"Nam Phương? Là cậu?"
-
"Tôi cũng đang định liên lạc với cậu... May quá!" Cô hồ hởi. "Cái thẻ ATM của cậu tôi vẫn còn chưa trả lại mà..."
Ngay khi biết danh tính người gọi điện cho Hà, gương mặt Long đã sa sầm
lại. Tuy nhiên, chỉ cho đến khi nghe dứt câu đối thoại trên, cậu mới
không thể kiềm chế được mà đi quá giới hạn. Trước đôi mắt trợn tròn vì
kinh ngạc của Hà, cậu giật lấy chiếc di động từ trên tay cô.
"Cô ấy là bạn của tôi." Long lạnh lùng. "Hãy thôi ngay cái trò ấy đi."
Từ đầu dây bên kia, Phương chẳng cần động não cũng biết mình hiện đang nói chuyện với ai.
"Cô ấy CŨNG là bạn của tôi." Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên coi thường. "Và
tôi không hiểu cậu đang giở cái trò gì với điện thoại của người khác."
"Tôi cảnh cáo cậu!"
"Hä?!" Phương cười khẩy. "Cái thứ [...] như cậu..."
"Mày..."
Không rõ Phương đã nói cái gì khiến cho Long nổi giận, nhưng ngay lúc
này Minh Hà đã trở nên bực bội. Có thể nói, đây là lần đầu tiên Hà thực
sự bực mình trước Long. Cô bằng cả hai tay, dùng hết sức giật lại chiếc
di động cà tàng của mình.
Cô lườm Bảo Long, trước khi rất nhanh nói với Nam Phương, trước khi tắt máy. "Tớ sẽ gọi lại sau."
Long rõ ràng là người sai, nhưng cậu ta lại không có ý định nói chuyện. Chỉ lầm lì thu dọn đồ đạc, định quay lưng đi thẳng.
"Cậu đứng lại đó!" Hà gắt, trước khi xả một tràng bức xúc. "Sao cậu bất
lịch sự thế? Đấy là điện thoại của tớ cơ mà! Không cần biết Nam Phương
đã làm gì để bị cậu ghét, nhưng cậu ta đối với tớ rất tốt. Cậu lấy quyền gì mà can thiệp?"
"Nó không tử tế gì đâu!" Long quay phắt lại, không che giấu ánh mắt giận dữ đến đáng sợ. "Cái thứ họ Vũ đó, coi người ta như cỏ rác đã thành
thói quen rồi. Tớ nói cho cậu biết, giao lưu với nó chỉ chuốc lấy tai
họa thôi!"
Hà chết sững trước những lời kết tội nặng nề khủng khiếp của Bảo Long.
Chưa bao giờ, cô thấy cậu nói người khác như vậy. Một Bảo Long điềm
tĩnh, rộng lượng, một Bảo Long bình thản đến lạnh lùng, chán ghét nhất
là nói xấu sau lưng, chẳng bao giờ muốn can dự vào những chuyện thị phi
của người ngoài...
"Bảo Long, tại sao cậu lại như vậy? Chuyện có gì đâu mà..." Hôm nay, cô
gần như không nhận ra người bạn thân nhất của mình. "Họ Vũ thì sao chứ?! Trước đây tớ quen với Khanh có thấy cậu nói gì đâu?"
"Tại sao cậu cầm thẻ ATM của nó? Cậu nghĩ gì mà đi tiêu tiền của nó?" Thay vì trả lời Hà, Long lại lạnh tanh đặt câu hỏi.
"Tớ KHÔNG HỀ tiêu một xu nào cả!!" Hà uất ức, cảm giác như bị xúc phạm,
cô quát lên. "Chính vì thế tớ mới quên trả lại! Là cậu ta nhét vào tay
tớ, để trả chi phí cho Nam Anh ở nhờ! Chứ tớ đâu có xin xỏ cậu ta?!"
Vừa nói dứt câu, cô ôm mặt òa khóc nức nở.
"Sao cậu lại nỡ nói tớ như vậy?" Cô nấc lên, nói không ra hơi. "Hức... sao cậu lại quá đáng như vậy?"
Bảo Long, dù tâm hồn có nhiều góc khuất đến đâu, xét cho cùng vẫn là
chàng trai mười tám tuổi thông thường, vẫn bị bộ dạng khóc lóc của Hà
làm động lòng. Rốt cuộc, đành lặng lẽ tiến đến định ôm cô vào lòng,
nhưng bàn tay vừa chạm lên vai đã bị cô vùng đẩy ra.
"Cậu thật ngang ngược!" Không thể tin được, lần đầu tiên trong đời Hà
nói câu này, lại là nói với Bảo Long, chứ không phải Hải Nam hay bất kỳ
thành phần quậy phá nào khác. Cô cay đắng kết luận, trước khi quay mình
bỏ chạy. "Cậu không phải bạn trai tớ, đừng có tự cho mình cái quyền quản lý bạn bè của tớ!"
...
Đầu học kỳ hai, các lớp khối mười hai đã được phát phiếu điều tra nguyện vọng lần một. Đối với một trường như Gallet, học sinh cuối cấp non nửa
đã sẵn sàng lên máy bay du học sau tốt nghiệp, năm mươi phần trăm sẽ thi thẳng vào đại học Gallet, nơi mà tấm bằng cử nhân sẽ có giá trị toàn
thế giới, chỉ lác đác vài chục học sinh có ý định vào những trường đại
học tốp đầu còn lại trong nước.
Minh Hà là một trong số đó. Nhưng trước hết, chúng ta đến với văn phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ Trường Thịnh.
Mặt bàn gỗ trơn láng, phía trên là tấm phiếu điều tra nguyện vọng mang
tên Nguyễn Nhật Bảo Long. Cậu chỉ điền duy nhất vào ô nguyện vọng một:
Đại học Y- Hà Nội. Tất cả còn lại đều bỏ trống. Cho thấy sự tự tin cũng
như ý chí sắt đá.
Điều này, đáng tiếc, không làm cho ông giám đốc hài lòng. Trái lại, ông
phải kiềm chế nỗi tức giận để giữ được vẻ ngoài trang nghiêm bình thản.
Tuy vậy, đôi mắt đen sầm tối, ông lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra
một phong bì tài liệu màu vàng.
...
Chiều tối hôm đó.
Chiếc phong bì màu vàng được ném thẳng lên mặt bàn phòng hiệu trưởng. Ngay trước mặt Bảo Long.
Góc trên bên trái đề tên Hong, Nhu Nguyet cùng địa chỉ thường trú. Góc
dưới bên phải đề Die Deutsche Sporthochschule Köln- Am Sportpark
Müngersdorf 6, Köln, Deutschland.
"Cháu bảo ta phải làm thế nào?" Câu hỏi, nhưng lại ẩn chứa sự tàn nhẫn vô tình của một câu mệnh lệnh.
Đây không phải là lần đầu tiên Long bị ông Thịnh dọa dẫm theo phương
thức này. Có lẽ, cậu đã chai lỳ. Trước sự khắc nghiệt của ngài giám đốc, gương mặt Bảo Long thậm chí không hề biến sắc, chỉ có khóe môi mỏng
nhàn nhạt cười.
"Cái đó... nếu không dùng được nữa thì, vứt đi."
Lần đầu tiên trong vòng hai năm, ông Thịnh đã không lường trước được,
lá bài Hồng Như Nguyệt có lẽ, không hữu dụng như ông tưởng.
Đúng như vậy, cái giá để Bảo Long chịu đến học ở Gallet chính là học
bổng toàn phần, chi phí điều trị chấn thương vai, cộng thêm hỗ trợ từ
phía liên đoàn thể thao thành phố, dành cho Hồng Như Nguyệt. Để cô gái
mồ côi nghèo ấy có thể ra Hà Nội, yên tâm theo đuổi ước mơ trở thành một huấn luyện viên thể thao có bằng cấp được thế giới công nhận, chính
Long là người trả giá.
Trả bằng hai người bạn thân thiết, trả bằng cách bắt tay, thuận theo sự sắp đặt của kẻ thù mà cậu căm ghét tận xương tủy.
Ngược dòng thời gian, quay trở về quá khứ.
...
Đó là đại hội thể thao học sinh Đông Nam Á tổ chức ở Việt Nam. Ông Vũ
Trường Thịnh, người đã bỏ rất nhiều tiền đầu tư để phát triển hoạt động
thể thao trong nước, là khách mời danh dự trong trận chung kết bóng
chuyền nữ giữa Việt Nam và Singapore. Nhận lời dự khán, dĩ nhiên cũng
chỉ là hành động xã giao. Dĩ nhiên, dù là trận chung kết, dù là tầm cỡ
quốc tế, nhưng bóng chuyền nữ, lại là khối học sinh, không khỏi khiến
ông cảm thấy nhàm chán, phí thời gian.
Cho đến khi, tai nạn xảy đến với một nữ cầu thủ của đội chủ nhà, sau va
chạm không may với chính đồng đội của mình. Cô bé cao ráo, lại có gương
mặt thanh tú trắng trẻo vô cùng xinh đẹp ấy, ngay từ đầu đã là chủ lực
của cả đội. Nhanh nhẹn như con thoi mà lại nhẹ nhàng xinh đẹp như cánh
bướm, cánh tay mảnh khảnh nhưng những cú nện bóng lại đầy uy lực. Đuôi
tóc đen dài vẫn luôn bay lượn theo những chuyển động của cô, giờ đây rũ
xuống, trên mặt sân bằng gỗ.
Đôi chân mày lá liễu nhíu lại như kìm nén cơn đau, nhưng mồ hôi vẫn túa
ra khiến cho tóc mai dính bết lại. Cô gái ôm lấy bả vai. Thân người hoàn toàn co thắt lại.
Chấn thương trong thi đấu thể thao, không phải là một chuyện hiếm gặp.
Huống chi, dù cô gái kia quả thật rất tài giỏi so với lứa tuổi, cũng
chưa đủ tầm để thu hút sự chú ý của ông Thịnh. Chỉ đến khi nhận ra một
bóng dáng quen thuộc đang vội vã tiến thẳng vào sân cùng với lực lượng
bác sĩ cứu hộ, ông mới đứng hẳn dậy.
Đó chính là Bảo Long, lúc này mới có mười bốn tuổi, đã cao lớn nổi bật,
vẫn mặc nguyên áo số của đội điền kinh, vẻ mặt xót xa lo lắng. Cậu bé cứ như vậy chạy vào sân, phụ giúp bác sĩ đưa Như Nguyệt lên cáng cứu
thương, rồi lại chạy theo lực lượng cứu hộ đưa cô bé ra khỏi khu vực thi đấu.
"Kia là cậu bé đoạt huy chương bạc nội dung điền kinh mới rồi?" Ông Thịnh vờ hỏi.
"Đúng vậy. Nguyễn Nhật Bảo Long, niềm tự hào của trường Đăng Khoa. Còn
cô bé bị thương kia, nghe nói là bạn gái nó. Hai đứa chỉ mới quen trong
đợt đại hội này thôi, nhưng thân nhau lắm." Người ngồi cạnh, chính là
huấn luyện viên đội tuyển điền kinh quốc gia, gật gù nói.
Chiều tối hôm đó. Vừa dự họp báo về việc phát triển học viện thể thao
Đông Nam Á ở ngay khuôn viên nhà thi đấu, ông Thịnh đi ngang phòng y tế, một lần nữa lại nhìn thấy Bảo Long.
Cậu bé chỉ vừa bước qua tuổi mười bốn chưa lâu, đã ôm trọn người con gái xinh đẹp đang nức nở vào lòng, kiên định trấn an.
"Không sao, sẽ chữa khỏi. Phải chữa khỏi. Bằng mọi giá. Từ giờ cho đến
lúc ấy, dù cho cậu lựa chọn thế nào, tớ cũng sẽ tìm cách."
"Cậu ư?" Như Nguyệt ngước đôi mắt đầm đìa nước. "Thật sao?"
"Thật." Bảo Long lau nước mắt cho cô, lại dùng ánh mắt đen, sâu, kiên định. "Vì ước mơ của cậu cũng là của tớ. Tớ hứa."
Nghe đến đó, ông Thịnh chẳng những không cảm động, theo bản năng còn
nhếch môi cười nhạt. Mười bốn tuổi, bằng tuổi với con trai ông. Bờ vai
chưa đủ rộng, đầu óc chưa được khai thông, tầm nhìn hạn hẹp. Nó dám dựa
vào cái gì để thề, để hứa sẽ làm chỗ dựa cho một cô gái. Thật ngu muội!
Suốt bốn năm nay, từ khi nhận Khanh về làm con trai, chính xác là, làm
người thừa kế. Ông đã bắt nó thề lên thề xuống rằng phải bảo vệ, phải
chăm lo cho em gái suốt đời. Ông sẵn sàng nổi điên lên, đánh đập Khanh
tàn tệ nếu như Linh bị xây xước mảy may. Không cần biết nguyên nhân đúng sai, lỗi tại ai. Nói gì thì nói, khác máu tanh lòng, điều mà ông ghê sợ nhất là tư tưởng phản nghịch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nơi người con trai ưu tú hơn người, hoàn hảo đến đáng ngờ lại không cùng dòng máu với mình.
Ông lo sợ một ngày kia, khi ẵm được toàn bộ gia tài khổng lồ của mình
truyền lại, nó sẽ thay đổi, sẽ làm trái ý ông, sẽ quay lưng với ân nhân- cha mẹ, thậm chí, sẽ làm hại đến em gái nó.
Bởi vì chính ông, cũng đã làm như vậy với người em cùng cha khác mẹ
Trường Giang. Ông đã giở mọi thủ đoạn, đã kéo bè kết cánh, đã ném đá
giấu tay, thậm chí đâm sau lưng chính em ruột mình, để chiếm trọn gia
sản mà người cha để lại.
Thế nên, cứ nghĩ đến việc Vũ Trọng Khanh dám làm vậy với con gái quý giá của mình, cõi lòng ông lại dâng lên một niềm sợ hãi. Linh yếu đuối là
thế, nhạy cảm là thế, nó chỉ đơn giản đối đãi thật lòng với Khanh như
một người anh trai thật sự. Nhưng ai biết, thằng bé thông minh khác
thường kia, bề ngoài thì giả vờ nghe lời ông, bên trong lại toan tính
những gì...
Khác máu, tanh lòng.
Huống chi, ngày sinh của hai đứa không giống nhau. Đối chiếu với điều
kiện của thầy* đưa ra, ngay từ đầu đã sai lệch đi một chút. Bất đắc dĩ
lắm, cũng vì quá lo lắng cho Linh, ông mới chấp nhận đưa Khanh về nhà
ngày ấy. Mai kia rồi sẽ ra sao, bởi vậy là chuyện không ai biết được.