Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 57: Chương 57: "còn cậu thì sao?"




Song Tử thường không thích mùa đông. Nó lạnh, rét buốt và ẩm ướt, cái lạnh ấy khiến cậu cảm thấy khó chịu và không thoải mái. Dù Song Tử ghét nắng chói chang, cậu ghét cả trời buốt giá, có lẽ cậu hợp với thời tiết mát mẻ hơn.

Kéo sụp cái mũ đang đội xuống, Song Tử không muốn người khác chú ý quá nhiều tới mình. Dù cho cậu là một người mẫu nổi tiếng, dù cho thích đám đông và sự tung hô, cậu thích trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng vẫn có vài trường hợp ngoại lệ. Ít nhất là thời tiết này khiến tâm trạng cậu càng không tốt, cơ thể Song Tử không chịu được lạnh.

Dừng bước trước một cửa hàng thú bông, Song Tử đưa đôi mắt đen của mình nhìn vào con gấu to đặt sau lớp kính trưng bày. Chớp mắt một cái, cậu lại nghĩ tới nó. Nó thích gấu bông, thích những thứ dễ thương, và cậu chưa từng tặng nó những thứ đó, thay vào là những gì khá đáng sợ để trêu chọc cô nàng. Nghĩ lại, Song Tử không khỏi phì cười.

“Hình như tao á.. tao có một chút thích Song Ngư.”

Khi câu nói ấy chợt xuất hiện trong tâm trí, cũng là lúc đôi mắt tinh anh của Song Tử trở nên chán nản, nụ cười trên môi như đóng băng.

Nhân Mã vì bận gì đó nên nhờ cậu lúc về mua thức ăn cho hai con nhỏ đó, nhưng những lời của nó khiến chân cậu khựng lại. Trước khi Song Tử nhận ra, cậu đã đặt túi thức ăn vào trong phòng kí túc, đóng cửa lại và bước đi khỏi, như thể cậu chưa hề về.

Cậu không phải không biết, Song Tử vốn rất thông minh mà, cậu đương nhiên biết. Nếu Song Ngư ngồi ở đâu, nó sẽ làm như vô tình và ngồi ngay cạnh cậu. Nếu Song Ngư ủng hộ bất kì ai, nó sẽ không làm ngược lại. Nếu Song Ngư ở nhà, cả ngày đó nó sẽ không ra ngoài. Song Tử đâu phải không nhìn thấy, ánh nhìn dịu dàng đầy yêu thương mà nó thường lén nhìn Song Ngư. Song Tử đâu phải không nhìn thấy, sự ganh tỵ khó chịu trong mắt nó khi Sư Tử và Song Ngư cãi nhau. Cậu đâu phải không nhìn thấy, mà chỉ là không muốn thấy.

Phải, người Bạch Dương thích là Song Ngư!

Dù nhận ra như vậy, Song Tử vẫn không thoát khỏi cảm giác chướng mắt, như có gì đó vương vấn trong lòng không nói ra được, mỗi khi nó bênh vực Song Ngư răm rắp. Với tư cách một người bạn thuở nhỏ? Không! Với tư cách anh họ của bạn thân nó? Càng không!

Không như bất kì ai cố gắng phủ nhận, cố tình không nhận ra, Song Tử biết tình cảm của mình là hướng về đâu. Cậu thích Bạch Dương, rất thích, từ khi hai đứa còn nhỏ xíu.

Song Tử còn nhớ đấy chứ, cuộc gặp gỡ đầu tiên không mấy tốt đẹp giữa cậu và Bạch Dương. Mối liên hệ mật thiết từ trước khi có mặt trên cõi đời gắn kết khiến Bạch Dương không bao giờ tách khỏi Sư Tử, và đó cũng là lí do nó gặp cậu, người anh họ của con bé.

Bạch Dương dù được giáo dục rất nghiêm khắc, nó vẫn chỉ là một cô nhóc hiếu động và tinh nghịch đến phiền phức, một phần cũng là do Sư Tử ảnh hưởng và ngược lại, con bé cũng bị Bạch Dương tiêm nhiễm. Khi Bạch Dương trèo lên cái cây cao nhà Song Tử để lấy quả bóng bay cho Sư Tử, nó trượt chân rơi xuống và đè vào người cậu khi Song Tử vừa đi ngang qua.

...

“Nặng tới nỗi cả cây còn gãy cả cành, đúng là thảm hoạ!”

“Cái đồ mắc dịch kia! Muốn gì?! Đánh lộn không?!”

...

Song Tử tự nhiên bật cười. Cậu nhớ thật đấy, cái bản mặt đanh đá của con bé đi theo em họ cậu, vừa chống hông vừa nạt nộ cậu trong khi mặt tèm nhem bụi bẩn và ngấn cả nước mắt.

Mối liên hệ giữa Song Tử và Bạch Dương không phải tình bạn thân thiết, đó chỉ là Sư Tử và Nhân Mã. Bạch Dương là chị họ Nhân Mã, cậu là bạn thân Nhân Mã. Song Tử là anh họ Sư Tử, nó là bạn thân Sư Tử. Chỉ vậy thôi!

Bạch Dương đâu biết rằng, cái người mà nó thường cãi nhau như chó với mèo ấy, đã thích nó từ lần gặp gỡ đầu tiên. Có thể ban đầu chỉ là ấn tượng trẻ con, nhưng dần nó vượt khỏi nhận thức của Song Tử, và trở thành tình yêu từ lúc nào không hay.

Biết nó thích Song Ngư, ngoài khó chịu và bực bội, Song Tử đâu thể làm gì. Đối với nó, cậu là bạn, không hơn không kém, một người bạn hoàn toàn binh thường. Nhưng dù với tư cách một người bạn đi nữa, Song Tử đâu cao thượng đến mức chúc cho nó hạnh phúc bên Song Ngư. Đây không phải truyện ngôn tình, Song Tử cũng chẳng phải soái ca ôn nhu trong mắt Bạch Dương, cậu chỉ là một thằng con trai ích kỷ muốn giành nó về phía mình. Bạch Dương hạnh phúc bên một người con trai khác không phải cậu, Song Tử đâu vĩ đại đến mức đó!

Mỗi lần nhìn thấy Bạch Dương gần gũi Song Ngư, cậu lại tỏ ý muốn phá hoại, muốn chen vào phá hỏng bầu không khí giữa hai người họ. Điều đó khiến nó bực mình và mắng chửi cậu, thậm chí là đánh cậu túi bụi đến đau ê ẩm cả người, nhưng như vậy lại khiến Song Tử thấy vui trong lòng.

Cậu thật ích kỷ mà!

“Song Tử!! Cái tên chết tiệt nhà cậu, còn không mau đứng lại?!”

Hai mắt Song Tử mở to, chớp chớp liên tục mấy cái. Bao nhiêu suy nghĩ chán nản của cậu nãy giờ tự nhiên tiêu biến theo cái giọng “oanh vàng” kia. Vẫn cứ ngớ ra, cậu quay ra sau như để đối diện với chủ nhân giọng nói kia.

Song Tử biết mình không sai, nói với cậu bằng cái giọng đó còn ai khác ngoài Bạch Dương.

Nó đứng cách cậu khoảng chục bước hơn, hai tay chống lên gối thở hồng hộc. Mặc kệ người đi đường nhìn hai đứa như người ngoài hành tinh và bụm miệng cười, Bạch Dương quắc mắt nhìn Song Tử. Trong khi cậu vẫn còn ngạc nhiên làm sao nó nhận ra cậu, con nhỏ lập tức chạy đến và đạp vào chân cậu một cái.

“Đ... Đau! Con nhỏ này, cậu làm gì---?! Đau! Đau!!”

Song Tử cảm thấy chân mình sắp gãy lìa đến nơi. Nó đạp mà không thương tiếc luôn chứ!

“Cậu điên hả?!”

“Ừ tôi điên đó! Tôi điên đó!! Tôi điên nên mới chạy khắp khu kí túc tìm cậu! Tôi điên nên mới chạy khắp nơi tìm cái bản mặt khốn nạn của cậu!! Không nói không rằng rời đi, tôi và cậu thử hỏi ai điên hơn?! Hả?!!”

Bạch Dương tức lắm! Nó tức lắm! Nó không biết tại sao lại lo cho cậu ta, nó không quan tâm!! Nếu Nhân Mã không về ngay sau đó và cầm cái túi thức ăn đặt bên ngoài mà hỏi, nó làm sao biết Song Tử tự nhiên bỏ đi. Cái tên khốn nạn nhà Song Tử, dám làm nó lo cho cậu ta!!

Song Tử nhất thời chưa theo kịp được một tràng liên tục của Bạch Dương, tai không nghe rõ, còn mắt cứ mở to hết mức. Dù cho cái chân đau đến muốn khóc ra nước mắt, sao cậu cứ thấy vui?

Là nó vừa bảo nó lo cho cậu? Là Bạch Dương nói nó vì cậu mà chạy đi khắp nơi tìm? Cậu không hiểu, việc gì phải như vậy. Quái lạ, sao lồng ngực Song Tử cứ thấy ấm áp.

“Còn không mau trả lời!!”

Chân Bạch Dương lần nữa đạp vào chân Song Tử. Đau điếng.

Đúng là không thể lãng mạn với con nhỏ khô khan chết tiệt bạo lực này mà!

“Ai mượn cậu lo! Tôi đi rồi tôi về, có chết ở đâu đâu!”

Song Tử đột nhiên ngã sụp xuống đường.

Nó gạt chân cậu.

“Còn dám nói sao?! Gọi thì không bắt máy! Cậu có biết con mèo lo cho cậu thế nào không?!”

Đôi mắt đen mở to của Song Tử bỗng trở lại bình thường, cậu cười nhạt. Lạ. Nhìn vào gương mặt tức giận của nó, cậu bỗng chẳng còn cảm thấy vui nữa.

“Thì ra cậu chạy tới vì em tôi lo cho tôi.”

“Hả?!”

Bạch Dương nhướng mày. Tên này muốn nói gì?

“Còn cậu thì sao?”

Đôi mắt nâu của Bạch Dương hơi mở to, nhìn Song Tử đầy nghi hoặc. Bầu không khí giữa họ, bỗng chốc trở nên yên lặng, và khiến cho nó rất không thích.

“Cậu điên hả? Lại định giở trò gì nữa đây!”

Song Tử thở hắt ra một cái, chống tay xuống nền đất lạnh ngắt bên dưới mà đứng dậy. Là nó không hiểu, hay cố tình không hiểu câu hỏi của cậu.

“Bỏ đi! Không thèm nói với con ngốc như cậu làm gì!”

Đúng là trong chuyện tình cảm, Bạch Dương rất ngốc. Nhưng câu nói kia của Song Tử vẫn khiến cho nó rất khó chịu và bực mình. Khi nó định giẫm chân cậu, ai đó lại nhanh hơn một bước mà chạy vọt lên. Bỏ hai tay vào túi áo khoác, Song Tử điềm nhiên bước đi.

“Đi đâu đấy tên kia?!”

Hơi ngửa người ra một bên, cậu nhìn về phía Bạch Dương đang sưng sỉa mặt mày phía sau. Mắt đảo một vòng, ánh mắt cậu nhìn nó khinh thường.

“Về chứ đi đâu! Cậu bị ngốc hả?!”

Cái tên khốn nạn! Bắt nó suy nghĩ gì không đâu rồi bỏ về, rõ ràng là muốn chọc tức nó!

“Vả lại, câu hỏi của tôi không cần cậu suy nghĩ quá nhiều đâu! Nói nhảm thôi!”

Đáp lại đôi mắt ngạc nhiên của Bạch Dương, đôi mắt đen tuyền ấy chợt trở nên dịu dàng. Khoé môi Song Tử hơi nhếch lên tạo thành nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp, khiến nó đứng ngây ra trong vô thức.

“Với chả, cậu thích thằng Song Ngư mà nhỉ?”

Hiện tại, mắt Bạch Dương đang ở trạng thái mở to hết sức. Làm sao cậu ta biết, nó còn chưa nói với bất kì ai hết! Làm sao có thể chứ?!

“Một con cừu điên thì quá dễ để đoán!”

Bao nhiêu sự ngạc nhiên của Bạch Dương hoàn toàn bị sự giận dữ xâm chiếm cả, nó bực dọc chạy bay đến chỗ Song Tử và thẳng chân đá cậu một cái, khiến ai đó phải kiềm để không hét lên.

Hình như con này với con em cậu chỉ có đúng một chiêu thôi!!

“Cậu bệnh hả?! Biết đau không đồ cừu?!!”

“Đá cậu việc gì tôi đau mà hỏi!”

Nói rồi, Bạch Dương thản nhiên đủng đỉnh bước đi, để lại Song Tử đứng xoa xoa cái lưng tội nghiệp của mình. Vẫn nhăn mặt, cậu chợt mỉm cười.

“Đứng đó hoài là tôi bỏ đấy!”

“Rồi rồi! Đúng là cái đồ ngang ngược!”

Cứ như vậy có khi lại tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.