Dong Binh Thiên Hạ

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Thần Chi Thánh Nữ




Sau Chúng Thần đại chiến 10 năm, đại bộ phận nhân loại vẫn không thể hiểu rõ được cách phân chia các đặc tính chức nghiệp của 2 đại lực lượng chiến tranh quật khởi nhanh chóng trong Chúng Thần đại chiến.

Trước Chúng Thần đại chiến, đại bộ phận chiến tranh đều sử dụng chủ yếu là kiếm cùng thuẫn, các vương quốc phát triển mạnh kỵ sĩ đoàn, bộ binh đoàn, cung tiễn thủ, long kỵ sĩ, trong khi ma pháp sư cùng với mục sư chủ yếu chỉ xuất hiện trong những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ hay nói chính xác hơn là trong các dong binh đoàn đi thám hiểm.

Trong truyền thuyết, cách đây hàng ngàn năm, ma pháp sư cường đại vô cùng hoặc dựa vào các thượng vị cổ ngữ từ thời thượng cổ lưu truyền cho tới nay, hoặc dựa vào phụ thể thần linh mà mình thờ phụng, để phóng thích ra các lực lượng ma pháp đáng sợ. Căn cứ theo truyền thuyết, thời đó Thánh ma đạo sư cường đại nhất có lực lượng tương đương với hạ vị Thần, thậm chí xuất hiện cả sự kiện ma pháp sư diệt thần, phong thần. Có điều, truyền thuyết thì dù sao cũng vẫn chỉ là truyền thuyết, từ Hàn Sương lịch cho tới nay dựa trên toàn bộ các bản ghi chép hoàn chỉnh tại các đế quốc, thì vẫn chưa có vị ma pháp sư nào đột phá tới cực hạn ma đạo sư, chứ chưa nói gì đến các lực lượng trong truyền thuyết.

Ma pháp sư công hội sau Ma Pháp lịch năm 1 đã tập trung khá nhiều đại ma pháp sư lại để thăm dò bí mật của các ma pháp tinh linh đột nhiên bạo tăng, làm gia tăng lớn lực lượng nghiên cứu ma pháp mới, sửa sang lại một lượng lớn bút ký của các ma pháp sư cổ đại, hy vọng một lần nữa có thể đạt đến lực lượng trong truyền thuyết.

Trong suốt Nhân Thần đại chiến, toàn bộ ma pháp sư, mục sư thậm chí bao gồm cả chiến sĩ, đều chia làm 3 phe phái chính.

Phái Chân thần lấy Pháp Tây Tư đại lục làm chủ đạo, thờ phụng 7 vị chủ thần. Phái trung lập lấy Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục làm chủ đạo, không tín phụng bất cứ chủ thần nào mà cố chấp theo đuổi tự do; còn Yêu thần phái thì thờ phụng thế lực hắc ám.

Lấy 1 vị mục sư làm ví dụ, nếu mục sư này thờ phụng Chân thần mà nói, thì toàn bộ tinh thần và thể xác của y đều được che chở dưới ánh sáng của Thần, tại bất kỳ thời điểm nào, y đều có thể mượn lực lượng của Thần để sử dụng ma pháp của Thần, trở thành Thần Thánh giáo chủ được vạn người kính ngưỡng; cũng là vị mục sư đó đem ra làm ví dụ, nếu y thờ phụng Yêu thần, Yêu thần loan tin rằng Sáng Thế Thần đã chết, thiên hạ đã không còn Thần nữa, bởi vậy bất cứ kẻ nào cũng có thể tự mình phong Thần, chỉ cần có đủ số lượng tín đồ, mục sư phong Thần có thể tập hợp niệm lực của tín chúng để phóng ra ma pháp khổng lồ, thậm chỉ có thể cải tử hoàn sinh; vẫn là mục sư ấy, nếu y chỉ kính nhi viễn chi đối với cả 2 vị, vẫn tình nguyện lặn lội tu hành trên con đường dài, như vậy y có thể thông qua các thượng vị ngữ ngôn cổ đại lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay để đạt được sự nhận thức với ma pháp tinh linh, trở thành 1 cường giả siêu nhiên thoát tục.

Theo đuổi lý luận này ngay từ đầu, sư phụ ma pháp của Ngả Mễ là Lôi Cát lão sư đã nhờ việc thông hiểu thượng vị ngôn ngữ cổ đại mà thậm chí còn tìm ra được những loại ma pháp cổ đáng sợ như “Thời không phong bạo” nên được coi là nhân vật đại biểu cho ma pháp sư hệ trung lập.

“Nặc đại tướng quân, ngài suất lĩnh 1 vạn nhân đội tinh nhuệ đổ bộ đã được 30 ngày rồi, sao vẫn còn ở đây đợi chúng ta? Tốc độ của ngài quả thực là còn chậm hơn cả trâu!”

“Tiêu Kha, ngươi không được vũ nhục loài trâu đáng yêu, ngươi chẳng lẽ không biết trâu là biểu tượng của Thần thánh trong một số tôn giáo sao? Cho dù là trâu đi nữa thì 30 ngày ít nhất cũng đi được 100 km, chứ sao lại giậm chân tại chỗ ở đây?

“Da Mạc Đạt đại long, hiểu lầm rồi, thứ ta nói đến không phải là thứ giống bò kêu ò ò được gọi là trâu, mà là thứ được nhân loại sinh ra ở Pháp Tây Tư, ta từ nhỏ đã biết tôn trọng tự do tôn giáo rồi —— Thứ ta muốn nói chính là cái loại trâu nhai đi nhai lại ở trong căn phòng này này…”

Nghe 2 người trò chuyện vô cùng “phấn khích”, Đạt Hải Nặc, Mai Lâm, Nặc Đốn cùng đám quan quân đi theo đều nhíu mày. Chẳng có ai dám cả gan cướp lời trước mặt Thánh nữ —— cũng chỉ có mấy kẻ được gọi bằng cái tên rất kêu là Thiết huyết song bích của Pháp Tây Tư đại lục này thôi.

Điều khiến các bán thú nhân như Mai Lâm, Nặc Đốn có chút phản cảm đối với long kỵ sĩ Da Mạc Đạt cùng huyễn thú kỵ sĩ Tiêu Kha không chỉ bởi vì dân bản xứ Pháp Tây Tư vốn thích bằng hữu trầm mặc ít lời, mà quan trọng hơn là, bọn họ thực sự không thích đem vết rạn nứt trong các chủng tộc ra bô bô trước mặt các chủng tộc khác.

Đạt Hải Nặc làm tướng lĩnh dẫn quân số 1 trong quân đội, trong kiếp sống quân lữ kéo dài tới 20 năm này, từng lập nên vô số chiến tích trác tuyệt có lớn có nhỏ, hơn nữa đại bộ phận trong số đó là thu được trong quân đội Pháp Tây Tư đại lục. Đối với dân bản xứ Pháp Tây Tư, số chiến tích ấy đủ để giáo huấn bằng xương máu.

Đương thời, dân bản xứ nguyên gốc tại Pháp Tây Tư đại lục đối đãi tương đối hà khác với những nhân loại đến từ đại lục xa xôi, hoặc là để tránh bị đuổi bắt, hoặc là bị buộc phải đào vong. Đại bộ phận dân bản xứ vẫn còn nhớ rõ việc dong binh đoàn nhân loại kéo bè kết cánh quấy nhiễu gia viên nhà mình, bởi vậy chẳng phân biệt thiện ác, hễ cứ thấy là liên tục sử dụng vũ lực tấn công các chủng tộc ngoại lai.

Đối với các bộ lạc nhân loại nghèo túng ở bờ biển phía Tây của Pháp Tây Tư đại lục, Đạt Hải Nặc cùng với 300 tộc nhân cường hãn mà ông ta dẫn theo thực chẳng khác nào ân nhân cứu mạng. Từ sau khi Đạt Hải Nặc tới Pháp Tây Tư đại lục, đã đánh bại hơn 2.000 trận quấy nhiều của binh lính lang tộc cùng nhân mã tộc, sau khi liên tục thắng lợi, Đạt Hải Nặc trở thành thủ lĩnh của bộ lạc nhân loại ở bờ biển phía Tây, cùng ký kết “Hiệp ước biển Tây” nổi tiếng với quân bộ Pháp Tây Tư. Sau khi Hiệp ước này được ký kết, tất cả các bộ tộc ở bờ biển phía Tây Pháp Tây Tư rốt cuộc cũng phải toàn diện tiếp nhận nhân loại —— Trong toàn bộ các chủng tộc ở Pháp Tây Tư, giới luật lớn nhất chính là: “Không làm địch thủ với cường giả.”

Long kỵ sĩ Da Mạc Đạt cùng huyễn thú kỵ sĩ Tiêu Kha theo 1 bộ tộc di cư từ 1 hòn đảo bên ngoài tới Pháp Tây Tư đại lục sau Đạt Hải Nặc 14 năm. Nghe Da Mạc Đạt mô tả thì hòn đảo này nằm bên ngoài Thần Thánh Sa Mạc đế quốc, tộc nhân vốn là 1 dân tộc của Thần Thánh Sa Mạc, đảo quốc mấy trăm năm trước thoát ly khỏi Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, hơn nữa vì hoàn cảnh địa lý nên cũng từ sa mạc ôn đới di chuyển đến vùng đất rừng ôn đới. Sau này, toàn bộ đảo xảy ra biến đổi lớn, khiến cho nhân loại không thể tiếp tục sinh tồn, bởi vậy bất đắc dĩ phải di cư tới Pháp Tây Tư đại lục.

Đối lập với tộc nhân của Đạt Hải Nặc chẳng chút tiếng tăm di cư đến Pháp Tây Tư đại lục, tộc nhân của Da Mạc Đạt có sự hộ tống của hoàng kim cự long trong lúc di chuyển đến đây Có thể nói, chủng tộc này ngay từ ngày đầu xuất hiện đã được bao trùm bởi một tấm màn thần bí. Sau đó, một điều còn khiến cho dân bản xứ Pháp Tây Tư phải giật mình hơn chính là, Pháp Tây Tư đại thần lại nhiều lần lựa chọn 1 thiếu nữ trong chủng tộc nhân loại thần bí này làm sứ giả cho mình.

Liên tiếp các sự kiện thần bí xuất hiện, khiến cho đại bộ phận thú nhân đã thành thói quen kính nhi viễn chi đối với chủng tộc này.

Da Mạc Đạt cùng với Tiêu Kha chính là những người nổi bật trong số con cháu của chủng tộc này, có điều các thú nhân vẫn không thể lý giải nổi: tại sao bọn họ lại có 1 loại căm thù bẩm sinh đối với Đạt Hải Nặc? Bất kể vị trưởng giả nhân loại này làm việc gì, 2 gã trẻ tuổi này cũng sẽ luôn bới móc lỗ hổng trong đó, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Cũng may là, người phụ trách chủ yếu của quân đội dị đại lục cùng với sứ giả của thần đều tỏ ra hết sức kính ý đối với Đạt Hải Nặc.

“Thánh nữ tôn kính, Đạt Hải Nặc cùng bộ chỉ huy quân đoàn chinh tây xin cung nghênh đại giá của người.” Cũng giống như mọi lần trong quá khứ trước đây, Đạt Hải Nặc chẳng hề tỏ ra phấn khích chút nào, dẫn dắt các quan quân ôm quyền thi thễ.

“Các hạ vất vả rồi. Trước khi đi, Nguyên soái bộ chỉ huy quân viễn chinh có nhờ ta thay ông ấy vấn an ngài. Ông ấy nghe nói ngài bị thương, vô cùng suốt ruột, nếu không phải vì quân vụ bận rộn, nhất định sẽ tự mình đi một chuyến.” Làn môi hồng dưới tấm khăn che mặt khẽ đung đưa, ngữ âm nhu hòa cất lên: “Nguyên soái các hạ cùng những vị phụ trách chủ chốt của bộ chỉ huy cho rằng, vì thần quân viễn chinh đã thành công trong việc mở ra chiến trường thứ 2, cho nên ủy thác riêng cho ta tới đây tuyên bố: toàn bộ tướng sĩ quân chinh tây mỗi người trao tặng 1 huy chương dũng giả.”

Nhìn không ra, nữ tử nhu nhược này cuối cùng trong tình huống mọi người không hề phát hiện lại phóng ra 1 ma pháp khuếch âm nho nhỏ, giọng nói nhu hòa vang vọng trên toàn bộ bãi biển. Các thú nhân quân đoàn chinh tây đang bận rộn nghe thấy lời khen ngợi, sung sướng buông hết công tác trong tay, tiếng hoan hô như thủy triều rải khắp 3 km trên bầu trời dọc bờ biển.

“Tạ ơn Thánh nữ đã cổ vũ cho các tướng sĩ/” Đạt Hải Nặc khẽ gật đầu bái tạ.

Toàn bộ người phụ trách quân đoàn chinh tây đều cảm kích Thánh nữ vì đã không can dự vào mối hiềm khích giữa tộc nhân và Đạt Hải Nặc, lại càng cảm tạ nàng vì đã cố ý sử dụng kỹ xảo để nâng cao sỹ khí. Cùng một lời nói, nhưng nếu là từ miệng Thánh nữ phát ra thì lại có ảnh hưởng hoàn toàn khác đối với binh lính Pháp Tây Tư.

Đối với quân nhân Pháp Tây Tư đại lục mà nói, chân Thần đối với bọn họ có uy quyền tuyệt đối Hơn 100 năm trước tại Pháp Tây Tư đại lục chỉ toàn cằn cỗi, dã man, báo thù, đói khát tràn ngập khắp mọi ngõ ngách tại đại lục. Bất cứ chủng tộc nào, hàng năm hễ cứ đến mùa mưa là ít nhất sẽ bị đói khát, tật bệnh cướp đi 10% tộc nhân, mưa liên tục không ngừng nghỉ lấy 1 ngày trong suốt 3 tháng trời tạo ra hàng loạt những khe rãnh trên bề mặt đại lục. Pháp Tây Tư đại lục vốn trên 60% lãnh thổ là đầm lầy, mưa to vô hạn càng làm mở rộng địa bàn kiếm ăn cho các giống loài như cá sấu đầm lầy, cá ăn thịt người, trùng hút máu.

Cứ mỗi một trận chiến máu thịt văng tứ tung thì hơn 90% mục đích đều là vì tranh đoạt một vùng đất, hy vọng mùa mưa năm sau sẽ có một khu vực cao ráo để trú chân giữ lại tính mạng.

Chân Thần đã cải biến tất cả điều này, kể từ ngày chân Thần giáng lâm xuống Pháp Tây Tư đại lục, mùa mưa hàng năm đều bị Thủy thần trong số 7 đại chân Thần dùng pháp lực tạo vật vô hạn cưỡng chế ngưng tụ lại còn 15 ngày. Chân Thần không ngừng lựa chọn những cô gái khoảng chừng 16 tuổi trong số cư dân tại Pháp Tây Tư đại lục để làm sứ giả cho mình, bọn họ thông qua Thánh nữ dạy cho cư dân Pháp Tây Tư biết khai khẩn, vun trồng, nghề rèn, sửa đường, khai thác mỏ, hơn nữa còn dạy cho bọn họ các loại tri thức, bao gồm cả ma pháp mà cho tới giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không có Thần, cho tới bây giờ, cư dân Pháp Tây Tư hẳn vẫn còn là nô lệ cho thiên nhiên khắc nghiệt. Trong từ điển của Pháp Tây Tư mặc dù không có 4 chữ cảm ân bái đức, song hàm ý của 4 chữ này lại khắc rất sâu trong suy nghĩ của những cư dân chất phác giản đơn.

Bởi vậy, ở Pháp Tây Tư đại lục, có uy quyền lớn nhất chính là chân Thần cùng với Thánh nữ, tiếp theo là tăng lữ của Pháp Tây Tư Thần học viện, sau đó mới đến quân bộ Pháp Tây Tư cùng với quốc vương thủ lĩnh của các bộ lạc. Lúc này tập trung toàn bộ lực tấn công của đại lục để tấn công một đại lục khác cách đó hàng ngàn dặm chính là chỉ thị của Thần.

Cũng giống như quân bộ Pháp Tây Tư đại lục cùng với các thủ lĩnh bộ lạc, mỗi cư dân Pháp Tây Tư cùng các binh lính đều biết rất rõ rằng trong số 3 đại lục, Pháp Tây Tư đại lục đại khái là cằn cỗi nhất, không thích hợp để ở, còn Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục lại là dồi dào nhất, chênh lệch giữa 2 đại lục thời bấy giờ không thể chỉ dùng khoảng cách giữa trời và đất để hình dung ra được, bởi vậy sau khi được Thần gợi ý, nhất là Thần thậm chí còn phái ra 50 Thiên sứ 2 cánh gia nhập liên minh quân đội Pháp Tây Tư đại lục, thậm chí còn tỏ ý rằng khi thời điểm chín muồi còn tham dự vào chiến tranh, mệnh lệnh chiến tranh hầu như là vô điều kiện bắt đầu được chấp hành.

Trong căn phòng nghị sự lớn nhất của quân chinh tây, Đạt Hải Nặc đang giới thiệu về tình huống trước mắt với Thánh nữ cùng 2 vị vạn nhân trưởng, 16 thiên nhân trưởng, 3 vị Thần thánh giáo chủ vừa mới tới.

Mặc dù trước khi tới đây, đại đa số mọi người ít nhiều cũng đã biết về tình hình chiến sự, xong dưới lời thuyết trình của Đạt Hải Nặc, lại có Mai Lâm cùng Nặc Đốn bổ sung, nhất là chứng kiến Đạt Hải Nặc cùng Nặc Đốn thân thụ trọng thương, hay tin thiên nhân đội chủ lực đệ nhất của quân viễn chinh Pháp Tây Tư là Đô Kỳ Liệt cùng 300 dũng sĩ hùng nhân toàn thân hóa thành thịt vụn, toàn bộ các thiên nhân trưởng đều cúi đầu không nói. Cho dù là thiên nhân đội trưởng hùng nhân táo bạo nhất cũng có vẻ im lặng lạ thường.

“Ừm…” Giọng Thánh nữ cực kỳ bình tĩnh không hề cảm thấy kinh ngạc, chậm rãi tiếp nhận đề tài: “Ở Tiểu dong binh đoàn cũng có mấy nhân vật lợi hại chưa từng thấy, kết cục như vậy cũng không phải là kỳ quái lắm. Nghe Đạt Hải Nặc các hạ nói thì Tiểu dong binh đoàn đã sáng tạo ra đầy đủ thiên thời, hơn nữa lại lợi dụng xen kẽ để mở rộng ưu thế địa lợi, lần lượt nuốt gọn từng nhánh bộ đội đơn độc của chúng ta. Tại 1 dong binh đoàn hơn 500 người mà có thể có 1 Thần thánh long kỵ sĩ, 1 cốt long kỵ sĩ, 2 huyễn thú kỵ sĩ, 1 đế quốc ma đạo sư, chưa kể đến phía trên bọn họ còn có 1 đoàn trưởng trứ danh ‘bộ não vàng’ về phương diện dụng binh cùng người thừa kế hợp pháp của Sơn địa Ải nhân vương mới nổi, bọn họ mỗi người đều tối thiểu có thể thay thế 1 thiên nhân đội. Dưới tình huống như vậy mà đối thủ còn bị buộc phải chạy trối chết dưới áp lực cường đại của quân chinh tây, ta nghĩ tỷ lệ thương vong lần này của bọn họ nhất định là sẽ cao hơn chúng ta, bởi vậy, điều này cũng không làm ảnh hưởng tới kết quả thắng tợi của quân đoàn chinh tây.”

Được Thánh nữ ca ngợi, sự ấm áp trong nháy mắt tràn ngập khắp toàn thân các tướng lĩnh của nguyên quân đoàn chinh tây. Mấy tay trẻ tuổi trong ánh mắt lập tức rơm rớm hơi nước, cái đầu cao ngạo vùi thật sâu xuống dưới.

Bán thú nhân trầm mặc Nặc Đốn đột nhiên lên tiếng: “Thánh nữ các hạ tựa hồ đặc biệt có hiểu biết về Tiểu dong binh đoàn, những chuyện vừa rồi người nhắc đến có khá nhiều phần không có trong các tư liệu mà chúng ta từng đọc.” Trong ánh mắt màu vàng nâu thoáng có nét nghi ngờ.

“Ừm, là người phát ngôn của Thần, cũng khó tránh khỏi sẽ biết nhiều hơn một chút.” Thần mặc dù không có phụ thể tại đây, song điều này cũng không làm ảnh hưởng tới tính quyền uy trong câu trả lời lạnh như băng của Thánh nữ.

“…Là hạ quan thất lễ.” Mai Lâm khẽ kéo áo Nặc Đốn một chút, Nặc Đốn trầm mặc trong chốc lát rồi hướng đồng bọn thần phục, cúi đầu tạ lỗi với Thánh nữ.

“Các hạ là một trong số những thiên nhân trưởng ưu tú nhất của quân viễn chinh, lại được 1 vị vạn nhân trưởng tối cao ra sức đề bạt, nên đem bộ não thông minh đặt đúng chỗ hữu dụng.” Lời nói lạnh như băng từ miệng Thánh nữ thốt ra: “Đạt Hải Nặc tướng quân, trong lúc ta đổ bộ, Thần đã gợi ý cho ta, tựa hồ Ngả Mễ đế quốc đang có 1 nhánh bộ đội chủ lực tiến về phía chúng ta.”

“Đúng vậy, thưa Thánh nữ.” Đối với loại năng lực biết trước sự việc của Thánh nữ, Đạt Hải Nặc cũng không lấy làm ngạc nhiên: “Căn cứ theo trinh sát báo cáo, địch nhân tổng cộng có 25.000 bộ đội chủ lực, 6.000~8.000 quân vũ trang tại địa phương. Bộ đội bên ta trước mắt tổng nhân số đại khái là khoảng 23.000 người, nếu chỉ xét riêng về số lượng binh lính thì quân ta rơi vào hoàn cảnh rất xấu, nhưng xét về mặc chiến lực thực tế thì quân chinh tây thậm chí còn có ưu thế hơn so với quân đoàn Hỏa sư tử chủ lực của địch, cho dù đối phương có thêm cả quân vũ trang địa phương thì chúng ta vẫn có đến 50% khả năng thắng lợi. Hơn nữa bộ tham mưu của chúng ta vẫn còn có rất nhiều ý tưởng.”

Theo ý của Đạt Hải Nặc, Nặc Đốn tiến lên từng bước, lôi ra bản đồ nam bộ đế quốc giắt trên tường: “Chúng ta cho rằng, phải chia rẽ binh lực đã tập trung của địch, bởi vậy đề nghị, cử ra 1 thiên nhân đội kỵ binh vừa mới thành lập cùng 5 bách nhân đội nhân mã, lợi dụng lực cơ động cực nhanh của họ để tấn công mạnh vào Sư Tâm thành nơi phòng thủ của địch, trong quá trình đột kích sẽ cố tình phô trương thanh thế —— Đối với trưởng quan phòng khu đế quốc mà nói, Sư Tâm thành chính là trọng điểm cần giữ, bởi vậy nhất định sẽ hồi binh để bảo vệ. Con số lý tưởng là tách ra 3 thiên nhân đội từ quân chủ lực của địch. Sau khi chúng ta đem binh lực của địch xé lẻ ra, thì trước hết sẽ dồn sức tấn công chủ lực của địch, sau đó sẽ toàn lực công kích Sư Tâm thành.”

30 năm sau, trong trận đại chiến 3 phe 9 nước, lần đầu tiên toàn bộ 3 phe đăng tràng chiến tranh chính quy, “Huyết nhiên Sư Tử hà chi chiến” được coi là bài học kinh điển được đem ra nghiên cứu rộng khắp. Các học giả quân sự đời sau cùng có chung nhân định, đối với 2 phe giao chiến chủ lực: quân đoàn Hỏa sư tử VS quân chinh tây Pháp Tây Tư, thực lực về cơ bản là ngang cấp. Xét về mặt số lượng binh lính, quân đoàn Hỏa sư tử tính cả quý tộc vũ trang tổng số vượt xa quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư; về độ huấn luyện binh lính tác chiến cùng năng lực tác chiến của riêng từng binh lính, thì quân đoàn Pháp Tây Tư ăn đứt quân đoàn Hỏa sư tử; về trình độ chỉ huy của tướng lãnh 2 phe giao chiến mà nói, cùng dựa vào thành tích mà thăng tiến, Đạt Hải Nặc và Phạm tử tước đều có kỹ xảo chỉ huy siêu hạng, hẳn là lực lượng tương đương nhau; Đại bộ phận học giả quân sự cho rằng, quân đoàn Pháp Tây Tư tham chiến tập trung tới 30% tướng lĩnh siêu cấp trong Chúng thần đại chiến, trong khi tại quân đoàn Hỏa sư tử nếu xét về danh tướng hạng nhất lúc đó thì chỉ có mỗi mình Phạm tử tước đơn độc, vốn dĩ, đây phải là ưu thế khiến cho thực lực của quân đoàn Pháp Tây Tư vượt xa quân đoàn Hỏa sư tử, đáng tiếc, binh gia kỵ nhất là “Tướng soái bất đồng” khiến cho ưu thế đó bị kéo về vạch cân bằng.

Ma Pháp lịch mùa thu ngày 21 tháng 3 năm 4, thiên nhân đội kỵ binh số 1 của Pháp Tây Tư vừa mới đổ bộ tính cả 5 bách nhân đội nhân mã cung tiễn thủ còn sót lại từ trận Tây Lâm đảo công phòng chiến men theo bờ sông ngậm tăm tiến lên, cố gắng tạo ra khí thế bất thình lình đánh lén phòng khu Sư Tử hà.

Ngày hôm sau, khi bầu trời phía đông vừa hửng sáng, tin tức hành quân xa đã truyền đến tai Phạm tử tước. Phạm tử tước lập tức phái ra 3.000 quý tộc vũ trang tính cả 1 trung đội bộ binh trang bị nhẹ hỏa tốc quay về phòng thủ.

Tiếp theo, Phạm tử tước lại hạ 1 mệnh lệnh kỳ quái, cùng ngày kéo quân quý tộc vũ trang lên nhận nhiệm vụ hành quân tiên phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.