Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 22: Chương 22: Mài răng




Editor: Tuyền Uri

Thư Tầm vẫn đắm chìm trong sự ngạc nhiên và vui mừng khi không cần phải đi một mình, Dạ Tiền đã chuẩn bị xong đã mở cửa ra, cơn bạo phong lập tức tràn vào, Thư Tầm với tay kéo chiếc khăn choàng lên, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt to ánh lên trong bóng tối, nốt ruồi son trên lông mày dường như đặc biệt rực rỡ trong thế giới trắng mênh mông này.

Dọc đường đi, Thư Tầm chỉ phương hướng cho Dạ Tiền, căn nhà gỗ sau lưng rất nhanh đã bị gió tuyết vùi lấp, không thấy đâu nữa.

Đôi chân to dài của Dạ Tiền đương nhiên nhanh hơn rất nhiều so với đôi chân ngắn nhỏ của Thư Tầm, thời gian tới khu rừng Bạch Nhan vẫn sớm hơn so với dự tính của Thư Tầm, đây cũng chưa phải là tốc độ tối đa của Dạ Tiền.

Hai ngày ngắn ngủi, khu rừng cũng không có thay đổi gì nhiều, vết tích của Thư Tầm sớm đã bị tuyết trắng bao phủ, đứng ở bìa rừng, Thư Tầm trèo ra khỏi túi của Dạ Tiền. “Mảnh rừng này diện tích rất lớn, có động thực vật bản địa hoang dã sinh sống, chúng ta có thể di chuyển về phía tây nam dọc theo đường núi Vi sơn, trước đó, chúng ta cũng cần lấy một ít đồ.” Vừa nói Thư Tầm vừa thuận theo y phục của Dạ Tiền mà trượt xuống.

Dạ Tiền đứng ở trên tuyết, để mặc cho Tiểu Đoàn Tử tự do trượt xuống, sau đó nhìn người bé nhỏ chạy một đường tới chỗ cây Bạch Nhan, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ phía sau đặc biệt bắt mắt, Dạ Tiền lại thuận tiện giẫm lên những dấu chân đó mà đi.

Lúc này trên màn hình chung là một loạt các âm thanh thúc giục.

“Dạ thần mau đi nhanh lên, Tiểu Đoàn Tử sắp bị thổi bay rồi.”

“Gió tuyết lớn thật, dấu chân nhỏ của Tiểu Đoàn Tử rất nhanh đã bị thổi bay rồi.”

Thư Tầm vùi đầu mà đi, rất nhanh đã tới được chỗ mục tiêu, nhìn hốc cây nhỏ trước mặt dường như sắp đóng băng đến nơi, Thư Tầm thò móng vuốt sắc nhọn của mình ra, cào hai nhát để phá vỡ lớp băng, sau đó chui vào bên trong.

Màn hình chung “………”

“Dạ thần, nhanh lên, nhanh lên!”

“Động tác này đối với Dạ đại thần mà nói có chút khó a, Dạ đại thần có thể khoan được vào trong không? Ta nhớ Dạ thần là một Giác Tỉnh giả mang huyết mạch của một cự lang, đến hạ gục cái cây còn có thể nữa là…..”

“Tiểu Đoàn Tử đang làm gì vậy? Bộ dạng đôi chân ngắn nhỏ khi trèo vào trong trông thật dễ thương a!”

Dạ Tiền đang ngồi xổm trước cây Bạch Nhan, bóng dáng cao lớn dường như che khuất toàn bộ ánh sáng, trong hốc cây rất nhanh liền ló ra một chiếc đầu nhỏ, chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo Dạ thần chuyển sang.

Màn hình chung đột nhiên nổ ra một trận cười lớn, Dạ thần lại bị ghét bỏ rồi, vị thần toàn năng đã bị đồng đội ghét bỏ.”

Vị thần cao lãnh trong con mắt của khán giả đang thực sự từ bên này chuyển sang bên kia, hơn nữa vẫn như cũ ngoan ngoãn ngồi xổm bên hốc cây, bóng dáng cao lớn hiện rõ ràng trong thế giới mùa đông tuyết trắng lạnh giá này, lại khiến người ta đột nhiên có cảm giác an toàn.

“Đột nhiên cảm thấy Dạ thần của tôi trở nên dễ thương một cách khó hiểu, có chuyện gì vậy?”

“Dạ thần ngoan vậy sao? Ta không tin! Ta đã xem chương trình truyền trực tiếp giả mạo!”

“A a a, dễ thương a, nếu Dạ thần mà biến thành hình thú ngồi xổm bên cạnh, phụt, máu đã thành rãnh!”

“Hiện hình thú! Hiện hình thú! Đúng rồi, Tiểu Đoàn Tử là hình thú gì? Phải chăng là một tiểu lang sữa, nếu không sao lại giống đến vậy?”

Rất đáng tiếc Dạ Tiền không thấy được truyền trực tiếp, nhưng tự nhiên Dạ Tiền cũng không thể nào đáp ứng được yêu cầu mạnh mẽ của khán giả, đương nhiên, cho dù là thấy được, thì cũng vẫn bày ra một bộ mặt liệt không cảm xúc.

Một lúc sau, Thư Tầm cuối cùng cũng đã thu thập được quả Bạch Nhan và một ít nấm bỏ vào trong ba lô nhỏ, sau đó vui vẻ chui ra khỏi hốc cây, trông thấy Dạ Tiền đang ngồi xổm một bên, lắc lắc móng vuốt mập định chào hỏi, nói cho Dạ Tiền quyết định của mình.

Dạ Tiền giơ bàn tay ra trước Thư Tầm, chân ngắn nhỏ của Thư Tầm thành thục lạch bạch bước lên, không có nhiều sự giao tiếp giữa hai người, nhưng lại ngầm hiểu nhau đến kinh ngạc.

Trở lại chiếc túi áo ấm áp, Thư Tầm lập tức xoa xoa gương mặt bánh bao hơi lạnh của mình, sau đó mới chỉ hướng đông nam nói, “Đường núi Vi Sơn rất dài, xuyên qua Vi Thị, có lẽ đây cũng là lý do mà nó có tên là Vi Thị, Vi Thị ở hướng tây nam, Vi hồ và Bạch Nhan tiểu trấn đều nằm gần đường núi, chúng ta đi theo hướng này là có thể thấy, còn khi vào sâu trong núi Vi Sơn, mọi thứ do ngươi quyết định là được rồi.”

Tầm Bảo Thử trời sinh ra có ý thức mạnh mẽ về phương hướng, đây cũng là thiên phú và chỗ dựa của Tầm Bảo Thử bọn họ khi tung hoành ở một đại lục, cho dù Thư Tầm vẫn còn là niên ấu, về mặt phương hướng, Thư Tầm vẫn là vô cùng tự tin.

Dạ Tiền đối với con đường mà Thư Tầm chỉ dường như không có bất kỳ sự nghi hoặc nào, không một chút chậm trễ bắt đầu đi về phía tây nam.

“Ta nhớ Dạ thần về đường xá dường như có chút hơi ngốc, đi với Tiểu Đoàn Tử sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Trên lầu không nhắc, ta gần như quên rồi! Trong nền tảng trò chơi này không có bất kỳ dụng cụ điều hướng thông minh nào, ha ha ha, hãy yên tĩnh mà chờ xem hai người sẽ lạc đường….”

“Thảo nào mà Dạ thần suýt để mình chết đói!”

“Cảm nhận của Tiểu Đoàn Tử về phương hướng dường như rất tốt, với tình trạng thời tiết như thế này, người chơi cao cấp cũng rất dễ bị nhầm phương hướng, Tiểu Đoàn Tử xem ra rất tự tin.”

“Hy vọng Dạ thần không đi sai đường, đi thẳng theo đường núi hẳn là một lối tắt, không biết có thể vượt lên trước Liệt Dương tới Vi Thị không.”

Bạo phong tuyết hoành hành, thế giới đều biến thành một màu, tuyết trắng bây giờ cũng nhợt nhạt trống rỗng, trên đường đi, dường như đang bước vào một thế giới hư ảo, cảnh này cũng là một sự thôi miên tiềm thức, nếu như người chơi ở trong môi trường này một thời gian dài, mất phương hướng là một chuyện, mà ngay cả phán đoán và cảm xúc của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đương nhiên, Dạ Tiền lúc này hiển nhiên là không có loại rắc rối này, bởi vì có một Tiểu Đoàn Tử đang cọt kẹt cọt kẹt dùng quả Bạch Nhan mài răng, thỉnh thoảng lại làm vỡ tan quả Bạch Nhan, Tiểu Đoàn Tử còn biết kéo kéo y phục của Dạ Tiền, sau đó đưa thịt quả trắng sữa cho Dạ Tiền. Dạ Tiền lúc này cũng không khách khí, đưa tay lấy quả Bạch Nhan ăn mất tiêu.

Lúc trước Thư Tầm đoán nguyên do có tên Vi Thị hết sức chuẩn xác, thời gian ở lại trong phòng gỗ, Dạ Tiền ngoài việc làm áo cho mình ra, còn lưu lại ở thư phòng trên lầu hai rất lâu, rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên Dạ Tiền tiếp xúc với một di chỉ của dân bản địa, trong thư phòng có lưu trữ rất nhiều tin tức liên quan đến bản địa trong trò chơi.

Dạ Tiền ở trong thư phòng đã tìm được cuốn từ điển và lượng lớn thư tịch, thời đại vũ trụ, bất kể là một Thức Tỉnh Giả, thì việc khai phá não bộ cũng đã không như xưa, việc học một ngôn ngữ mới đối với nhân loại ngày nay mà nói cũng dễ, huống hồ Dạ Tiền được mệnh danh là đại thần, tinh thần cực mạnh mẽ, khả năng học tập đương nhiên cũng không yếu, bởi vì, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Dạ Tiền đã nắm vững được ngôn ngữ văn tự của một thế giới.

Còn về lượng lớn thư tịch liên quan đến cây Bạch Nhan lưu trữ trong thư phòng, Dạ Tiền cũng đọc dễ dàng, cho nên đối với đặc tính của cây Bạch Nhan cũng hiểu được vài phần. Độ cứng và độ dẻo dai của bản thân cây Bạch Nhan dường như tương đương với đá, do đó mới có tên là cây Bạch Nhan. Quả của cây Bạch Nhan cũng có thể coi là một mỹ vị, mỗi năm đều sẽ có một lượng lớn quả Bạch Nhan được hái xuống đem bán, hơn nữa lại là cung không đủ cầu, nhiệt lượng của quả Bạch Nhan cực cao, cũng là đồ ăn yêu thích của sinh vật trong rừng, tồn trữ hoặc ăn để cung cấp đủ nhiệt lượng cho mình trong mùa đông khắc nghiệt.

Dạ Tiền không biết Thư Tầm có xem qua thư tịch tương quan không, nhưng hành động thân mật của Thư Tầm Dạ Tiền không hề muốn từ chối, hơn nữa ở nhiệt độ thấp như vậy, không có Phong Bế Không Gian, tình trạng ngoài trời như thế này căn bản là không cách nào ngủ được, một khi ngủ, kết quả sẽ là ngủ không tỉnh dậy luôn.

Thư Tầm biết đặc tính của cây Bạch Nhan không? Đáp án khẳng định là có, thời gian Thư Tầm ở trong phòng gỗ lại càng lâu, cũng đã nghiên cứu rất kỹ thư phòng, thông tin về quả Bạch Nhan có nhiệt lượng cao cũng đã ghi nhớ trong đầu rồi, Thư Tầm cũng biết từ thời khắc rời khỏi cơ sở khu rừng, Dạ Tiền lần tới nghỉ ngơi chỉ có thể tìm đến hang núi, hoặc tới phụ cận Vi Hồ, tìm một phòng của dân bản địa, nếu không sẽ không cách nào ngủ được, cũng bởi vậy, mà Thư Tầm mới ôm quả Bạch Nhan mài răng, sau khi cắn tách quả Bạch Nhan ra, thịt quả đều đưa tới miệng Dạ Tiền.

Dạ Tiền không hỏi, Thư Tầm cũng sẽ không nói, hai người đều là trầm mặc trên đường chạy. Tốc độ của Dạ Tiền rất nhanh, khi hoàng hôn buông xuống, hai người đã đi được chặng đường khá xa, hơn nữa Dạ Tiền cũng không có ý định dừng lại vào buổi tối, trước khi gặp Thư Tầm, Dạ Tiền đã từng đi liền năm ngày, không ngủ không nghỉ, bây giờ có thức ăn đưa tới, hiển nhiên đi cả đêm là lựa chọn tốt nhất.

Đơn giản chỉ cần tựa lưng vào cây Bạch Nhan một chút, sau khi ăn chút bánh xong, Dạ Tiền lại lần nữa khởi hành.

Đêm tối như mực, một màu đen ám ảnh cả thế giới, thiên không không trăng, gió tuyết vẫn tiếp tục thổi, tầm nhìn của Thư Tầm bị cản nghiêm trọng, nhưng cảm nhận về phương hướng cơ bản vẫn còn, vẫn đảm bảo không có lệch hướng chính, không ai nói gì, trong tiếng rít gào của gió tuyết, ngay cả âm thanh của bước chân cũng không thể nghe được.

Thời gian dần tới nửa đêm, Thư Tầm trong túi áo khoác làm một cái ngáp lớn, người bé nhỏ buồn ngủ chớp chớp mắt, miễn cưỡng thức tỉnh tinh thần lại, nhưng rất nhanh, chiếc đầu nhỏ đã chúi xuống, theo từng bước chân của Dạ Tiền, dường như sắp ngủ đến nơi, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, lắc lắc đầu, nhìn về đêm tối phía trước.

Dạ Tiền nhìn xuống chiếc đầu nhỏ đầy lông ở túi ngực, rõ ràng là một bộ dạng buồn ngủ, nhưng vẫn lặng lẽ cùng với hắn trải qua đêm tối, không một tiếng kêu than, vẫn cố chấp muốn mình chấp hành đúng nhiệm vụ của một người đồng đội, sự cố chấp này lại có chút một dễ thương khó hiểu.

Cuối cùng, khi đầu của Thư Tầm đang gật gật, Dạ Tiền liền đi chậm lại, để giảm bớt những va đập của cơ thể, khi đầu của Tiểu Đoàn Tử ở hẳn rìa túi, hắn nhẹ nhàng đem Tiểu Đoàn Tử đặt vào trong túi, thậm chí còn sửa lại bông bên trong để ngăn không khí lạnh vào.

Bên trong túi, trên lớp bông mềm mại, Thư Tầm dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, xuyên qua lớp áo, hơi ấm của bộ ngực liền cung cấp đủ nhiệt lượng cho Thư Tầm, để cho hắn trong thời tiết băng giá này có được một ổ ấm áp nhỏ, trải qua một đêm ấm áp.

Trong đêm tối, Dạ Tiền lại một lần nữa bước đi, băng qua khu rừng, đi về phía tây nam.

Trong phòng truyền trực tiếp lại là một cảnh sống động, người chơi ở thế giới hiện thực và thế giới trò chơi đều đồng dạng chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả lại bị sự dịu dàng hiếm thấy của Dạ Tiền làm cho dán mặt vào, ngây ngẩn chúc ngủ ngon.

“Ta có lẽ đang nằm mơ, Dạ thần của ta hôm nay thật lạ.”

“Tiểu Đoàn Tử tuyệt đối là tiểu lang sữa, Dạ thần là thiên tính Thức tỉnh cha rồi!”

“Dạ thần của ta không thể nào ấm áp như vậy, Dạ thần cao lãnh của ta đâu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.