Đơn Phương

Chương 18: Chương 18: Ngoại truyện 2: Phương (1)​




Suốt thời đi học, tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến tụi con trai cùng lớp, cho đến một ngày giữa học kì một năm lớp 9.

- Như cô đã thông báo, hôm nay lớp chúng ta đón thêm một thành viên mới!

Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, rồi ngoái đầu ra phía cửa vẫy tay:

- Nào, giới thiệu mình với các bạn đi em!

Tôi liền dỏng cổ lên nhìn. Đó là một cậu bạn dong dỏng cao với mái tóc ngắn đen nhánh và gọn gàng. Học sinh mới chuyển trường sao? Đang giữa năm học mà, lại còn là năm cuối cấp nữa? Kì lạ thật!

- Chào các bạn! Tớ là Phạm Hoàng Việt, chuyển từ Nguyễn Trường Tộ sang đây. Rất vui được làm quen!

Lời giới thiệu ngắn gọn bằng chất giọng trầm trầm đang vỡ dở như chìm đi trong tiếng vỗ tay lộp độp cùng những ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú của cả lớp. Nguyễn Trường Tộ? Chẳng phải trường chuyên rất nổi tiếng bên quận Đống Đa sao? Để vào được đó hẳn thành tích của anh bạn này cũng không tệ! Sao giữa chừng lại chuyển nhỉ, phí muốn chết!

- Việt xuống bàn cuối dãy trái ngồi tạm nhé! – Tôi còn đang mải nghĩ ngợi linh tinh thì cô giáo đã gọi giật. - Phương! Chú ý giúp đỡ bạn hòa nhập với lớp đấy!

- Vâng ạ.

Tôi uể oải vâng dạ rồi thu gọn sách vở trên bàn lại. Thế là chỗ trống bên cạnh từ đầu học kì tới giờ đã có chủ. Còn tôi thì có hàng xóm mới.



Tôi tên là Nguyễn Hoài Phương, đang làm tổ trưởng cái tổ toàn con trai, nghịch như quỷ sứ. Cái đám ở dơ và trẻ con ấy lúc nào cũng chỉ biết chạy đuổi nhau huỳnh huỵch và bày ra mấy trò ngớ ngẩn. Đã vậy lại còn lười làm bài tập và hay trốn trực nhật nữa! Việc duy nhất bọn nó làm tốt mà tôi thấy, chính là chọc phá và khiến cho bọn con gái tức điên lên.

Nhưng cậu bạn mới chuyển đến này, lại không như vậy.

Ngay tuần đầu tiên vào lớp, Việt đã bị các thầy cô giáo gọi lên bảng dò bài liên tục. Cũng như lũ học sinh chúng tôi, các thầy cô đều tò mò và muốn thử sức học sinh chuyên Nguyễn Trường Tộ chăng? Vô ích rồi, vì ngày nào Việt cũng đều hoàn thành đầy đủ bài tập về nhà. Chưa có câu hỏi vặn nào của thầy cô làm khó được cậu ấy.

Rất nhanh, Việt đã trở thành một nhân vật được chú ý không chỉ riêng trong lớp 9A bọn tôi. Cứ giờ nghỉ hay những khi xếp hàng dưới sân, các bạn gái lớp khác, thậm chí cả mấy em khóa dưới cũng lượn qua lượn lại, khúc khích chỉ trỏ. Dù rằng bề ngoài, trông Việt khác xa với hình mẫu thư sinh trắng trẻo trong mơ ước của đại đa số con gái thời bấy giờ, nhưng cậu vẫn rất nổi bật với nước da rám nắng cùng những lóng cơ chạy dài trên cánh tay đầy khỏe mạnh.

Học giỏi và đẹp trai, thế đã quá đủ để trở thành hot boy rồi.

***​

Thế nhưng, tôi không nghĩ là mình cũng thích Việt vì điều ấy.

Hồi đó, trường cấp hai tôi học chỉ là một ngôi trường làng nằm khiêm tốn ở vùng ven nội, xa xa phía ngoài đê của thành phố. Để có suất trong một lớp chọn ở một trường cấp ba hạng hai trong nội thành, tất cả chúng tôi buộc phải chăm chỉ và cố gắng rất nhiều. Học trên lớp, học thêm ở nhà các thầy cô chưa đủ, mỗi tuần hai buổi tôi còn cần mẫn đạp xe lên tận trường Sư Phạm học thêm Toán và Tiếng Anh nữa. Áp lực của năm học cuối cấp khiến tôi rất lo lắng và mệt mỏi.

Một ngày cuối xuân, tôi bước ra khỏi trung tâm với cái đầu ngây ngấy sốt, chân tay cũng rã rời. Hôm nay thầy bận nên dời lịch học từ chiều sang tối. Lúc này, phố xá đều đã lên đèn, từng hạt mưa bụi lâm thâm lơ lửng giữa không gian vàng vọt và im ắng.

Tôi rệu rã nhấn bàn đạp. Vừa ra tới chỗ rẽ thì đụng phải một chiếc xe đạp cào cào với bóng lưng quen quen.

- Việt?

Tôi buột miệng gọi thành tiếng. Sự bất ngờ làm Việt hơi giật mình, vội quay phắt người lại. Vừa thấy bóng tôi, dường như cậu thở phào một cái:

- À, chào Phương.

- Cậu cũng học thêm ở đây à?

- Không. Tớ… Tớ chỉ đi ngang qua đây thôi.

Việt trả lời qua quít, không giấu được một thoáng lúng túng. Trên người cậu vẫn mặc nguyên áo khoác đồng phục từ buổi trưa và vác theo chiếc ba lô đi học màu đen. Mái tóc có chút rối bời, ngực áo cũng lấm lem nhàu nát.

Dù ngồi cạnh nhau cũng được một thời gian, nhưng ở trên lớp, chúng tôi rất ít khi trao đổi. Phần vì mỗi giờ nghỉ cậu đều bị đám con trai kéo ra ngoài sân chơi bóng. Phần nữa là bởi sự nam tính toát ra ở cậu luôn khiến lũ con gái ngại ngùng chẳng dám đến gần. Vậy mà trên con đường về nhà ngày hôm ấy, tôi và Việt lại nói thật nhiều chuyện. Tôi hỏi cậu sắp tới định thi trường nào, rồi có thấy chán khi bọn tôi học dở hơn cậu nhiều không v.v… Cảm giác có người đi cùng mình giữa đêm lạnh thật an tâm và thoải mái, tâm trạng mỏi mệt cũng vơi đi hẳn. Chẳng mấy chốc mà về tới tận nhà.

- Nhà tớ đây rồi! – Tôi phanh xe đánh kít.

Việt cũng quay đầu xe, giơ tay lên chào.

- Vậy tớ về nhé! Mai gặp lại!

- Ơ? – Tôi ngẩn người. Giờ mới nghĩ ra nhà Việt ở Bạch Đằng, ở hướng ngược lại hoàn toàn so với đây. – Vậy nãy giờ cậu cố ý đi cùng tớ về à?

- Chỉ là vô tình, không dám cố ý! Thôi cậu vào nhà đi.

Việt ngoảnh nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.

Một nụ cười rất đẹp, khoe khéo cái lúm đồng điếu ngay dưới khóe môi cong vút.

Một nụ cười chỉ thoảng qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho đêm xuân lạnh ướt này ấm lên.

Và trái tim tôi thì rối tung bởi những nhịp đập lạ kì…



Từ đó, mắt tôi cứ vô thức mà dõi theo Việt, tiết học nào cũng phải lén liếc sang bên vài lần. Việt đúng là đẹp trai thật, ở góc độ nào cũng đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt đều góc cạnh và nam tính. Lần đầu tiên tôi có cảm giác bối rối khi ngồi chung bàn với một người con trai nào đó như thế, vừa vui sướng lại cũng quá đỗi ngượng ngùng. Mỗi ngày, trước khi đến lớp, tôi luôn chải tóc và soi gương kĩ hơn, và nếu có lúc nào đó, khuỷu tay rắn rỏi của Việt có vô tình thoáng đụng vào tay tôi trên chiếc bàn gỗ ấy, là trái tim tôi lại reo lên khe khẽ.

Có lẽ ở cái tuổi mới lớn này, đặt cạnh những trò quậy phá của lũ con trai ngổ ngáo trong lớp thì sự chín chắn và ga lăng của Việt đã khiến tôi không thể không rung rinh. Chỉ những hành động rất nhỏ như bê giúp các bạn gái những chồng vở nặng trĩu lên phòng hội đồng cho cô giáo dù không phải nhiệm vụ của mình, hay xếp ghế gọn gàng sau khi đứng lên, thậm chí là cúi người nhặt mấy túi rác vương vãi trên sân do ai đó vô ý thức ném ra và bỏ vào thùng rác – chỉ vậy thôi cũng làm cho Việt trong mắt tôi, trở nên đặc biệt hơn những người khác cả trăm lần.

Chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn, và ngoài những câu chuyện xã giao bình thường, vẫn chẳng thân thiết hơn hồi đầu là bao nhiêu. Nhưng tôi biết mình thích cậu! Càng để ý, lại càng thích. Tình cảm ấy cứ dồn ép lấy ngực tôi mỗi lúc rời trường, không được gặp nhau. Và khi nhìn những lá thư làm quen lẫn tỏ tình đổ dồn vào ngăn bàn Việt ngày một nhiều theo những ngày tháng cuối cấp đang kề cận, tôi lại thêm bứt rứt nôn nao, dù rằng trước giờ tôi cũng chỉ thấy cậu đọc qua loa chứ chẳng hồi âm ai hết.

Tôi thấy lo lắng nếu như Việt bỗng nhiên đáp lại một trong những bạn gái đó.

Tôi thấy ghen tị.

Nhưng tôi, lại chẳng đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình.

***​

- Thứ này, tớ không nhận đâu.

Việt nhìn phong bì màu hồng thơm phưng phức trên tay tôi, cất giọng nghiêm túc.

Tôi vội ngẩng mặt lên, cảm thấy sức nặng của lá thư đang cầm cũng vơi đi quá nửa.

- Nhưng đây là…

- Nếu có việc gì cứ bảo bọn họ gặp trực tiếp tớ là được rồi.

Việt nói xong liền cúi xuống, tiếp tục thu dọn sách vở trên mặt bàn. Ngồi cạnh nhau nên thi thoảng tôi hay được mấy bạn gái khác năn nỉ nhờ chuyển thư tới tay Việt. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy ngực mình cứ nghèn nghẹn, nhưng lại chẳng có lý do gì để thoái thác hết.

Hôm qua, đến lượt người đẹp lớp 9B gọi tôi ra hành lang. Không thể phủ nhận rằng tôi thực sự vui mừng khi Việt đã không cầm lá thư này. Vì chủ nhân của nó là một bạn gái… xinh nhất khối.

- Phương này…

Việt đứng lên, khoác ba lô lên vai. Nhưng cậu chưa đi ngay mà lại quay sang tôi, có chút ngập ngừng:

- Mấy chuyện như vậy, sau cậu không cần phải làm nữa!

Dứt lời, Việt đưa tay chào rồi quay người bước ra khỏi lớp, mặc tôi ngẩn ra nhìn theo bóng lưng kiên định của cậu. Mấy chuyện như vậy? Ý Việt là đưa thư hộ sao? Tôi nắm chặt phong bì nhỏ trong tay, cảm thấy tim mình có một tia run rẩy nào đó vừa xẹt qua.

Ánh mắt do dự khi nhìn tôi ban nãy… Chẳng nhẽ, Việt đã biết là tôi cũng thích cậu ấy?

Không thể nào!

Tình cảm này được che giấu kĩ như vậy, chắc chắn Việt không thể biết. Không thể biết!

Tôi ra sức trấn an cõi lòng đang quặn lên từng đợt như sóng biển, nhưng vẫn không thể khiến ngực mình thôi nghẹn lại. Sự tốt bụng của cậu ấy lúc này chỉ khiến tôi càng thêm chao đảo, càng thêm loay hoay không biết phải cất thứ tình cảm cứ ngày một lớn dần này vào đâu…

Hôm sau, tôi đem thư trả lại kèm theo lời nhắn của Việt. Biết là mình xấu xa, nhưng tôi vẫn chẳng thể ngăn mình thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt bạn gái nọ. Và rồi mấy ngày sau nữa, thì lũ con gái rỉ tai nhau rằng, hoa khôi lớp bên vừa tỏ tình thẳng mặt với Việt. Tất nhiên là bị từ chối liền, đang khóc thút thít.



Có lẽ tôi đã đúng khi cố gắng vùi đi chút mơ mộng bé nhỏ này của mình.

Việt là một hình bóng vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại quá đỗi xa vời.

Và tôi, đến cả một ý nghĩ tội nghiệp rằng một ngày nào đó sẽ được cậu ấy chú ý đến như một người bạn gái, cũng không dám.

Chỉ cần được lén lút giấu giếm nụ cười của cậu ấy vào nơi nào đó thật sâu ở trong tim, mỗi ngày đều đem ra gặm nhấm một chút thế này thôi…

Chỉ vậy thôi, đã là một điều cực kì hạnh phúc rồi!



Rồi những ngày cuối cùng của năm lớp 9 cũng lặng lẽ đi qua.

***​

Cấp ba, tôi vất vả thi đậu vào lớp chọn của Trần Nhân Tông. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra như mong đợi, ngoại trừ đúng một điều: tôi đã gặp lại, thậm chí một lần nữa cùng lớp với Việt.

Việt từng nói cậu ấy muốn thi vào trường chuyên Hà Nội – Amsterdam. Điểm tốt nghiệp cũng vượt xa điểm chuẩn trường Trần Nhân Tông gần chục điểm, thừa sức để ghi danh vào bất cứ trường cấp ba hạng nhất nào của thành phố mà? Giống như năm ngoái, vốn học trường chuyên, tại sao Việt lại chuyển về một nơi thua kém hơn khả năng của mình nhiều đến vậy?

Tôi còn chưa hết bất ngờ về cuộc gặp gỡ này, cũng chưa có dịp hỏi chuyện cậu kĩ hơn, thì câu trả lời đã được phô bày ra rành rõ.

Đó là ngày đầu tiên của năm học mới. Giờ ra chơi, Việt không ra ngoài hành lang mà ngồi tại chỗ của mình bên dưới lớp, chống tay nhìn lên mấy bàn trên. Bộ dạng ngẩn ngơ tôi chưa từng nhìn thấy ở cậu.

Những ngày sau, Việt vẫn mang đôi mắt có chút thất thần ấy theo bên mình. Khi đó, dường như tất cả thế giới đều bị bỏ lại bên ngoài, để rồi thẳm sâu bên trong dần hiện lên hình ảnh của một người mỗi lúc một rõ nét.

Phải, một người bạn gái, người đã thu hút tuyệt đối ánh nhìn của chàng trai nổi bật nhất trường cấp hai của tôi. Suốt cả năm học dài đằng đẵng, không lúc nào rời.

Không hẳn xinh đẹp, cũng chẳng sôi nổi hoạt bát gì, cô bạn ấy có một vóc người mảnh khảnh và yếu ớt, với đôi mắt trong veo lành lạnh như một bông hoa tuyết lặng lẽ rụng xuống giữa đêm đông.

Cô bạn ấy dường như chỉ luôn sống trong thế giới nào đó của riêng mình, chẳng bao giờ quay người xuống phía dưới để nhìn ngó hay trò chuyện. Và vì thế, đương nhiên cũng chẳng hề biết đến một chàng trai ngồi cuối lớp đang âm thầm dõi theo mình khắp nơi.

Cô bạn ấy chính là người ngồi cạnh tôi hiện tại.

Thanh Mai.



Cái ngày tôi phát hiện ra Việt thích Mai là một ngày mưa phùn dai dẳng.

Ngồi nhìn từng hạt mưa quăng mình ngoài cửa sổ mà khoảng không trước mắt tôi cũng vô thức ướt nhòa.

Đối với tôi, Việt là hoa trong tranh, là trăng đáy nước. Hơn ai hết tôi hiểu rõ rằng mình chỉ có thể nhìn ngắm và thưởng thức, chứ chẳng tài nào chạm vào được.

Thứ tình cảm tôi dành cho cậu vẫn nhỏ bé và tội nghiệp như thế. Chỉ cần Việt vui tôi liền vui. Việt buồn, tôi cũng buồn.

Chỉ cần Việt thực sự thích Mai, tôi sẽ hết lòng ủng hộ.

Tôi sẽ hết lòng, ủng hộ…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.