Thật ra, chiều hôm đó Nguyễn Vũ Tường Lâm lặn lội đến
trường là để rủ mọi người đi chơi lần cuối, vì thời gian về nước mở
triển lãm của anh đã kết thúc. Ngay sáng mai, Lâm sẽ lên máy bay trở về
Mỹ để hoàn thành nốt những học phần đại học còn bỏ sót trong kỳ này.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là sau tất cả những chuyện xảy ra, bọn họ vẫn
tụ tập được gần như đầy đủ ở quán karaoke quen thuộc. Tất cả là nhờ sự
nhiệt tình của anh Việt Khôi, người không hề được mời đến hát trong ngày hôm nay, nhưng đã rất hào phóng lái xe đến đón em gái bảo bối.
Mọi người ở đây, dĩ nhiên bao gồm cả cô, Nam, Việt Hương, Thủy Linh, Mỹ
Kim, Tuấn Anh và Khanh. Ngay đến cả Minh Trường và Mai Chi cũng sẵn sàng tham dự khi được mời gọi. Hà vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi được thấy tất cả mọi người bên nhau cùng một lúc. Ngay cả sự xuất hiện của Bảo
Long vì bị Thủy Linh níu kéo cũng không làm cho cô mất hứng. Đông thế
này cơ mà. Điều đó phần nào đã xóa đi cảm giác nhạt nhẽo cô quạnh ban
chiều.
"Lâu rồi anh em mình mới gặp nhau." Khôi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Hà,
thân thiện đặt tay lên vai cô. "Dạo này chỉ hay thấy mặt nhóc Hải
Nam..."
Câu nói rất bình thường của Khôi khiến cho sống lưng Hà có chút lạnh
toát. Dù vậy, nhìn vẻ mặt vô tư của Khôi, cô tạm tin rằng anh vẫn chưa
biết chuyện liên quan đến bố của Nam.
Mà rốt cuộc, hai người họ liên tục gặp gỡ nhau để làm cái gì cơ chứ?
Cố gắng xua tan những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, Hà cố gắng tận hưởng
thời gian hiếm hoi cuối cùng có đủ mặt tất cả mọi người, bằng cách nhanh nhẹn với lấy mảnh giấy ghi mã số bài hát, rồi quay sang Tường Lâm. "Anh hát bài gì?"
"Anh thì không hát, nhưng để anh viết cho Khanh bài Một vòng trái đất." Lâm nháy mắt, hài hước như mọi khi. "Bài tủ của nó đấy."
Minh Hà lẫn Hải Nam đều phá lên cười. Trong khi Thủy Linh kinh ngạc, bệnh ghen tị lại tái phát.
"Bài anh thích mà em cũng không biết..." Cô ngước lên, nhẹ nhàng chất vấn, lộ rõ vẻ thất vọng.
"Anh làm gì biết!" Khanh lạnh lùng phủ nhận, nói với Linh, nhưng lại
nhìn Lâm với ánh mắt đi- chết- đi- chết- xong- rồi- xuống- địa- ngục-
luôn- đi.
...
Rốt cuộc, tiết mục mở màn là "Mình yêu nhau đi" quen thuộc của Cao Minh
Trường và Mai Chi. Hai người này hát dở tệ, chỉ được cái diễn quá đà là
giỏi. Hà vừa bị tra tấn lỗ tai lại có chút ngứa mắt, không biết có nên
quay lại gửi cho anh Hoàng bên Đức để họ cãi nhau chơi hay không.
"Anh Khôi, em hát với anh bài 'Lời chưa nói' nhé?" Mỹ Kim sán đến Việt
Khôi, tranh thủ móc nối quan hệ, thúc đẩy việc bước chân vào giới giải
trí.
"Nói thật với em anh chán bài ấy đến tận cổ rồi." Khôi xua tay, tỉnh bơ. "Từ khi nó thành hit thì cả năm nay gần như ngày nào anh cũng phải hát
đến vài lần. Em hát một mình đi."
"Nhưng em đã trót ghi rồi..." Kim nài nỉ. Đúng lúc ấy, nhạc bài mới nổi lên.
"Lỡ rồi, để anh hát thay cho vậy." Hải Nam đón lấy micro từ tay Mai Chi.
Với chất giọng dày, truyền cảm, Nam đã thể hiện lại rất thành công nếu
không muốn nói là hay hơn bản gốc. Bởi Việt Khôi chưa bao giờ là một ca
sĩ tha thiết với việc hát live.
"Cậu hát hay gấp mười lần anh Khôi." Việt Hương không bỏ lỡ cơ hội, lập
tức xát muối vào lòng anh trai mình. "Tớ nghĩ cậu không quan tâm đến
nhạc- thị- trường- rẻ- tiền, sao lại thuộc bài này vậy?"
"Cậu nghĩ xem, có người kể từ khi đóng MV về cứ nghe đi nghe lại bài
này, não có phẳng may ra mới không thuộc." Nam cười cười nhìn Hà, làm cô ngại muốn chết. Lại càng ngại hơn khi bắt gặp ánh mắt dò xét đầy hứng
thú của Tường Lâm.
Mỹ Kim từ đâu lại lao tới ngồi giữa Nam và Hà.
"Anh Nam! Em chuẩn bị thu âm bài mới, anh hát bè cho em nhé!"
"Chuyện này..." Nam không tỏ ra hứng thú cho lắm, trái ngược với vẻ háo
hức trẻ con của Mỹ Kim. "Lần trước đã nói xong rồi còn gì."
"Trả thù lao đàng hoàng mà! Đi mà anh, em thấy giọng của chúng ta rất hợp nhau."
"Cô cứ suốt ngày lanh cha lanh chanh! Làm ca sĩ thị trường phải tự lượng sức mình chứ! Không khéo hát bè lại át luôn hát chính thì hài..." Việt
Hương làu bàu.
Mỹ Kim không thèm nhìn Hương nửa cái, vênh váo bước lên sân khấu.
"Mine"- Taylor Swift là một trong những bài tủ khi đi karaoke của Kim.
Không phủ nhận là tiếng Anh của Kim rất tốt, nhưng giọng rất yếu, thường xuyên bị lạc tông. Nếu đây là sân khấu chính thức, cầm chắc bị đưa lên
Youtube làm ví dụ cho "thảm họa hát live".
Kim vừa kết thúc bài hát, Việt Hương lẫn Mai Chi đều cười khẩy biểu hiện sự khinh thường. Trong khi những người còn lại đa số coi im lặng là
vàng. Cô nàng tóc đỏ có vẻ hơi thất vọng, cho đến khi Việt Khôi vui vẻ
vỗ vai cô.
"Không sao không sao! Làm ca sĩ phòng thu như anh, vấn đề gì đâu. Miễn
là lý lịch không có vấn đề gì, ngoại hình dễ thương lại cá tính như em
cũng dễ nổi lắm. Quan trọng là phải biết chọn bài dễ hát, dễ nghe..."
Mỹ Kim vẫn còn trẻ con, mới nghe đến đó mắt lại sáng lên.
"Minh Hà! Đến lượt cậu!" Việt Hương nhanh nhẹn giật micro của Kim giúi
vào tay Hà, đề phòng trường hợp "ca sĩ phòng thu" lại nổi hứng biểu diễn thêm một liên khúc nữa.
"Just be friends, đó là tất cả những gì còn lại giữa hai ta, giờ khắc chia tay đã điểm, từ nay về sau, chúng ta là bạn..." Giai điệu piano nhẹ nhàng vang lên, và Hà cất tiếng hát. Đây là một bài
tiếng Anh quen thuộc. Just be friends. Cô đã từng hát rất nhiều hồi cấp
hai trong những buổi karaoke, hay văn nghệ, mà chưa một lần thật sự hiểu ý nghĩa của nó.
"Đó là những điều chợt nảy ra trong tâm trí em sáng hôm qua, như bức
tranh hoàn chỉnh hiện ra sau mảnh ghép cuối cùng. Và giờ đây em chẳng
biết phải làm gì. Liệu đây có phải là kết thúc mà chúng ta hằng mong
muốn?"
"Tận sâu trong tim anh vẫn biết, lựa chọn khó khăn nhất chính là chúng
ta phải xa nhau. Và giờ đây anh biết mình chẳng thể thờ ơ, đối với tất
cả những tình cảm từng dành cho em. Anh tự hỏi tại sao mình không thổ lộ sớm hơn?"
Bằng cách nào đó, chiếc micro còn lại đã đến tay Bảo Long. Ngay từ
những năm cấp hai, vốn đã là như vậy. Trong một ngày hội trường, hay bế
giảng gì đó. Đó là những dịp duy nhất mà Minh Hà mặc váy, cũng như trang điểm và song ca ăn ý với người con trai cô thích. Giai điệu của bài hát thật du dương, và chất giọng trầm khàn của cậu ấy thật êm tai, đó là
tất cả những gì cô nghĩ khi ấy. Vậy mà giờ đây...
"Thế giới của chúng ta đang vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, ta cố gắng bước
đi nhưng chỉ có thể cố gắng được đến thế. Hạnh phúc đã phai, nụ cười đã
nhạt. Là sự thật giữa những lời nói dối."
"Em có nhớ chăng mùa hè đầu tiên quý giá. Mọi khoảnh khắc chúng ta bên
nhau đều khiến em mỉm cười? Vậy mà sau mỗi ngày trôi qua, anh lại chẳng
thể làm gì, chẳng thể làm gì cho chúng ta."
Buổi chiều hè nhàn rỗi bên bãi sông ngắm chuồn chuồn bay lượn. Mới đây thôi đã trở thành quá khứ.
"Em sẽ luôn yêu mến anh, nghĩ về anh. Nhưng em phải nói với anh giờ
đây... Ôi, đâu đó trong tim em mưa rả rích, những đám mây mang em đi xa
khỏi anh, chỉ có nỗi đau trong trái tim chúng ta là còn ở lại, dù thế
nào đi chăng nữa, vẫn không phai. "
"Quá nhiều điều chưa nói, vậy mà chúng ta đã phải chia xa. Tạm biệt tình yêu của tôi, kết thúc rồi, sweetheart. Đã đến lúc chia tay và đừng
ngoái lại, bạn của anh."
Bài hát kết thúc. Không một tiếng vỗ tay. Việt Hương đưa một tay bịt miệng, ghé tai Khôi. "Khỉ thật, em khóc mất."
"Anh cũng thế." Khôi nhỏ giọng, gật đầu. Trong khoảnh khắc yên lặng đáng sợ. Nhạc bài mới đã vang lên. Cao Minh Trường vỗ vỗ tay, quyết tâm phá
vỡ không khí "đưa đám" do hai cựu thành viên đội bóng gây ra.
"Bài này của tớ với bạn Chi, ai lên hát hộ đi!" Trường chỉ lên tựa đề
bài hát "Tears" đang hiện trên màn hình máy chiếu. Mai Chi đã biến mất
vào phòng vệ sinh từ bao giờ.
"Em nhớ bài này." Thủy Linh ngập ngừng kéo tay Khanh. "Hồi nhà mình ở
bên Đức, các chương trình ca nhạc trên truyền hình rất hay phát, là Kate Hall song ca với..."
"Phải đó, hai đứa lên đi." Lâm không để cô em gái tiểu thư trình bày
hết, vội vàng giúi micro vào tay Khanh và Linh, trước khi cúi xuống tích cực ghi thêm một loạt bài nhạc dance sôi động.
Dụ dỗ Khanh lên hát là một chiến lược thông minh, hầu hết mọi người đều
quên phắt tình huống lúng túng vừa diễn ra, đồng lòng háo hức chờ xem
hoàng tử băng giá của Gallet sẽ thể hiện thế nào.
Khỏi phải nói, ngay cả Minh Hà người vừa nhập tâm trên mức cần thiết vào bài hát, cũng chăm chăm nhìn lên sân khấu. Chính xác thì, cô... lo lắng nhiều hơn háo hức.
Định mệnh an bài, Khanh là người hát trước.
"I have tears in my eyes and they reflect your face. There is a forever
and ever only just in our dream, where my heart never breaks apart."
Trước hàng loạt gương mặt "đứng hình" của khán thính giả ngồi bên dưới. Linh bình thản tiếp lời.
"You have tears in your eyes. I thought men, real men do not cry. Is it fate, is it randomly. Your dream is only irony."
...
Mọi người: ('__') ('__')(' A ') ('__') ('__') (>A
Đây có lẽ là lần mất mặt nhất từ trước đến nay của thiếu gia họ Vũ "hoàn hảo". Lối "hát" ngang phè, khô khốc như đọc bản tin của Khanh so với
với chất giọng thiên thần ngọt ngào trầm bổng của Linh chẳng khác nào
xúc phạm nghệ thuật.
Biết thế, nên mặc cho Tường Lâm ôm bụng cười. Khanh vẫn ném micro vào tay Hải Nam ngay sau câu "hát" đầu tiên.
Lịch sử sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, ai đó chỉ bằng ba mươi giây đứng trên
sân khấu, đã xuất sắc chứng minh một định lý: Đẹp trai, lạnh lùng, nhà
giàu, học giỏi tuyệt đối không liên quan gì đến năng khiếu nghệ thuật.
...
Kết thúc show diễn là tiết mục "Lời yêu thương" của Tường Lâm, Việt
Khôi, Tuấn Anh và Hải Nam. Ngay cả Minh Hà cũng bị lôi xềnh xệch lên sân khấu. Thoạt đầu, cô tưởng mình được kéo lên để hát cùng, hóa ra chỉ là
làm diễn viên cho nhóm F4. Đặc biệt là Tường Lâm, anh tỏ ra thân mật với cô quá mức cần thiết, nhìn Hà bằng một ánh mắt tình tứ đến phát bệnh
suốt từ đầu đến cuối bài hát.
"Anh muốn được cùng em, về vùng biển vắng..." Mỗi lần hát câu này,
Lâm lại choàng tay qua vai Hà, kéo cô sát về phía mình như thể thật sự
muốn bắt cóc cô luôn và ngay. Tuy nhiên, cả hội đều không lạ gì phong
cách phương Tây vô tư thoải mái của Lâm, nên cũng không ai có ý kiến gì, chỉ cười cười phụ họa.
Tiết mục bát nháo đó rốt cuộc đã thành công khép lại "chương trình",
nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt của khán thính giả và... chính
các ca sĩ.
"Hôm nay vui quá!" Mỹ Kim hăng hái đứng hẳn lên, chụp ảnh lia lịa. "Chị Hà thích nhé!"
Minh Hà cười, lần đầu tiên cô cười thật lòng kể từ sau buổi chiều hè bên bờ sông hôm ấy. Cô thật sự thấy vui. Ở một góc căn phòng, Cao Minh
Trường và Mai Chi đang tranh cãi kịch liệt về một thông tin nào đó trên
facebook. Ngay bên cạnh cô, Nam đang tìm cách từ chối lời mời song ca
dai dẳng của Mỹ Kim. Hương đang ngáp. Tuấn Anh và Long đang thảo luận về các đội bóng đại học. Thủy Linh ngả đầu vào vai Khanh, thiêm thiếp ngủ. Trong khi Tường Lâm trở nên trầm tư bên ly rượu màu hổ phách.
Đúng lúc ấy, điện thoại di động của Việt Khôi đặt trên bàn, bỗng rung lên.
Vừa thoáng thấy hai chữ "Bệnh viện X" hiện trên màn hình cảm ứng. Minh
Hà đã tự động theo bản năng lén lút ngồi xích lại gần Khôi hơn một chút, với hy vọng giúp Việt Hương thu thập được một ít thông tin từ cuộc trao đổi của hai bên.
Càng không ngờ rằng từ đầu đến cuối, đây vốn không thể tính là một cuộc
hội thoại. Khi tất cả những gì Khôi làm chỉ là nghe máy. Và để cho nước
mắt tự giác thi nhau lăn dài trên gương mặt thất thần.
"Anh... Có chuyện gì vậy?" Minh Hà ngồi cạnh, là người nhận ra biểu hiện khác thường của Khôi đầu tiên.
Cô lo lắng đưa tay lên, nhưng chưa kịp chạm vào vai Khôi thì anh đã cúi
gập người xuống, hoàn toàn không để ý mình đã gạt đổ cả một ly rượu ra
bàn.
Hà và Hương mỗi người một bên, vừa lo lắng xoa lên vai Khôi, vừa cố đoán biết biểu hiện của gương mặt anh bên dưới hai bàn tay đang khít khao
đan chặt. Nước mắt vẫn lã chã không ngừng rơi trên cổ tay, như một đứa
trẻ.
Mãi một lúc lâu sau, hai bàn tay Khôi mới tách rời, để lộ gương mặt nhạt nhòa nước. Dù là tròng mắt ướt đẫm, hay khóe môi nhếch lên nửa như
thống khổ kia, cũng không thể che giấu nổi niềm hạnh phúc tràn đầy.
Bóng tối của mặt trăng, rốt cuộc cũng đã được ánh mặt trời chiếu rọi.
...
Kỳ thi tốt nghiệp nhằm kiểm tra những kiến thức khái quát, cơ bản không
phải là đối thủ của những cựu học sinh Gallet. Một trăm phần trăm bọn họ đều thuận lợi tốt nghiệp. Trong đó, người sở hữu điểm thi tuyệt đối cao nhất cả nước sẽ lên máy bay sang Mỹ, ngay sau khi cầm trên tay giấy
chứng nhận kết quả.
Đưa tiễn Khanh hôm ấy, ngoại trừ Thủy Linh, hóa ra chỉ còn bộ ba Minh Hà, Hải Nam và Bảo Long.
Khanh bay chuyến sáng sớm. Hành lý cũng rất gọn gàng, chỉ là một chiếc
vali nhỏ đựng laptop và vài bộ quần áo để cho có. Một mình ra nước ngoài đối với cậu cũng không phải điều gì quá xa lạ. Chỉ khác là, ra đi lần
này, tối thiểu cũng mất đến bốn, năm năm.
Giờ phút đối diện bạn trai cũ ở sân bay, Hà nhận ra mới đó mà đã hai năm trôi qua, kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau trong canteen. Có nằm mơ cũng
không nghĩ, pho tượng thần cao ngạo ngày nào đã khiến cô sợ chết khiếp
ấy, lại trở thành một trong những người bạn tốt nhất của Hà ở học viện
này.
"Sang bên ấy nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức đấy nhé." Hà
nhắc nhở theo bản năng. Thừa biết rằng nếu Vũ Trọng Khanh không có khả
năng tự chăm sóc bản thân, thì trên thế giới này chẳng ai có thể.
Hải Nam có vẻ không quen với những thủ tục chia ly rườm rà, chỉ đơn giản bước lên, bắt tay cựu "đối thủ".
"Mời bao nhiêu lần mà không chịu đến nhà người ta ăn bún chả. Khi nào về nhớ ghé qua đấy. Riêng cậu thì tôi miễn phí." Bản thân Nam từ trước đến giờ cũng đã rất thích người bạn lạ lùng này.
"Học cùng ngành, sau này ra thế nào cũng chạm mặt thôi." Long cũng vỗ
vai Khanh, thân thiện như đối với một người em trai. "Trong quá trình
học chắc sẽ còn trao đổi, nhờ cậu giúp đỡ."
"Chắc chắn rồi." Khanh gật đầu với cả Long và Nam. Bản thân cậu cũng không muốn mất liên lạc với hai người họ.
"Mà nhà nó giàu như vậy, kiểu gì chẳng bay qua bay lại như cơm bữa." Nam vừa đặt tay lên vai Hà, vừa nháy mắt với Linh, giọng bông đùa.
"Chuyện này..." Khanh hiếm hoi để lộ nụ cười.
Trong khoảnh khắc, Hà nhận ra nụ cười đó rất giống với nụ cười xã giao thường trực của Nam Phương.
Cô lặng lẽ lấy ra từ túi xách một chiếc móc chìa khóa họa tiết làm từ gốm Bát Tràng, đặt vào tay cậu, chân thành nói.
"Không có gì nhiều. Tôi sẽ rất nhớ cậu." Hai người đã trải qua không ít
kỷ niệm cùng nhau. Dù chuyện rốt cuộc chẳng đi đến đâu cả, nhưng Khanh
vẫn là luôn người bạn trai đầu tiên của Hà.
"Tôi cũng vậy." Khanh nhìn món quà đơn giản trong lòng bàn tay, thầm nghĩ sang đến nơi sẽ để gắn vào chùm chìa khóa nhà mới.
"Sang bên ấy có quen một em Cinderella tóc vàng nào, nhớ gửi ảnh về cho bạn bè cùng đánh giá." Cô thuận miệng đề nghị.
"Được."
Nói dứt câu, nhìn lên bảng điện tử, thấy đã sắp đến giờ máy bay cất
cánh, Khanh khẽ gật đầu chào mọi người một lần cuối rồi định tiến vào
khu vực check- in. Tuy vậy, chưa kịp xoay người, thì đột ngột, Hà bước
tới ôm chầm lấy cậu. Nước mắt cô cứ như vậy lã chã rơi xuống, thấm ướt
cả vai áo sơ mi của Khanh.
"Tại sao?" Hà nói trong tiếng nấc. "Tại sao lại phải như thế hả Khanh?"
Cậu không trả lời. Vì đáp án đã quá rõ ràng, đến đau lòng. Cậu chỉ biết đáp lại vòng tay của cô theo cách đơn thuần nhất.
"Tại sao? Không còn cách nào khác hay sao? Tại sao mọi việc cứ PHẢI diễn ra như thế?" Cô chỉ biết lặp đi lặp lại trong vòng tay cậu.
Cảnh tượng trên đã thu hút sự chú ý của không ít người qua lại. Đôi nam
nữ ôm siết lấy nhau như chẳng biết đến ngày mai chia cách. Người con gái khóc không thể ngừng được. Đôi mắt đẹp của người con trai như đã bị
tước đi toàn bộ ánh sáng trên thế giới này.
Trớ trêu thay, dù đã từng có thời gian hẹn hò, đây lại là lần đầu tiên họ gắn bó chặt chẽ đến vậy.
"Cảm ơn cậu." Là câu nói cuối cùng Khanh để lại cho Hà, trước khi tiến vào cửa sổ check- in.
Từ đầu đến cuối, ai cũng nhận ra Khanh chưa hề chạm vào em gái mình.
Linh cũng không nói năng gì, chỉ đứng đó yên lặng dõi theo, mắt nâu
trong veo cho đến tận phút cuối cùng.
Không hiểu sao, lúc mới rồi nhìn Khanh bình thản trò chuyện với Long và
Nam, trong đầu Hà lại văng vẳng giai điệu ngang phè, khô khốc mà cậu đã
"hát" vào tối hôm bế giảng.
"I have tears in my eyes and they reflect your face. There is a forever
and ever only just in our dream, where my heart never breaks apart."
Thay vì bật cười, cô đã không thể kìm được nước mắt.
"You have tears in your eyes. I thought men, real men do not cry. Is it fate, is it randomly. Your dream is only irony."
Cho một người không thể khóc. Cho một tình yêu đến phút cuối cùng vẫn chỉ là đơn phương đơn độc.
...
Sau khi máy bay chở Khanh cất cánh, Thủy Linh cũng đã lên xe riêng đi về nhà, bấy giờ Long mới nhìn vào màn hình di động. Ngay lúc cậu mở thông
báo bảy cuộc gọi nhỡ trong vòng nửa tiếng, thì điện thoại trên tay lại
một lần nữa rung lên.
Long nhìn sang hai người bạn thân nhất, cũng có thể coi như "tình địch" và "bạn gái cũ".
"Tớ về trước, có chút việc cần giải quyết."
Ngoại trừ Hải Nam phất tay lấy lệ. Minh Hà thậm chí không buồn trả lời.
Đúng, ba người họ là bạn thân. Nhưng sau một loạt biến cố vừa qua, mọi
việc cũng khó có thể trở lại như xưa nữa.
Bảo Long vừa đi vừa nghe điện thoại. Ra khỏi sân bay, cậu tiến thẳng đến bãi đỗ xe, nơi một chiếc BMW 760 Li Sterling đang đợi sẵn.