Đơn Phương

Chương 1: Chương 1: Chương 1​




“Này! Nhìn cái gì mà kĩ thế?!”

Vân Anh phe phẩy tay trước mắt tôi, đầu cũng liên tục ngó nghiêng ra phía cửa sổ.

“Hả?! Ơ… Không có gì!”

Tôi giật mình. Đến giờ mới nhớ ra mình vẫn đang ngồi trong văn phòng Đội, liền giả vờ cắm mặt xuống sổ tay đặt trên bàn, ra vẻ ghi ghi chép chép.

“Thôi đi bà ơi! Cuộc họp xong từ lâu rồi! Nội dung tôi cũng ghi lại đầy đủ rồi!”

“Thế… thế à?!”

Nghe nó nói tôi không khỏi quê độ, mặt cũng nóng bừng, chẳng biết làm gì ngoài việc luống cuống thu dọn đống sách bút trên bàn. Nhưng tôi còn chưa kịp ôm cặp đứng lên, đã bị Vân Anh kéo xuống.

“Này!”

“Xong rồi thì về thôi. Bà còn ngồi lại làm gì?” Tôi ngơ ngác.

Vân Anh nhìn tôi, ngán ngẩm đến cực điểm.

Mấy bạn cán sự các lớp khác đang ngồi gần đó cũng liếc sang, khúc khích cười.

“Cô bảo chờ lấy bản phô-tô phong trào kế hoạch nhỏ đem về phổ biến cho lớp!”

Tôi: “…”

***

​ “Dạo này bà làm sao đấy? Cứ mỗi lần đi họp chi Đội là lại thẩn thơ như người mất hồn!”

Vân Anh mở miệng hỏi khi hai đứa tôi đang trên đường xuống lấy xe. Từ nãy đến giờ, tôi chỉ biết cắm mặt mà bước, hai tai đỏ dựng.

“Hay bà thích thằng cán sự lớp nào, hả?!”

Tôi chột dạ, chối phắt:

“Làm gì có!”

Từ lớp 6, hai đứa đã ngồi cạnh nhau, giờ lại cùng làm chung công tác lớp nên càng trở nên thân thiết. Đi họp cán sự, đi học thêm, cho tới đi vệ sinh cũng suốt ngày kè kè, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Vậy nên lần này, vừa nhìn thấy bộ mặt giấu giếm của tôi, Vân Anh lập tức dò hỏi:

“Có tâm sự gì thì nói ra xem nào… Có khi tôi lại giúp được đấy!”

“Không có thật…” Tôi kiên quyết chối, đầu càng cúi thấp, chân cũng bước nhanh hơn, chỉ mong mau mau chóng chóng ra tới nhà để xe ngay lập tức.

Không thấy Vân Anh nói gì nữa. Tôi cứ tưởng nó đã buông tha chủ đề này rồi. Nào đâu, bỗng thấy cô bạn đang đi tụt lại phía sau kia đột nhiên cười to:

“Ơ Minh à! Họp xong lâu rồi mà. Sao về trễ thế?!”

Tôi giật bắn mình, hốt hoảng quay đầu lại. Chẳng có ai hết, ngoài nụ cười đầy khả nghi của Vân Anh.

Trúng kế rồi!

Mặt tôi đã nóng đến mức có thể bùng cháy.

“Chậc chậc… Vậy là rõ rồi nha…” Vân Anh chẹp miệng, tiến lên vỗ vỗ vai tôi. “Không uổng công tôi đã nghi ngờ. Ra là bạn Mai nhà ta đã biết iu rồi cơ đấy…”

“Suỵt!” Tôi vội vã lao tới bịt miệng nó lại. “Xin bà đấy. Đừng có cho ai biết nhé!”

Vân Anh trề môi nhìn tôi.

Năm đó, chúng tôi mới học lớp 8…

***​

Đúng vậy. Là tôi thích Minh, lớp trưởng lớp 8D. Mỗi lần đi họp, tôi đều lén nhìn cậu ấy qua tấm gương treo trước bồn rửa tay trong góc phòng.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu ở kỳ kiểm tra chất lượng đầu vào năm lớp 6. Hai đứa ngồi cùng bàn hôm thi đầu tiên. Vì sơ ý, tôi đã quên không bỏ cả hộp bút vào trong cặp. Đến nơi rồi mới nhận ra, sợ hãi đến tái mặt.

Toàn bạn mới chẳng quen lấy một ai, lại thêm sự cố bất ngờ này khiến tôi vô cùng hoảng loạn. Còn đang loay hoay tìm cách hỏi mượn bạn nào gần đó, đã thấy người bên cạnh đẩy qua phía bàn tôi một chiếc bút máy màu đen với bút chì, thước kẻ. Tôi ngoảnh sang. Là một người trông còn nhỏ hơn cả mình, mắt to tròn, da trắng mịn. Rất xinh! Nếu không vì kiểu đầu cua ngắn ngủn đặc trưng của bọn con trai kia, hẳn tôi đã cho rằng đây đích thực là một bạn gái.

“Cho cậu mượn đấy!” Cậu bé xinh xắn nói với tôi, giọng thánh thót. “Còn tẩy thì tớ chỉ có một cục thôi. Dùng chung nhé!”

Tôi trố mắt ra nhìn, cảm kích không kịp.

Đó cũng là lần đầu tiên, và duy nhất chúng tôi bắt chuyện cho mãi tận sau này.

Kỳ thi kết thúc, tôi làm bài đặc biệt tốt nên được xếp vào lớp E – lớp chọn của khối. Hôm đi nhận lớp, tôi đã cố ý tìm kiếm nhưng không gặp lại cậu bạn xinh xẻo đã cho tôi mượn bút kia. Tôi hơi buồn, đành đến trước bảng thông báo, căng mắt ra dò cả buổi. Cậu bạn đó tên là Minh thì phải. Nhưng có đến cả đống bạn tên Minh trong khắp tám lớp của khối 6. Tôi đành thất vọng quay về.

Suốt năm lớp 6, tôi dành tất cả giờ nghỉ giải lao để dạo quanh khắp trường, với hy vọng sẽ bắt gặp “vị cứu tinh xinh đẹp” của mình ở đâu đó. Nhưng chẳng biết vì chúng tôi không có duyên, hay vì cố gắng còn chưa đủ, nên đến tận hết năm, tôi vẫn chưa biết chính xác Minh học lớp nào.

Lên lớp 7, trường tổ chức cuộc thi làm báo tường chào mừng bốn mươi năm ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam. Lớp tôi cũng vinh dự đạt được một giải. Hôm các lớp trưởng lên sân khấu nhận phần thưởng, tôi mới ngỡ ngàng khi nhận ra Minh đang ở trên đó. Cậu ấy, chính là lớp trưởng lớp 7D, vừa vặn học ngay sát lớp tôi.

Minh đã lớn hơn hẳn so với một năm trước, đứng cạnh Vân Anh thậm chí còn cao hơn. Cũng không còn quá giống con gái nữa.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng tôi luôn ở trạng thái vui sướng lâng lâng, không sao hiểu nổi…

***​

Từ hôm biết Minh học ngay lớp bên cạnh, cứ giờ ra chơi tôi lại chăm chỉ ra hành lang đứng. Chỉ mong tình cờ được nhìn thấy cậu ấy một chút. Lớp D rất nhiều con trai, cả tầng bốn ngày nào cũng chen chúc bởi các nhóm đá cầu bên lớp họ. Không có Minh trong đó. Chắc cậu ấy thích xuống sân chơi, hoặc ngồi trong lớp rồi. Tôi buồn chán quay về lớp mình. Từ hôm đó cũng chẳng thiết ra ngoài nữa.

Nhưng hôm sau, tôi lại thấy Minh ở ngoài hành lang, ngay đoạn đối diện cửa sổ lớp tôi. Cậu ấy đang tựa lưng vào lan can, say mê bàn tán chuyện gì đó với mấy anh bạn bên cạnh. Nhác thấy Minh, tim tôi đã đập thình thình. Chân tay cũng luống cuống còn đầu óc thì trống rỗng, chỉ biết vội vã ngó lơ, giả vờ như tầm mắt mình liếc qua đó chỉ là tình cờ.

Mấy hôm sau nữa, tôi cứ như kẻ trộm, giờ nghỉ nào cũng lén lút theo dõi hành lang lớp học. Có lần, một nhóm con trai lớp D vào lớp tôi trao đổi gì đó với mấy cậu bạn trong lớp. Bọn họ ngồi dãy bàn cuối, trò chuyện sôi nổi. Giữa một đống âm thanh ồn ào bên dưới, tôi vẫn nhận ra được giọng Minh. Vẫn cái giọng điệu từ tốn ấy, nhưng hơi trầm hơn xưa một chút, và nhẹ nhàng.

Nhóm đó đến tận hết giờ nghỉ mới giải tán. Còn tôi từ đầu đến cuối vẫn cứ ngồi yên tại chỗ mà cắm mặt vào quyển vở. Vân Anh vừa vào chỗ đã liền trêu tôi dạo này chăm học nhỉ, giờ nghỉ cũng ngồi gạo bài cho được. Ôi có ai biết đâu, sách vở la liệt trước mắt, nhưng tôi lại không hề nhìn thấy một chữ...!

Tôi cứ đứng ở xa âm thầm quan sát cậu ấy suốt cả năm như thế. Tôi biết trong lớp D Minh học giỏi nhất, vừa làm lớp trưởng vừa làm chi Đội trưởng. Cậu ấy cũng khá gương mẫu, mặc đồng phục luôn bỏ áo trong quần, luôn đi sớm về muộn, thích mang giày vải hơn là dép có quai sau, và nghe đâu… chơi rất thân thiết với cô bạn lớp phó..!

***

​ “Nguyễn Hoàng Minh, sinh ngày 25 tháng 2, cao một mét sáu mươi lăm, nặng năm mươi cân, học giỏi nhất môn Toán, đi xe cào cào màu đen, thích uống trà đá, và nghe đồn… đã có bạn gái!”

Vân Anh ra rả đọc “bản điều tra” vừa thu thập được về Minh cho tôi nghe, mặc tôi liên tục ra dấu cho nó be bé cái mồm lại.

“Tóm lại tưởng bà mê thằng nào, chứ tên này thì tôi chả nhẵn mặt quá đi rồi ấy chứ! Hắn giỏi phết đấy. Nhưng hơi bị kiêu. Bọn con gái bình thường hắn chẳng thèm liếc nửa con mắt đâu.”

Con gái tầm thường?! Còn chưa vào cuộc, tôi đã bị bốn từ này đè cho bẹp dí. Sau một hồi tự cân đo đong đếm mình, tôi cũng quyết định hỏi Vân Anh:

“Bạn gái cậu ta… là ai vậy?”

“Ai da, mắt không thấy thì tim không đau! Nam Mô A Di Đà Phật!”

Tôi chẳng buồn ngó ngàng đến lời trêu ghẹo của Vân Anh, tiếp tục hỏi:

“Là cái Quyên, đúng không?”

“Bà cũng biết sao?!” Vân Anh trố mắt. “Cô nàng lớp phó suốt ngày cặp kè với hắn ấy! Nghe bọn lớp D đồn đại từ lâu rồi, nhưng mãi gần đây cái Quyên mới chính miệng thừa nhận.”

“Vậy à?” Tôi cười nhạt, trong đầu cũng hiện ra dáng vẻ lí lắc của cô bạn lớp phó lớp 8D ấy. Quyên là cây văn nghệ của trường, thường xuyên có mặt trong những buổi liên hoan ca hát. Không thể phủ nhận bạn ấy xinh và rất có duyên, đi cạnh Minh đến tôi còn thấy xứng, nữa là…!

Tôi gượng gạo cười:

“Thôi bỏ đi! Người ta là hoa đã có chủ rồi. Tôi cũng chỉ thích hắn chơi chơi vậy thôi, chứ chẳng có ý định gì đâu mà.”

“Ơ hay… Cái bà này! Thích chơi chơi là sao hả?”

Mặc kệ Vân Anh, tôi tiếp tục chúi đầu vào quyển sách.

Nghe trong lòng mình mơ hồ có thứ gì đó… đang từ từ thắt lại…

***

​ Những ngày sau đó, tôi vẫn âm thầm dõi theo Minh như thói quen hồi nào. Tự nhủ với lòng rằng, đã lỡ rồi thì cứ thích cậu ấy tiếp đi. Chỉ là đơn phương thôi, đến khi tốt nghiệp đằng nào cũng mỗi người mỗi ngả. Tình cảm này, dù muốn dù không vẫn sẽ bị thời gian vùi lấp. Vậy nên, tôi vẫn lén nhìn cậu ấy qua tấm gương mỗi khi họp Đội. Giờ nghỉ, tôi vẫn chờ đợi Minh lướt ngang qua cửa lớp. Vẫn cứ nhói lòng khi nghe Vân Anh “mật báo” những chuyện liên quan đến Minh. Vẫn cứ hụt hẫng suốt cả đường về khi tình cờ đi qua trước mặt cậu ấy mà không dám ngẩng mặt lên nhìn…

Lên lớp 9, tôi vẫn chưa có can đảm để nói chuyện với Minh một lần nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.