳng lên trời, cười khoái trá.
...
Trưa hè. Nắng nóng đổ dài trên khoảng sân đầy đá sỏi, như muốn thiêu cháy đám cỏ dại um tùm.
"Tôi cần đi vệ sinh!"
Minh Hà ngồi thu lu, hai tay bị trói ngoặt ra sau, chân trái bị thương
sưng lên tím tái, chân phải bị xích lại, dây xích lòng thòng vòng qua
song sắt cửa sổ. Toàn thân nhem nhuốc, quần áo sờn rách, chưa kể những
vết xây xát chảy máu trên mặt, là hậu quả của việc giãy dụa chống cự.
Tình cảnh tóm lại bằng bốn chữ, vô cùng thê thảm.
"Đừng dối trá, cô em! Chưa đầy hai tiếng trước em vừa vào nhà vệ sinh
còn gì?" Một giọng nhừa nhựa vang lên từ một gã thanh niên mặt chuột đen đúa có đôi mắt sáng quắc như cú vọ.
Minh Hà nhìn qua đã biết thừa thằng nhóc tong teo trước mặt nhiều khả năng còn chưa bằng tuổi mình, liền lớn giọng.
"Nhãi ranh! Chị đây không nói chuyện với trẻ con!" Mắt cô giận giữ quét
qua gã to cao, mặt rỗ có tướng tá đại ca đang ngồi vắt chân, hút thuốc.
"Á à..." Thằng nhãi tức giận vung nắm tay gầy nhẳng lên. Sớm phải lăn
lộn từ khi còn quá nhỏ, đời này nó ghét nhất bị coi như trẻ con.
Nhưng chưa kịp giáng xuống cơn thịnh nộ, nắm đấm của nó đã bị một cách tay chằng chịt sẹo, cứng như thép giữ lại.
"Đừng đánh nó. Cứ giữ nguyên hiện vật mới có giá trị sử dụng." Giọng lào khào, nhưng toát ra uy quyền của bề trên.
"Anh Cường..." Thằng nhóc bất mãn kêu lên.
"Anh tên là Cường?" Cái tên đã thu hút sự chú ý của Hà.
Gã mặt rỗ liếc cặp mắt đầy gân máu về phía Hà, môi trên giật giật như muốn kìm nén sự tức giận.
"Anh là Cường Lava đây. Đừng nói em đã từng nghe đến tên anh rồi đấy
nhé." Danh tiếng của đại ca một thời để lại ở Hà Nội dĩ nhiên chẳng vinh quang gì.
Nhưng bạn Minh Hà của chúng ta vốn là người thẳng tính, sợ mềm không sợ rắn.
"Anh là người đã gửi thư thách đấu cho Vũ Trọng Khanh!" Cô buột miệng.
"LÁO!" Cường không kìm được, giáng cho Minh Hà một cái tát trời giáng,
trước khi xổ ra một tràng. "Nó là cái ch* gì trên giang hồ mà tao phải
gửi thư thách đấu?!! Trước ngày hôm ấy tao còn đ** biết nó là ai!"
Hà lãnh trọn cú tát gần như ngã xuống. Đau đến choáng váng mặt mày.
Trước đây lâu lắm rồi, cũng chỉ có một lần cô bị tát đau đến thế...
Đau đến chảy nước mắt. Chẳng còn sức gượng dậy. Làm sao mình lại rơi vào tình thế này cơ chứ! Cô uất ức thầm nghĩ.
...
Trước đó, tám người bọn họ đã có hai ngày đi chơi hết sức vui vẻ, ngoại
trừ việc thỉnh thoảng Hà cái có cảm giác lạnh sống lưng như có người
đang dõi theo mình.
Cho đến sáng hôm nay, họ chính thức sẽ có chuyến đi vào rừng Cúc Phương, tham quan cây chò ngàn năm nổi tiếng. Nhưng trước lúc khởi hành, thì
một sự cố xảy ra, Hà phát hiện đôi giày thể thao đã khá cũ của mình có
một vết rách nghiêm trọng.
"Chắc là hôm trước ở hang động va vào mấy tảng đá sắc cạnh đây mà." Cô thở dài, tiếc rẻ.
Bác Tôn ngồi rít thuốc lào ở hiên nhác thấy, chỉ chỉ ra ngoài ngõ.
"Trên đường đến miếu thờ có cửa hàng giày của cô Lan. Chỉ là giày Trung
Quốc nhập lậu, chất lượng không tốt lắm nhưng nếu đi một, hai ngày rồi
vứt bỏ thì cũng không sao. Hải Nam, con biết đường thì chở bạn đi mua."
Bác Tôn chỉ tay ra góc sân. "Có cái xe đạp cũ của bác gái đấy."
Nam vẫn đang loay hoay với cây lau nhà, chưa kịp trả lời thì Long đã đứng lên khỏi chỗ của mình.
"Cháu cũng biết đường. Để cháu chở bạn ấy đi."
"Không! Để cháu!" Nam bất ngờ cắt lời. Hơn một ngày nay vì lý do gì đó,
cậu ta giám sát Hà rất kỹ. Kỹ đến độ Mai Chi tối hôm trước khi đi ngủ
còn phải đặt câu hỏi nghi vấn với Hà.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Sau khi chọn lựa được đôi giày vừa mắt, Minh Hà ngỏ ý muốn đi vệ sinh
nhờ. Bà chủ cửa hàng giày này là người quen của Nam, nên cậu ta cũng lơi lỏng cảnh giác...
(Mà kể cả có giữ nguyên tinh thần phòng bị đi nữa, thì cũng chẳng ai lại kì quái bám theo con gái đi vệ sinh cả!)
Chỉ không ngờ là, bạn Hà hiếu động của chúng ta, sau khi đi vệ sinh còn
phát hiện ra sân sau của nhà cô Lan là cả một vườn cây ăn quả tuyệt đẹp, liền tò mò một mình đi ra, ngó ngó vài cái...
Thế là, "Bụp!" Một liều thuốc mê. Chưa đầy hai phút sau, bạn Hà đã biến mất khỏi khoảnh sân như chưa từng tồn tại.
...
Khi cô tỉnh dậy, đã thấy mình đang ở trong căn phòng này, kề bên là hai
gã thanh niên đang lăm lăm xích sắt lẫn dây thừng, chuẩn bị trói cô lại.
Sau đó, dĩ nhiên là một màn chống cự ác liệt, gà bay chó sủa.
Nhưng một nữ sinh mười bảy tuổi thể lực dù khỏe mạnh đến mấy, cũng chẳng là gì so với hai gã giang hồ.
Thế là, kết quả đây...
"Không phải thì thôi... Anh làm gì mà ghê thế." Hà thật sự đau đến mức chẳng còn sức mà nổi giận.
Cường Lava tuy giang hồ đến mấy, cũng có... đạo lý của giang hồ. Hắn
chém giết không nương tay, nhưng trước giờ hiếm khi đánh con gái (chơi
gái thì có!), vừa rồi thực chất chỉ là do nóng giận quá độ.
Khi cơn giận đã nguội bớt, nhìn dáng vẻ uất ức của nạn nhân, hắn lại động lòng, một tay dựng Minh Hà ngồi dậy.
"Lần sau không biết gì thì đừng có nói lung tung." Lào khào trong cổ họng.
Minh Hà không phải ngu ngốc, nhìn ra tên giang hồ chém đinh chặt sắt
trước mặt cũng không phải dạng mất hết nhân tính, liền tự cho phép bản
tính tò mò nổi dậy.
"Thế ra, sự việc ngày ấy là người ta đồn oan cho anh à?"
"Oan oan cái con m* mày! Tao đã đ** muốn nói đến thì mày đừng có nhắc
nữa! Mày chỉ cần biết là thằng bạn trai mày sẽ bị tao chôn xác ở đây.
Thế là đủ!"
"...?!"
Yên lặng hồi lâu.
"Ê, uống nước không?" Cường chìa cốc trà đá về phía Hà.
Cô lắc đầu, dù rất khát. Căn bản vì uống trà thì lại phải... đi vệ sinh.
"Bày đặt chảnh nữa." Mặt rỗ phá lên cười khinh bỉ. "Con m* nó, mày còn
đ** đẹp bằng mấy con bạn gái cũ của tao. M* cái thằng mang tiếng công tử mà mắt nhìn gái như c**. Anh đoán em cặp với cái thằng dặt dẹo như g*y
đấy cũng chỉ vì tiền của nó thôi, đúng không hả?"
Hà định không thèm trả lời. Cô ghét cái kiểu nói chuyện chấm câu bằng chửi bậy này.
Nhưng mà khoan đã, trọng tâm ở đây không phải những tiểu tiết ấy. Lạc đề, lạc đề rồi đấy nhé!
Cô bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Hà ghét cái suy nghĩ làm gánh nặng
cho người khác. Nếu như Vũ Trọng Khanh vì cô mà bị hại, thì dù có sống
sót, từ nay về sau sẽ áy náy đến thế nào đây... Đến đây, cô hít vào một
hơi, kiên quyết.
"Ha ha ha ha!"
"Cười cái gì? Ranh con?!"
"Tôi cười anh quá ngây thơ. Anh chẳng biết gì về Vũ Trọng Khanh cả. Cậu
ta là con người lạnh lùng vô cảm. Chẳng qua do tôi đeo bám dữ quá nên
mới ngại phiền toái, đồng ý làm bạn trai của tôi. Mang tiếng là yêu
đương, nhưng một cử chỉ thân mật cũng không có, suốt ngày điên cuồng học hành, làm việc, bỏ mặc tôi..."
Hà thêu dệt nên hẳn một câu chuyện, rồi đắc ý cười cười nhìn Cường Lava, kết luận.
"Anh nghĩ một người như thế mà chịu bỏ công bỏ việc ở Hà Nội để đến đây cứu tôi hả?"
Cường nghe đến đấy thì chững lại vài giây, vẻ như bị lung lạc. Nhưng rồi không hổ danh là đại ca một thời, lập tức lấy lại phong độ, rút di động từ trong túi quần jeans, cười nham hiểm.