Dong Binh Thiên Hạ

Chương 10: Q.2 - Chương 10: Khiêu Chiến Tuyết Tuyến




Là đại lục lớn nhất được biết đến trên thế giới, Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục không chỉ có quá trình mở mang diện tích lãnh thổ mà ngay cả địa hình cũng cực kỳ phức tạp.

Bắc có Mai Tây Tư sơn mạch cùng với tuyết nguyên (cánh đồng tuyết) dưới sơn mạch, Đông có Qua Bích sa mạc cùng với biển cát Hạo Hãn, Trung bộ là khu vực đồi núi, chính giữa có Hoa Ngữ bình nguyên, Ma Pháp sâm lâm cùng với mấy con sông lớn, nơi nước sông hội hợp lại hình thành một số đầm lầy có diện tích rất lớn.

Phía Nam Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục là rừng mưa nhiệt đới cùng với thảo nguyên nhiệt đới.

Tiếp tục tiến về phía Nam chính là Thánh Tuyết sơn nổi danh hậu thế, giữa một khu vực nhiệt đới mà lại có thể có một tòa Thánh Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng không hề thay đổi như vậy thực sự là một cảnh quan tự nhiên khó tưởng tượng nổi. Thánh Tuyết sơn, ngọn cao nhất có độ cao 7107 thước so với mặt nước biển, độ cao trung bình là trên 4000 thước so với mặt nước biển. Độ cao 1000 thước tính từ mặt nước biển là rừng lá rộng điển hình; từ khoảng 1000 thước tới dưới 2000 thước là rừng lá rộng ôn đới điển hình, từ 2000 thước tới 3500 thước, có một lượn lớn vân sam tán xòe sinh trưởng, cao vút tận mây. 3500 thước trở lên, sau khi tiến vào tuyết tuyến, rất khó phát hiện ra động thực vật tại đó.

Sơn mạch của Thánh Tuyết sơn uốn thành hình vòng cung, kéo dài trên 2000 lý, độ cao trung bình 2000 thước so với mặt biển. Đông, đông bắc, bắc 3 hướng tầng tầng dãy núi bao phủ chung quanh 3 quốc gia: Ngả Mễ đế quốc, Tu Tư đế quốc, Hải Cáp Dong Binh đế quốc. Hướng nam dưới vách núi vạn trượng là biển rộng bao la.

Sơn hải kinh – Kỳ đàm quái luận

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả huyễn thú kỵ sĩ thí luyện giả đều tập hợp ở cửa nam thành Sử Khảm Bố Lôi, mỗi người đều lĩnh huyễn thú huyễn giới của mình, hơn nữa còn được phân phối một chiếc xe ngựa thoải mái để vận chuyển huyễn thú của mình đi đường trường. Dựa theo lệ thường bao năm qua, những huyễn thú kỵ sĩ này đều là niềm hy vọng tương lai của đế quốc, cho nên các tướng quân của kinh đô đế quốc và vùng lân cận chuyên môn phái 2 đại đội kỵ sĩ hộ tống lần thí luyện này.

Từ đế đô Sử Khảm Bố Lôi tới Thánh Tuyết sơn, 80% hành trình đều là đại lục công lộ, so với Long Nha sơn công lộ, đại lục công lộ trong cảnh nội Ngả Mễ Nặc Nhĩ đế quốc còn bằng phẳng, rộng lớn hơn. Xe ngựa ở trên đường tốc độ phi thường nhanh, vẻn vẹn chỉ có 10 ngày đã chỉ còn cách chân núi Thánh Tuyết sơn 1500 lý, từ rất xa đã thấy bóng Thánh Tuyết sơn ẩn hiện sau làn mây.

Cơ hồ toàn bộ huyễn thí kỵ sĩ thí luyện giả đều có thân hữu hộ tống, nhất là con dòng cháu giống, Lâm gia cùng với Trì gia cũng không thể nào tránh khỏi loại tập tục xấu này, dù sao, quan tâm cũng chỉ càng thêm loạn. Vợ chồng Lâm bá tước đều tự mình đi đưa nữ nhi và hảo hữu của nữ nhi – Sa Nhược; Trì gia ngoại trừ công tước tước vị quá cao, là Tổng thống soái quân đội, nếu tự mình đi thì có vẻ sẽ làm khó cho địa phương, còn lại đám Trì Hàn Phong, Lôi Cát, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư đều đến đây.

Khi còn cách Thánh Tuyết sơn 50 lý, bình địa bằng phẳng đã được phủ lên bởi hàng rào kết cấu bằng mộc thạch dài cao trên 3 thước, tràn xuống vô tận ở 2 bên. Trong hàng rào có đế quốc kỵ sĩ lấy đơn vị khúc tuần tra, thấy đại đội kỵ sĩ hộ tống đến, một kỵ sĩ cưỡi Địa hành long huyễn thú tới đón chào, sau khi nhìn kỹ quân phù do Hồng Thạch đại đế ký phát, bèn ra hiệu cho quân sĩ đằng sau mở ra hàng rào để tiến vào.

Đại đội kỵ sĩ tự động chia làm 31 tiểu đội, dẫn 31 kỵ sĩ phân ra các hướng khác nhau. Đương nhiên, Lâm Vũ Thường, Sa Nhược, Trì Ngạo Thiên phương hướng cũng không giống nhau. Kể từ lúc này, tất cả người nhà của kỵ sĩ đều bị cách ly ở bên ngoài hàng rào, cho dù có rất nhiều quý vị bá tước, tướng quân nhưng cũng chẳng có cách nào để đi vào.

Thấy bóng dáng Lâm Vũ Thường, Sa Nhược Trì Ngạo Thiên đã đi xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ngoài tầm nhìn, đám người Trì Hàn Phong mới quay về lều trại chuyên dụng, vừa mới ngồi xuống, vợ chồng Lâm bá tước liền qua bái phỏng. Nhân cơ hội này, đám Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư mới liên tiếp đưa ra những nghi vấn về huyễn thú kỵ sĩ thí luyện.

Trì Hàn Phong bản thân chính là huyễn thú kỵ sĩ, mà Lâm bá tước trùng hợp cũng là huyễn thú kỵ sĩ, đương nhiên vô cùng quen thuộc đối với những vấn đề này.

Cái gọi là huyễn thú thí luyện chính là một loại quá trình làm cho huyễn thú 100% tín nhiệm kỵ sĩ, hơn nữa cuối cùng ở trong huyết trì tại Huyễn Thú nhạc viên, làm cho huyễn thú thoát thai hoán cốt, đạt được năng lực cao hơn.

Như vậy làm thế nào để cho huyễn thú nhận chủ?

Huyễn thú phân ra rất nhiều loại tính cách, có một số huyễn thú tính cách dữ dằn, thích công kích nhân loại, nếu muốn được loại huyễn thú này chấp nhận cơ hồ là vô cùng khó; Mà có một số huyễn thú lại rất dễ dàng chấp nhận nhân loại, nhưng cũng không phải là chuyện hay ho, nó dễ dàng chấp nhận một nhân loại thì tất nhiên cũng rất dễ dàng chấp nhận một nhân loại khác.

Mới đầu các huyễn thú học giả trải qua thí nghiệm lặp đi lặp lại, rốt cuộc phát hiện, tất cả các loại thú, sau khi sinh, thường thường sẽ coi vật thể hoạt động đầu tiên mình trông thấy là mẫu thân của mình, hơn nữa từ đó về sau sẽ đi theo hắn, đến chết không thay đổi. Như vậy, huyễn thú huyễn giới liền sinh ra, tất cả huyễn thú được tuyển sau khi sinh ra, lập tức được đặt vào trong huyễn giới, hơn nữa còn tạo cho nó một loại cảm giác trong lúc ngủ mơ giống như vẫn còn trong cơ thể của mẹ. Cho dù là không có thú mẹ, cũng có thể thông qua thiết bị đặc biệt để đưa sữa vào trong huyễn giới cho chúng ăn.

Thông qua quan sát trong thời gian ngắn, một khi xác định được con tiểu huyễn thú này quả thực năng lực có chỗ phi phàm, vậy sẽ xác định nó có thể tới tham gia huyễn thú thí luyện.

Những huyễn giới sau khi được kỵ sĩ đưa tới Thánh Tuyết sơn, từng kỵ sĩ đều được phân phối một cái thông đạo tuyệt đối sẽ không có người thứ 2 xuất hiện, cái gọi là thông đạo chính là tăng thêm các biển chỉ dẫn tại Thánh Tuyết sơn nhìn tưởng có đường nhưng kỳ thực lại không có, chỉ dẫn huyễn thú kỵ sĩ dẫn huyễn thú tiến vào “Đường tắt” dẫn đến Huyễn Thú thánh viên.

Tại thông đạo, kỵ sĩ sau khi xác nhận mọi người đều đã rời đi, sẽ mở huyễn giới ra, thả huyễn thú, như vậy huyễn thú sẽ cho rằng người đứng trước mắt là mẫu thân của mình. Sau đó huyễn thú kỵ sĩ sẽ dẫn dắt tiểu huyễn thú, khiêu chiến Thánh Tuyết sơn với độ cao trung bình là 4000 thước so với mặt nước biển, sau 10 ngày cùng ăn, cùng ngủ, thành lập sự tín nhiệm không thể chia rẽ.

Thánh Tuyết sơn kéo dài 2000 lý, trong đó Ngả Mễ đế quốc độc chiếm 1200 lý vùng núi, còn giao giới giữa Thánh Tuyết sơn với 2 đế quốc khác cũng chưa đến 1000 lý.

Trong mấy trăm năm qua, hàng năm đế quốc đều phái người đi thăm dò thông lộ mới, thông lộ mới phù hợp phải thỏa mãn được 2 điều kiện dưới đây:

1/ Khoảng cách tới thông lộ gần nhất không được ít hơn 15 lý, bởi vì có một số huyễn thú họ nhà ưng tầm mắt trực tiếp có thể thấy ngoài 15 lý. Nhưng mà, nếu xác nhận dọc lối đi này, thủy chung có ngọn núi ngăn cản, vậy có thể giảm bớt đi 10 lý.

2/ Đường tắt không thể quá khó đi, bởi vì có một số huyễn thú sinh ra tại vùng nhiệt đới, căn bản không thể thích ứng với loại hàn khí này, huyễn thú kỵ sĩ chẳng những phải khắc phục trở ngại do băng tuyết đưa đến mà còn phải chú ý giữ ấm thay huyễn thú, còn phải ôm huyễn thú tiến lên, là vô cùng cực khổ, cho nên đường không thể quá khó đi.

Hiện tại, đế quốc đã phát hiện được tổng cộng 42 huyễn thú thông lộ, trong đó, bản thân đế quốc chiếm dụng 31 cái, 6 cái phân cho Cáp Mễ Nhân, 4 cái phân cho Thần Thánh Sa Mạc đế quốc, còn 1 cái để dự trữ. Mặt khác 2 quốc gia giáp giới Thánh Tuyết sơn cũng đem một số huyễn thú thông lộ phân cho quốc gia hữu hảo đã cung cấp huyễn thú.

“Thế nếu gặp phải người thì làm sao bây giờ?” Ngả Mễ lo lắng hỏi.

Trì Hàn Phong sờ sờ cái mũi: Loại chuyện này sẽ không phát sinh đâu, huyễn thú kỵ sĩ mỗi bước đều có chỉ dẫn, mà xung quanh Thánh Tuyết sơn cả 3 quốc gia cùng kiến tạo hàng rào phòng hộ, cùng phái trọng binh trông coi, cấm bất luận kẻ nào tiến vào, một khi phát hiện có người xâm nhập Thánh Tuyết sơn là có thể tiền trảm hậu tấu.

Ngày hôm sau, Lâm Vũ Thường đã được bọn kỵ sĩ hộ tống tới độ cao 2000 thước so với mặt nước biển, đường ở đây đã biến mất, một vị du kích sau khi chỉ dẫn cẩn thận biển báo cho nàng, kính chào theo nghi thức quân đội rồi rất nhanh chóng mang theo binh lính rời đi.

Dựa theo chỉ dẫn của đế quốc cung cấp cho huyễn thú thí luyện, Lâm Vũ Thường phải chờ 1 gừi sau khi tiễn đám binh lính đi mới có thể mở ra huyễn giới, nếu không huyễn thú của mình sẽ có thể trông thấy người khác. Lợi dụng khoảng thời gian này, dựa theo chỉ dẫn cung cấp cho huyễn thú thí luyện, Lâm Vũ Thường tìm được nơi bổ sung cấp dưỡng cho ngày đầu tiên, từ trong đó lấy ra thực phẩm đã được dùng ma pháp đóng băng ướp kỹ.

Sau khi xác định chắc chắn đã qua 1 giờ, Lâm Vũ Thường căn cứ theo biện pháp ghi trong chỉ dẫn thí luyện, thuận lợi mở huyễn giới ra, một Độc giác thú nho nhỏ từ bên trong bước ra, đại khái cao khoảng 1.2 thước, dưới ánh mặt trời, bộ lông trắng như tuyết phản xạ ra quang mang 7 màu, nó chần chừ nhìn Lâm Vũ Thường, khẽ chớp đôi mắt nâu to, chậm rãi dùng cái sừng chỉ khoảng 1 thước nhẹ nhàng chà xát lên thân thể Lâm Vũ Thường.

A, tiểu gia hỏa này thật thú vị, Lâm Vũ Thường cười ra tiếng, dùng một tay ôm lấy mặt Độc giác thú, tay còn lại vuốt ve cái sừng nhỏ dài của nó, quả là mềm nha. Nàng không kìm nổi lòng đưa mặt áp vào mặt của Độc giác thú.

Nụ cười ngọt ngào của nữ hài hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của Độc giác thú, nó tựa hồ cũng vô cùng cao hứng, dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm khuôn mặt của Lâm Vũ Thường, thân thể không ngừng cọ qua cọ lại trên người Lâm Vũ Thường.

Cùng Độc giác thú thân thiết một hồi, Lâm Vũ Thường lại lấy ra một ít đậu cho tiểu tử kia ăn, sau đó cùng nó tiếp tục bắt đầu hành trình gian nan trên Thánh Tuyết sơn.

Có lẽ là vì nguyên nhân độ cao so với mặt nước biển, mật độ rừng rậm cũng không phải là quá lớn, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trong rừng. Lâm Vũ Thường một mặt gãi ngứa cho tiểu gia hỏa, một mặt trò chuyện cùng nó.

“Hắc, tiểu sừng sừng xinh đẹp, ngươi tên gì?”

“Hừm -- Đặc --” Độc giác thú phát ra tiếng phì phì từ bên trong mũi.

“Hắc, ngươi tên là Hừ Đặc à?” Lâm Vũ Thường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Tên này nghe không hay đâu, hay là ta đặt cho ngươi một cái tên nhé, thế nào?”

“Hừm -- Đặc --”

“Ngươi tên là… Bạch Tuyết, thế nào?”

“Hừm -- Đặc --”

“Hay lắm, ngươi đồng ý nha, không được đổi ý, vậy gọi là Bạch Tuyết đi. Ha ha --”

Nhu hòa, thanh xuân, cười xinh, thiếu nữ xinh đẹp;

Tao nhã, thần thánh, tuấn mỹ, Độc giác thú;

Bóng cây, ánh mặt trời, gió êm dịu, Thánh Tuyết sơn;

Cấu thành một loại mỹ cảnh khó có thể miêu tả.

Cùng thời khắc đó, ở cách xa 200 lý, Sa Nhược cũng mở ra huyễn giới trước mặt mình. Ý – tại sao đợi đã 2 phút rồi mà tiểu Phượng hoàng vẫn chưa ra? Không phải là bực mình rồi đấy chứ, Sa Nhược sốt ruột bắt đầu đưa tay vào miệng huyễn giới, muốn nhấc lên xem.

Đột nhiên một cái mỏ chim nho nhỏ thò ra dò xét, cái mỏ chim màu son cẩn thận mổ mổ vào trong lòng bàn tay trắng muốt của Sa Nhược, trong nháy mắt, Sa Nhược cảm giác như lòng bàn tay mình bị trúng điện, a, đây là một loại cảm giác thế nào nhỉ, tựa như tiểu hài tử đang cào vào lòng bàn tay mình vậy.

Mỏ chim lại mổ mổ 2 cái, phát hiện bên ngoài không có gì nguy hiểm, toàn bộ đầu chim liền thò ra, cái mào như vương miện trên đầu chim từ trong huyễn giới nho nhỏ toàn bộ ló ra, mào lập lòe sáng dưới ánh mặt trời, tiếp theo toàn bộ thân thể cùng với lông đuôi cực kỳ đẹp cũng tiến ra. Nó nghếch đầu nhìn nhìn Sa Nhược, chậm rãi vỗ cánh một chút.

Con phượng hoàng mỹ lệ này thực sự là lớn, 2 cánh triển khai chừng 1.1 thước, lớp vỏ ngoài mỏ nó còn phủ một mảng màu vàng của ấu điểu chứng tỏ đây là một con Phượng hoàng vừa mới sinh ra chưa được bao lâu.

Sa Nhược sợ làm nó hoảng sợ, chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve từ đầu Phượng hoàng xuống phía dưới lớp lông hoa lệ như tơ lụa, tay kia thì cầm thực vật đã được chuẩn bị sẵn từ từ đưa tới trước Phượng hoàng. Phượng hoàng nghi hoặc nhìn nhìn, thử mổ một cái, rồi từ từ ăn, phát hiện hương vị quả thật không tệ. Vỗ cánh bay lên trên vai Sa Nhược, lập tức vùi đầu vào ăn uống.

Sa Nhược là một cô gái rất quý phái, nhưng nhìn thấy cái đầu chim không ngừng hạ xuống trên vai mình, cảm thấy Phượng hoàng trong khi ăn vì để giữ thăng bằng nên không ngừng bấu chặt lấy bả vai mình, cảm giác rất thích thú.

Phía trước, cứ cách 10 thước lại có một dấu hiệu vô cùng rõ, cứ cách 500 thước dấu hiệu viết rất rõ ràng: Đây hẳn là ngày thứ mấy, đại khái khi nào thì kết thúc đoạn đường phía trước, khoảng cách tới điểm tiếp tế tiếp viện kế tiếp đại khái có còn xa lắm không.

Tại chỗ của Sa Nhược, chủ yếu là đất cao sơn thảo nguyên, trên các thảm cỏ ở khoảng đất bằng trải đầy các đóa hoa muôn màu, Sa Nhược đôi khi cao hứng chạy mấy bước, Phượng hoàng được gió kéo mở ra 2 cánh trượt một khoảng dài trên không trung rồi rơi xuống trên mặt đất phía sau.

Rồi bỗng, trước mắt có thể thấy những cây vân sam thẳng tắp cao vút tận mây, những cây này đều cực kỳ lớn, tới 3 người cũng chưa chắc đã ôm xuể.

Tiến lên cao nguyên, nếu đi quá nhanh, sẽ rất dễ cảm thấy thiếu dưỡng khí, đầu choáng váng, Sa Nhược cũng chầm chậm có phản ứng này, dựa theo chỉ dẫn viết, vào lúc 4:00 chiều, Sa Nhược nếu đúng giờ sẽ tới được nơi cắm trại đầu tiên, tại phía sau tảng đá lớn được đánh dấu rõ ràng, Sa Nhược tìm được lều trại cùng với thực phẩm và các vật phẩm khác do ma pháp trói buộc.

Lều trại rất nhanh chóng được dựng lên, tiếp theo, Sa Nhược đào hố nổi lửa ở bên ngoài trại, sắc trời chậm rãi biến thành màu đen, lúc ngọn lửa bùng lên, trời đã hoàn toàn tối. Sa Nhược tựa vào trên tảng đá, vuốt ve tiểu Phượng hoàng đang dựa vào người mình, xuyên thấu qua những đốm lửa không ngừng nhảy múa trước mắt mình, nhìn ra những ngôi sao sáng rực trên trời cao -- Ở trên cao nguyên, thấy sao trời cực kỳ rõ, cơ hồ có thể thấy rõ một số ngôi sao nhỏ đẹp đẽ đang nhấp nháy trước mắt.

Khối thịt nướng trên ngọn lửa phát ra tiếng xèo xèo, mỡ trong thịt không ngừng tí tách rơi xuống dưới, cảnh trước mắt lập tức làm cho Sa Nhước nhớ tới đống lửa trại tại Cáp Mễ Nhân đế quốc cách đó không lâu, còn cả nam hài tử hàm hậu bên đống lửa kia nữa, hắn tựa hồ là một người có thể làm được mọi việc, cuối cùng, đem miếng thịt ngon nhất đưa đến cho mình.

Nữ hài khẽ mỉm cười, môi hấp háy, lộ ra biểu tình tựa cười mà không phải cười, lấy tay chậm rãi xoa lên chân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.