Dong Binh Thiên Hạ

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Thời Không Liệt Phùng




Lúc này Lục Nhi các hạ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão ma pháp sư mới vừa rồi còn cùng mình nằm ở dưới đất hấp hối căn bản không thể nhúc nhích đột nhiên giống như có kỳ tích từ dưới đất nhỏm dậy, rảo bước về phía trung gian đối chọi giữa 2 phe ―― Nếu có chút gì đó không được ổn cho lắm thì chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt mà thôi.

Mới đầu, Lục Nhi còn âm thầm bội phục lão ma pháp sư thể lực kinh người, hơn nữa tốc độ hồi phục thể lực lại khiến cho Thần thánh cự long cũng phải nhìn mà lác mắt.

Có điều đến lúc lão ma pháp sư bắt đầu lớn tiếng vịnh xướng lên siêu cấp ma pháp, toàn thân như một ngọn lửa phun trào ra ma pháp khí diễm, trước mặt bỗng xuất hiện 1 lượng lớn ma pháp tinh linh tựa như biển rộng bao la hùng vĩ, Lục Nhi theo bản năng vỗ vỗ cái đầu nhẵn thín thông minh tuyệt đỉnh của mình cẩn thận suy nghĩ xem tại sao lại như vậy ―― vừa rồi lúc phóng thích ra băng tuyết hệ chung cực ma pháp – băng tuyết lĩnh vực, chẳng phải là có mỗi mình mình ngốc nghếch sử dụng khí lực sao? Mà bắt đầu trước lúc vịnh xướng lão ma pháp sư đại khái chẳng phải là đem cái thân thể đáng thương của mình ra làm một cái ma pháp thủy tinh chứa đựng vô hạn ma pháp lực để lợi dụng còn gì?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận xem vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Lục Nhi nhất thời 2 mắt nước mắt lưng tròng, vì sao người phải chịu thiệt hại lại luôn là ta? Nó đem 2 cái long trảo nho nhỏ nắm thật chặt, xuất ra chút khí lực toàn thân còn sót lại để giơ ngón giữa ra, hướng về phía bóng dáng lão Lôi Cát thối hoắc ―― Ta thọc, ta thọc, ta thọc thọc!

Đáng tiếc, vừa rồi thực sự là quá mệt mỏi, hành vi kháng nghị của Lục Nhi sau khi thực hiện được mấy cái, còn chưa kịp khoa chân múa tay thì tinh lực toàn thân đã cạn kiệt, lòng bất cam nhìn 1 lần cuối cùng, rồi đổ sầm xuống phía trên ván trượt tuyết.

Lôi Cát đối với việc Lục Nhi vừa thi triển hành vi ti tiện cũng không ảnh hưởng gì tới tâm tình của ông ta, lại càng chẳng ảnh hưởng tới việc phát huy tại hiện trường có chút sợ hãi nhưng thực ra lại là âm thầm đắc ý, điều đó khẳng định, quốc sư Lôi Cát của Ngả Mễ đế quốc đã bày ra thái độ làm người như tiên nhân giáng thế để khuất phục đối phương.

Thanh âm già nua như từ trên trời giáng xuống.

“Hỡi thế giới song song, hỡi chư thần lĩnh vực, mau thức tỉnh đường lối, phóng thích ma pháp nguyên tuyền mạc danh đi…” Toàn bộ ma kiếm sĩ đều trố mắt ra nhìn cảnh tượng chưa từng nghe nói đến đang diễn ra trước mắt.

Phía trước trường bào màu lam của Lôi Cát, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện ra 1 cái khe khổng lồ, với những mũi răng nhô ra, ở trong mỗi khe nhỏ trong đó lại ùng ục xuất hiện những khí thể với nhan sắc bất đồng. Từ trong khí thể lại xuất hiện ra những ma pháp tinh linh chưa từng thấy bao giờ. Đám ma pháp tinh linh này hoàn toàn khác xa so với các chủng loại trong mô tả. Có con toàn thân đỏ bừng như từng mảng, từng mảng bông tuyết, có con lại như những đốm lửa nhỏ xanh lè uốn lượn, lại có con toàn thân trong suốt màu trắng xanh, điều duy nhất có thể khẳng định được chính là, bọn chúng có đặc tính của ma pháp tinh linh, bọn họ theo sự chuyển động của ma lực từ đôi tay Lôi Cát vũ động bắt đầu tung tăng nhảy múa.

Thanh âm già nua lại ở giữa khoảng không bao la phát ra tiếng vịnh xướng trí mạng: “Thời không phong bạo ――”

Toàn bộ ma pháp tinh linh mạnh mẽ tụ tập lại thành 1 cơn lốc xoáy, uốn lượn, rung lắc, cùng nhau lao về phía đội quân thép nhìn như có vẻ chẳng gì suy chuyển nổi kia.

Đây là ma pháp tối cao hệ trung lập “Thời không phong bạo” lần đầu tiên xuất hiện trên đời trước mặt mọi người. Loại ma pháp này căn cứ theo năng lực bất đồng giữa các ma đạo sư, có thể đồng thời mở ra rất nhiều thông đạo thời không khác nhau, từ mỗi thời không triệu hồi ra những ma pháp tinh linh có tính tấn công cao nhất, đông đảo ma pháp tinh linh với thuộc tính cơ bản bất đồng sau khi dung hợp lại sẽ tấn công địch nhân.

Sau khi ma pháp này xuất hiện, danh hiệu “Cơn ác mộng trên chiến trường” của Hắc ám Long Lan Đạt đành chắp tay nhượng lại.

Ma pháp tinh linh ngang ngược gào thét quét qua hết thảy sinh linh, toàn bộ những kẻ được chiêm ngưỡng ma pháp đều bị đánh tan. Ma pháp tinh linh 7 màu cuồng táp tới đâu là lại trực tiếp đục lỗ xuyên qua khôi giáp trên mình binh lính tới đó. Từng mảng thân thể máu thịt chỉ trong nháy mắt đã bị ma pháp lực lượng ép thành mảnh nhỏ trên không trung, trong khi áo giáp hạng nặng khoác trên người thì căn bản là chẳng hề bị xây xước, máu thịt vụn vỡ từ trong các kẽ hở trên khôi giáp bắt đầu chậm rãi tràn ra.

Lôi Cát lần đầu tiên phóng thích ra loại ma pháp này, bản thân cũng không hiểu chắc lắm về đặc tính của ma pháp, song Trì Ngạo Thiên đứng đối diện với ma pháp đã nhìn thấu dị trạng, bèn gầm lên 1 tiếng: “Nguy hiểm! Mọi người tản ra 4 phía!”

Toàn bộ Cuồng thứu đang còn kinh ngạc cũng lập tức thúc cuồng thứu tỏa ra xung quanh. Ma pháp tinh linh réo rắt xuyên thủng thiên nhân đội hùng nhân hùng tráng vô bì vừa rồi vẫn còn là thiết mã kim qua, mấy cỗ lốc xoáy quấn lấy Trì Ngạo Thiên. Toàn bộ xương cốt trên người Yếu Ly long chính là một chiếc thuẫn phòng hộ, lập tức phát tán ra vụ khí màu đen, chống lại xoáy lốc ma pháp ập đến. Toàn bộ thân hình khổng lồ của Yếu Ly long được bọc trong hắc khí bị cơn lốc ma pháp tinh linh trên không trung thổi qua cuốn đi.

Không ai ngờ rằng, ma pháp nọ lại tấn công hết thảy sinh vật còn sống, mà căn bản chẳng thèm quan tâm xem là địch hay bạn. Ma pháp công kích vô hình, không quan tâm tới những thứ phòng ngự vật lý lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt nhân loại. Sau này, Hiệp hội ma pháp sư mới đem toàn bộ các dạng ma pháp có tính chất tương tự quy lại thành 1 loại hình ma pháp chung ―― “Chúng thần chi nộ”. Nếu không phải là chúng thần giận dữ, thì tại sao kể từ mùa thu Ma pháp lịch năm 4, trên đại lục lại xuất hiện 1 số lượng ma pháp lớn không thể kể xiết lấy sát thương làm mục đích? Nếu không phải nhờ Yếu Ly long có thể phóng xuất ra hắc ám khí tức hộ thể, Trì Ngạo Thiên xác định hẳn là cũng sẽ giống như 300 hùng nhân ở trước mắt…

Lôi Cát cũng giống như toàn bộ các dong binh của Tiểu dong binh đoàn, đều bị cảnh tượng quỷ dị thảm thiết trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người. Binh lính địch sau khi bị công kích đều ngơ ngác đứng đó, rồi đột nhiên tất cả đều đổ ầm xuống đất, từ trong các bộ giáp dần chảy ra những dòng máu loãng. Những binh lính hùng nhân còn lại không bị công kích thì trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi đến cực độ, khắp chiến trường chìm vào một mảng tĩnh mịch hoàn toàn.

Thấy địch nhân chẳng còn ham muốn tiếp tục công kích, Hoắc Ân Tư chỉ huy Tiểu dong binh đoàn nhanh chóng xuyên qua thông đạo khôi giáp giữa đám binh lính hùng nhân, mỗi một Tiểu dong binh đi qua đây, đế giày da dày cộp đều bị huyết tương làm cho ướt sũng, trên y phục tất cả đều đượm màu đỏ máu từ vũng lầy bắn lên tung tóe. Hoắc Ân Tư định dùng đại phủ cẩn thận đẩy những bộ khôi giáp ngổn ngang trên đất ra, tay bỗng run lên, lập tức lại thõng xuống, bên cạnh có mấy tiểu dong binh tò mò nhìn thoáng qua lập tức sắc mặt đều tái nhợt, mồm há to nôn thốc nôn tháo.

Mãi đến khi đi xa đến hơn 1 km, dưới chân các tiểu dong binh vẫn còn để lại vết chân màu đỏ dưới nền đất.

Trong “Tây Lâm đảo thành danh chiến”, quân đội Pháp Tây Tư đại lục bị thương tổn cực kỳ lớn, về phương diện nhân lực tài nguyên tổn thất là không thể vãn hồi lại được.

Thống soái quân chinh tây Đạt Hải Nặc thì bị 1 mũi tên của tinh linh bắn cho trọng thương;

Thiên nhân đội số 3 vốn là chiến lực đệ nhất của quân chinh tây hầu như toàn quân bị diệt, nếu như không có 2 đại đội đến chi viện thì người đứng đầu trong số 4 vì tinh tú của quân đoàn chinh tây là Nặc Đốn nói không chừng đã trở thành tù binh lâu rồi;

Một đại chủ lực khác của quân chinh tây là thiên nhân đội của Mai Lâm toàn bộ binh chủng trang bị nặng không một ai sống sót, 700 binh lính lang nhân thì còn lại chưa đến 200, về cơ bản là mất năng lực tác chiến;

Bức trường thành công thủ mà Pháp Tây Tư quân bộ ỷ vào – thiên nhân đội hùng nhân của Đô Kỳ Liệt kết cục thậm chí còn bi thảm hơn. Phiên hiệu bộ đội bị buộc phải triệt tiêu sau 1 năm 2 tháng, Đô Kỳ Liệt cùng 300 binh sĩ hùng nhân trang bị nặng dưới đòn công kích ma pháp quỷ dị đã biến thành thịt vụn, thây cốt khó tìm. 700 trọng trang hùng nhân binh lính còn lại bị bộ xương rồng đen sì cùng ma pháp sư thần bí dọa cho, căn bản là không một kẻ nào dám nhúc nhích đứng ra ngăn cản bộ đội chủ lực của Tiểu dong binh đoàn nghênh ngang bỏ đi xa ngay trước mắt. Sau khi chiến tranh kết thúc, 700 hùng nhân lúc ấy chứng kiến cảnh đồng chí mới vừa rồi còn đứng bên cạnh mình chỉ trong nháy mắt đã biến thành đống thịt vụn, thảm hại hơn nữa là mỗi binh lính thân thể 1 nửa biến thành máu thịt bầy nhầy, nửa còn lại thì lại hoàn hảo chẳng mảy may tổn thất gì, tất cả binh lính đều bị dọa cho đến hóa điên. Mặc dù trải qua 1 tháng điều trị phục hồi, song vẫn chẳng có hiệu quả. Cuối cùng 700 binh lính này không thể không trục xuất toàn bộ về nước, từ đó phiên hiệu thiên nhân đội hùng nhân chính thức bị hủy bỏ.

Tương tự thân là tứ đại tinh tú của quân đoàn chinh tây, Mạc Lạp Thú bởi vì được phân công nhiệm vụ phòng thủ tổng bộ quân đoàn chinh tây mà không trực tiếp tham dự hành động trong đêm cuối cùng, may mắn bảo toàn được danh hiệu dũng giả.

Phàm là binh sĩ Pháp Tây Tư tham dự vào trận chiến đêm hôm đó, sau khi chiến tranh chấm dứt trở lại cố hương đều kể về 1 cố sự như vậy: không rõ có phải là dự cảm bắt nguồn từ đêm hôm đó hay không, ông trời đã thay đổi, từ trên trời phủ xuống vô số lông ngỗng màu trắng lạnh lẽo; mặt đất cũng thay đổi, mặt đất tơi xốp đột nhiên trở nên cứng rắn còn hơn cả sắt. Đêm hôm đó ác ma xuất hiện, Tử thần cưỡi trên bộ xương rồng màu đen bay quanh quẩn trên bầu trời, một ác ma thì biến ảo thành đại ma pháp sư màu lam, dùng cơn sóng đỏ máu xé toang toàn bộ bầu trời.

Tiểu dong binh đoàn nhất chiến thành danh!

Một đội ngũ dong binh tính ra chưa đến 600 người, đối mặt với binh đoàn tinh nhuệ 10.000 người của dị đại lục, khốn thủ trên 1 cô đảo đơn độc bên ngoài biển, ước chừng phòng thủ đủ 10 ngày, cuối cùng nhân lúc bóng đêm giữa trăm vạn quân giết ra 1 con đường máu, ngay cả 1 cỗ thi thể dong binh cũng chẳng để lại, rút lui khỏi khu tây của Sư Tử hà.

Trong toàn bộ chiến dịch, Tiểu dong binh đoàn đánh trọng thương 3 thiên nhân đội của Pháp Tây Tư đại lục, đánh tan 1 thiên nhân đội để đoạt lấy quân kỳ 2 mặt.

Không ai ngờ rằng đây là 1 dong binh đoàn vừa mới thành lập được có 3 năm, để so sánh đối chiếu với chiến tích của Tiểu dong binh đoàn, tại Hải Cáp Dong Binh đế quốc, tứ đại Dong binh vương dùng uy danh triệu hồi 1 dong binh đoàn cấp A, 12 dong binh đoàn cấp B, mấy trăm dong binh đoàn cấp C, phối hợp cùng mấy vạn tướng sĩ của Dong Binh đế quốc, ấy vậy mà vẫn để cho Tổng bộ quân đoàn của Pháp Tây Tư đại lục nhiều lần phá được các thành trấn trọng yếu. 20% lãnh thổ của đế quốc đã rơi vào tay dị tộc thống trị.

Bộ phận dong binh bí mật của Dong binh công hội cho rằng. “Tây Lâm đảo thành danh chiến” đủ để tương đương với 100 lần nhiệm vụ cấp SS, song nhiệm vụ cấp SS thì còn có dong binh đoàn có gan tiếp nhận, chứ nếu đem Tây Lâm đảo thành danh chiến ra làm điều kiện bố trí nhiệm vụ dong binh, thì liệu có dong binh đoàn nào dám nhận, hơn nữa lại còn gìn giữ nguyên tắc giữ đất của dong binh tử thủ 10 ngày? Đáp án là không, cho dù có là Hoàng Kim Long dong binh đoàn cấp S đi nữa thì cũng không thể hoàn thành nổi. Đương nhiên, bởi vì trước đó cũng chưa từng có nhiệm vụ này xuất hiện, cho nên Tiểu dong binh đoàn cũng lỡ mất 1 lần cơ hội lên chức.

Đối với Ngả Mễ đế quốc cùng với tuyến phòng thủ Sư Tử hà mà nói, Tây Lâm đảo thành danh chiến chẳng những trực tiếp trì hoãn từng bước hành động của quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư đại lục, mà còn thông qua việc tấn công các tướng lãnh chủ chốt của quân đoàn chinh tây, khiến cho mãi đến 20 ngày sau trận chiến này, quân đoàn chinh tây mới có thể bắt đầu hành động bước tiếp theo. Lợi dụng 1 tháng quý giá này, tướng quân phòng khu Sư Tử hà là Phạm Tử Tước nhanh chóng thu gọn binh lực trong tay lại, để cho 1 tiểu đội cực kỳ nổi danh trong quân đội đế quốc là quân đoàn Hỏa Sư Tử tiến hành triển khai trận doanh tại bờ bắc Sư Tử hà.

Cũng trong khoảng thời gian đó, tại khoảng cách gần nhất giữa phòng khu Sư Tử hà và phòng khu kinh đô đế quốc và vùng lân cận, giao giới giữa đế quốc cùng với Hải Cáp đế quốc là phòng khu Thánh Tuyết Sơn cùng phòng khu Giới Lâm, tại 3 khu vực phòng thủ lớn này đều tự điều động ra 2 đại đội với biên chế đầy đủ quân số, hình thành nên 1 vòng phòng ngự thứ 2 phía sau lưng quân đoàn Hỏa Sư Tử. Tổng binh lực phòng tuyến đạt tới 2 vạn 500 nghìn người, mà người phụng mệnh chỉ huy binh đoàn này lại chính là Trì Hàn Đồng hầu tước, vốn là con trưởng của Trì Đại Đồng nguyên soái, anh trai của Trì Hàn Phong bá tước, danh nổi như cồn tại phòng khu Thánh Tuyết Sơn, được xưng tụng là long kỵ sĩ.

Nếu như không có 1 tháng quý giá này, thì chiến lực quý báu đó căn bản là không có thời gian để tập kết, bởi vậy, Ngả Mễ đế quốc quân bộ đánh giá Tiểu dong binh đoàn cao tới tận mây xanh.

Kể từ ngày đó, Tiểu dong binh đoàn cũng có được biệt danh cho riêng mình ―― “Hắc dạ hưởng vĩ xà” (Rắn đuôi chuông trong đêm). Lý do có danh hiệu này nghe nói chủ yếu là bởi vì Tiểu dong binh đoàn thủ như chân của rắn đuôi chuông, chỉ để lộ ra lưỡi cùng với răng nanh sắc bén nhất, khiến cho quái vật dù lớn đến mấy cũng chớ có dại mà xông vào; tấn công thì bất thình lình không một tiếng động, nhanh như rắn, đồng thời cũng linh hoạt như rắn, giữa trăm vạn quân mà vẫn tiến thoái hết sức tự nhiên, không hề bị đình trệ. Kể từ lúc có được danh hiệu đó, cấp độ A của Tiểu dong binh đoàn chính thức chiếm được sự đồng tình chân chính của dong binh giới.

Sau trận chiến này, cũng giống Tiểu dong binh đoàn thanh danh được nâng cao, ngoài những tên tuổi đã sớm thành danh từ trước đó như Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn, Bộ não vàng Ngả Mễ, Hắc ám long kỵ sĩ Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư cũng dựa vào đại phủ màu lam của mình mà thu được danh hiệu “Cuồng nộ”, còn ma đạo sư Lôi Cát thì được gán cho biệt danh “Người gần với cự ly tử vong nhất.”

Hoắc Ân Tư dẫn theo chủ lực của Tiểu dong binh đoàn rất nhanh chóng bắc thượng, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn lưu lại phía sau. Từ mái tóc quăn màu sợi đay của Ngả Mễ mồ hôi tuôn như suối, trên trán cũng không ngừng tấm lấm mồ hôi đọng thành hạt, nhìn về phía chân trời phía tây nam. Nếu không phải Đại Thanh Sơn cố ý ở lại lo lắng giữ tay hắn, thì lúc này Ngả Mễ đã phải dựa vào vật gì đó mới có thể đứng vững được.

Vừa rồi Trì Ngạo Thiên hay tin cô bé tinh linh đi về phía tây bắn rơi đèn chiếu sáng trên bầu trời vẫn chưa trở về, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo 2 binh lính của Cuồng thứu kiếm sĩ doanh lập tức lao đi.

Ở cuối chân trời, đột nhiên truyền tới 1 tiếng gáy lảnh lót, 1 con Phượng hoàng màu đỏ dần hiện ra đang lao tới như 1 cơn lốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.