Editor: Tuyền Uri
Qua có chừng hai giờ, người bé nhỏ không nhúc nhích mới có động tác, Thư Tầm đứng dậy ngắm nhìn bốn phía, dò xét cẩn thận một lần, hôm nay không gian chỗ ở cũng không phải là phòng ngoài, mà là đang trong một gian phòng, chỉ là trong phòng trang phục cùng gia cụ đều khác xa phủ đệ nơi Thư Tầm đã từng ở.
Thư Tầm bước một bước về phía trước, sau đó cúi đầu, tiểu cước nha của mình nghi ngờ giơ lên, cảm giác đồ vật đạp dưới chân hết sức mềm mại, hoàn toàn không giống như là bùn đất.
Thư Tầm lặng lẽ ngồi xổm người xuống, đưa tay sờ sờ, cảm giác ở tay không giống da lông động vật, cũng không giống những đồ trong kịch truyền hình mẫu thân cho hắn nhìn, nhưng là trải tại trên mặt đất, chức năng hẳn là tương tư như thảm.
Giẫm lên một tấm thảm lạ, Thư Tầm quyết định leo lên ghế sofa, chiếm cứ một chút cao, nhìn thử tình huống bên trong phòng, một người nhỏ bé đi trên ghế sofa không xa, dọc theo ghế sofa bò lên, đứng trên ghế dựa của sofa, Thư Tầm rốt cuộc đem trang sức bên trong nhà thu hết vào mắt.
Đây là một gian phòng phong cách hiện đại, chỗ mình đứng phải là phòng khách, bởi vì trong bóng tối, Thư Tầm có thể thấy mấy cửa rộng mở. Nhưng trang sức nơi này so với hiểu biết hiện tại của Thư Tầm có một chút khác biệt, tỷ như ghế sofa đối diện để mấy vật phẩm kỳ quái không biết tên, mà không phải TV bình thường, tỷ như vị trí cửa sổ là một mặt vách tường trong suốt, không có rèm cửa sổ, tỷ như thảm mình mới vừa đi qua, phía trên còn giữ một hàng chân nhỏ ấn, đang hết sức chậm rãi biến mất, còn có những thứ gia cụ cùng vật phẩm kia Thư Tầm gọi không ra tên, xem ra luôn là cùng thiết bị trong trí nhớ tồn tại khác biệt.
Thư tìm nhảy xuống ghế sofa, lại đi tới phía trước cửa sổ đang tản rơi nhàn nhạt ánh trăng màu bạc, ngẩng đầu nhìn lại, một cái liền bị trăng sáng khổng lồ ngoài cửa sổ hấp dẫn, thì ra là đây là màu bạc ánh trăng không phải cửa sổ tác dụng, mà là vầng trăng kia bản thân liền là màu bạc trắng, ánh sáng đối với Địa Cầu thấy trăng sáng mà nói ảm đạm một chút, nhưng lại có vẻ hết sức khổng lồ.
Hơi kinh ngạc đi qua, Thư Tầm rất nhanh hiểu, mình thật đã đến một cái thế giới lạ lẫm, cúi đầu nhìn, chỉ thấy mình đang ở trời cao, phía dưới đèn dầu sáng rỡ, xa thủy mã long, hoàn toàn một cảnh đêm đô thị phồn hoa náo nhiệt, bởi vì cách mặt đất quá cao, Thư Tầm không cách nào thấy rõ tình huống trên mặt đất.
Đang nhập thần nhìn xuống, đột nhiên ngoài cửa sổ lược qua một âm ảnh khổng lồ, Thư Tầm theo bản năng lui về sau hai bước, lúc này mới thấy rõ, đó là một người, mặc một bộ trang phục hiện đại giản dị, tướng mạo không có thấy rõ, chỉ là thân hình là một nam nhân, người nọ động tác cực nhanh lược qua, hướng lên phía trên bay đi.
Thư Tầm bắt đầu suy tư, chẳng lẽ mình hiểu sai, đây là một thế giới tu tiên? Nếu không tại sao người biết bay lên? Trong khoảng thời gian kế tiếp, ngoài cửa sổ không có gì khác thường nữa. Thư Tầm ở phòng khách lặng lẽ quay một vòng, không dám đi những phòng khác, bởi vì hắn không thể xác định trong phòng này có hay không có người, dù sao bên trong lời giảng thuật của mẫu thân, Thư Tầm biết loài người kích cỡ như mình này là không bình thường.
Thư Tầm muốn rời khỏi gian phòng này, để tránh ngày hôm sau ban ngày bị chủ nhà phát hiện, nhưng là quay một vòng lại một vòng, Thư Tầm đều không có tìm được chỗ để rời đi, thậm chí ở mấy cửa phòng nhìn xung quanh một chút, cũng không có thấy cửa rời đi, chỉ là xác định ngược lại, trong phòng này cũng không có những người khác ở.
Giằng co hơn nửa đêm, Thư Tầm cuối cùng bỏ qua việc tìm kiếm lối ra, buồn ngủ và mệt mỏi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, mặc dù biết trong phòng không có những người khác, nhưng Thư Tầm quay một vòng, cuối cùng vẫn là đem vải nhỏ của chính mình trải phía dưới ghế sofa.
Lựa chọn nơi này, có lẽ là vì ghế sofa trên đỉnh đầu khiến Thư Tầm có một cảm giác an toàn như còn đang ở trong huyệt động, cho đến khi nằm vào chăn mềm mại, Thư Tầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nhìn một chút đáy ghế sofa ở đỉnh đầu, Thư Tầm từ từ ngủ.
Ngày thứ hai, Thư Tầm đang ngủ say liền đột nhiên bị một loại cảm giác nguy cơ cường liệt bao phủ, cơn buồn ngủ trong nháy mắt trống rỗng, Thư Tầm mở mắt, chỉ thấy cách vị trí mình không xa, một vòng tròn kỳ quái đang đến gần không tiếng động, dường như theo bản năng, Thư Tầm ôm lấy bọc nhỏ của mình, khi bọc nhỏ đã ở bên cạnh liền chạy.
Mà vòng tròn kỳ quái này cư nhiên cũng đuổi theo, nó không phải chuyển động sát mặt đất, mà vị trí di động là trôi lơ lửng cách mặt đất một tấc, vì vậy sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng vật phẩm kỳ quái không biết này hiển nhiên khiến Thư Tầm rất là hoảng sợ.
Cứ như vậy, sáng sớm ngày hôm đó, trong gian phòng đã từng lâu rồi không có người ở, một người bé nhỏ với bọc lớn bọc nhỏ chạy ở phía trước, một cái vòng tròn thuần bóng loáng ở phía sau đuổi theo, sau khi chạy hai vòng, Thư Tầm cũng không thể bỏ rơi được vật phẩm kỳ quái này, nhắm ngay ghế sofa trước mặt, Thư Tầm khẽ cắn răng, gia tăng tốc độ, sau đó lấy đà nhảy, đưa tay bắt được cạnh của ghế sofa, thoát khỏi mặt đất.
Nhưng tấm trải và bọc nhỏ vẫn ôm trong tay trong chớp nhoáng lại rớt xuống, Thư Tầm không cách nào bận tâm quá nhiều, chỉ có thể hai tay nắm ghế sofa bò lên trên.
Sau khi Thư Tầm rốt cuộc leo lên được ghế sa lon, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cái vật kỳ quái đó quả nhiên không có bay lên, hình như vị trí trôi lơ lửng của nó chỉ có thể ở cách mặt đất không cao, Thư Tầm bám cạnh ghế sofa, thò đầu nhỏ ra nhìn vật kỳ quái này bay tới chỗ tấm trải và bọc nhỏ bị rơi của hắn, sau đó trong vẻ mặt đau lòng của Thư Tầm, đem chăn nhỏ nuốt vào.
Thư Tầm nắm chặt quả đấm nhỏ, khống chế được mình xông lên xung kích đoạt lại chăn.
Quái vật hình tròn nuốt xong chăn nhỏ, hình như còn muốn cả bọc nhỏ dưới miệng của Thư Tầm, nhưng trên người quái vật đột nhiên lóe lên một điểm sáng màu đỏ, sau đó liền bỏ qua bọc nhỏ, chỉ là dừng nguyên tại chỗ chốc lát, sau đó lại phun ra chiếc chăn nhỏ.
Thư Tầm sững sờ nhìn, trong lòng suy tư, quả nhiên chăn là không thể ăn, nhưng một giây kế tiếp, đồ vật phía dưới vật kỳ quái này đột nhiên phát ra âm thanh.
“Gian phòng tuần tra dọn dẹp xong, phát hiện ra khăn tay bằng bông loại tốt nhất, không phải là đồ bỏ đi, rửa sạch xong, phát hiện đồ dùng nén không gian, không cách nào rửa sạch, máy hút bụi gia dụng nhỏ vì ngài phục vụ, chúc ngài một ngày mới vui vẻ.”
Thư Tầm “………..”
Thế là đang lúc ở Thư Tầm quan sát, vật phẩm hình tròn kỳ quái lần nữa không tiếng động rời đi, lơ lửng trôi dạt đến phòng mà Thư Tầm phán định là phòng tắm, đầu nhỏ của Thư Tầm tận lực nhìn sang, liền nhìn thấy sàn nhà của phòng tắm đột nhiên gập mở, sau đó cái máy dọn dẹp hình tròn đó tự động vào trong đó, sàn nhà một lần nữa lại khôi phục bộ dạng ban đầu của nó, xem lại không có một chỗ nào khác thường.
Thư Tầm nhảy xuống ghế sofa, nhặt chăn nhỏ của mình lên, phát hiện chăn nhỏ đã sáng hẳn lên, những chỗ lúc trước không cẩn thận cọ bẩn cũng biến thành sạch sẽ, Thư Tầm lại hơi liếc nhìn phòng tắm, rốt cuộc xác định, cái máy hình tròn dọn dẹp đó, hẳn là một công cụ quét, sửa sang lại gian phòng.
Thư Tầm mơ hồ nhớ lại, từng nghe mẫu thân nói qua một loại người máy quét dọn, hẳn chính là cái máy dọn dẹp mới vừa nhìn thấy đó, chỉ là xem ra cao cấp hơn một chút, có thể tự phân biệt được vật phẩm, tự động dọn dẹp gian phòng.
Theo Thư Tầm, buổi sáng ly kỳ cuối cùng cũng đã kết thúc, sửa sang xong chăn, đang muốn bỏ vào trong bọc nhỏ, động tác Thư Tầm dừng lại, ngày hôm qua kích phát truyền thừa, giác tỉnh thiên phú, kể cả Linh Phủ của hắn cũng đều thức tỉnh.
Cái gọi là Linh Phủ, chính là không gian độc lập mà yêu linh mình có, dĩ nhiên, cũng không phải là tất cả các yêu linh đều có thể giác tỉnh thiên phú yêu linh, hơn nữa căn cứ theo sự bất đồng của tư chất, mỗi Linh Phủ thức tỉnh yêu linh cũng không giống nhau, Linh Phủ có thể dung nạp vật còn sống hẳn là hi hữu nhất, tiếp theo là Linh Phủ với không gian rộng lớn đầy đủ linh lực, cũng có một số Linh Phủ đặc biệt có thuộc tính đặc biệt.
Thư Tầm đem chăn nhỏ bỏ vào Linh Phủ, lại đem vật phẩm trong cái bọc nhỏ chỉnh sửa một chút rồi cũng bỏ vào trong Linh Phủ, sau đó đem bọc nhỏ cũng gấp chỉnh tề xếp vào Linh Phủ.
Bọc nho nhỏ này xem ra cũng đơn giản, nhưng nó cũng là linh khí trữ vật hiếm có, cũng có thể xưng là túi đựng đồ, chỉ là tài liệu hết sức hiếm thấy, nếu không cũng không thể cùng Thư Tầm xuyên qua thời không mà không có tổn thương nào.
Bởi vì không gian không thể tăng thêm, cho nên bọc nếu như cất giữ vật phẩm, liền không cách nào giữ trong Linh Phủ, cùng lý do đó, máy dọn dep gia dụng trước đây không cách nào đem bọc nhét vào trong đó cũng là bởi vì nguyên nhân này, chỉ khi bọc trống rỗng, hoàn toàn làm bằng một loại vải bình thường mới có thể bỏ vào những không gian khác.
Đem tất cả gia sản bỏ vào Linh Phủ, Thư Tầm lần nữa quan sát cái gian phòng xa lạ này, tia sáng ban ngày hết sức rạng rỡ, có thể khiến cho Thư Tầm thấy rõ ràng từng cái góc nhà bên trong, thiết bị bên trong nhà có rất nhiều cái Thư Tầm đều không thể phán đoán được cách dùng, đương nhiên cũng sẽ không đụng vào, hơn nữa là một người từ bên ngoài không mời mà vào, Thư Tầm cũng không định có quá nhiều động tác.
Cách nghĩ của Thư Tầm rất đơn giản, cái kỹ năng thiên phú xuyên qua thời không này khiến cho hắn có may mắn có được năng lực học tập cùng năng lực thích ứng, từ đó dễ dàng dung nhập hơn vào cái thế giới này, chỉ cần cẩn thận một chút, từ từ sẽ hiểu rõ cái thế giới này, sau đó từ từ tu luyện, nếu như có thể đạt tới Độ Kiếp kỳ, Độ Kiếp phi thăng, hắn liền có thể phá vỡ Hư Không, có lẽ lại còn có thể cùng người nhà đoàn tụ.
Nếu như không thể, Thư Tầm cũng sẽ chăm chú sống ở nơi này, cố gắng tu luyện, cố gắng sinh tồn, cố gắng thư tâm mà sống.
Sau khi có mục tiêu, sự khủng hoảng và mơ hồ khi đến với thế giới xa cũng dần dần nhạt đi, Thư Tầm muốn tận lực vạch kế hoạch đâu vào đấy cho tương lai của mình.
Thư Tầm không ngờ kế hoạch mà mình cho là hợp lý, rất nhanh đã gặp phải một nguy cơ lớn, đó chính là cửa ra mà hắn vẫn tìm kiếm từ đầu đến cuối không có xuất hiện, căn phòng này giống như là phong bế toàn bộ, chỉ có vài bức tường thủy tinh trong suốt là có thể thấy bên ngoài, còn những chỗ khác, đều không biết chất liệu vách tường.
Ngày thứ nhất, Thư Tầm vẫn có thể kiên nhẫn tìm kiếm, tin tưởng một căn phòng lớn như vậy, mình luôn có cách rời đi mà không lưu lại dấu vết. Ngày hôm sau, trong lòng Thư Tầm hơi hốt hoảng, ngày thứ ba, Thư Tầm bắt đầu sốt ruột đào tường......
Bảy ngày trôi qua, Thư Tầm nhìn thức ăn còn sót lại trong Linh Phủ, chỉ có cây sâm trăm năm kia, Thư Tầm ngồi trên ghế sofa mặt ấm ức, trên đỉnh đầu giống như có một đám mây đen che phủ.
Người nhỏ bé ôm một khúc nhân sâm còn cao hơn cả mình trầm tư hồi lâu, sau đó bắt đầu gặm từng miếng nhỏ, sau vài ngày, ngay cả cái rễ của cây sâm trăm năm cũng không còn. (Cứ có cảm giác đem thân thích của sư phụ ăn mất rồi, nhưng chỉ là do không còn cách nào ╮(╯_╰)╭, ai kêu nhân sâm là đặc sản của Trường Sơn cơ chứ ~~)
Tác giả có lời muốn nói:
Máy dọn dẹp: “Đinh! Mô hình dọn dẹp gia dụng nhỏ vì ngài phục vụ, chúc ngài một ngày mới vui vẻ ~~~”
Thư Tầm cuống quít chạy trốn một buổi sáng. (Ta có một câu mmp không biết có nên nói hay không!)