Dong Binh Thiên Hạ

Chương 20: Q.3 - Chương 20: Tĩnh Mịch Tiền Dạ




Đối với phương diện các đẳng cấp quý tộc có thể sở hữu vệ đội, đế quốc cần phải có sự khống chế nghiêm khắc. Đó là bài học xương máu đến từ Đường đế quốc vĩ đại đã sụp đổ cách đây 1.200 năm.

Ranh giới của Đường đế quốc so với Ngả Mễ đế quốc ngày nay chỉ có hơn chứ không kém, đế quốc ngang dọc 4.000 dặm, gồm có 4.000 vạn cư dân, tướng sĩ áo giáp 100 vạn, ma đạo sư, đại ma pháp sư trên 50 vị, long kỵ sĩ hơn 30 vị. Một đế quốc khổng lồ như vậy, thế mà gần 157 năm sau khi kiến quốc đã hoàn toàn sụp đổ. Nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ quý tộc tư binh.

Phía dưới Đường đế quốc có hơn 10 vị đại quan có biên giới riêng, đa số đều là thân vương, công tước, hầu tước. Ở thái ấp lớn nhất của An Lộc Sơn công tước có tới 28 vạn quân áo giáp, Quách Tử Nghi bá tước sở hữu tới 4 vạn khinh kỵ binh… Tổng số tư binh của công hầu bá tử tước cộng lại lên đến gấp 3 lần quân đội vương thất. Toàn bộ chư hầu có được tư binh đều đồng loạt thành lập công quốc, đối với vương lệnh của Đường đế quốc, chỉ nghe đọc chứ không nghe tuyên. Thành thử, Đường đế quốc danh tồn thực vong cho tới lúc hoàn toàn biến mất kéo dài gần 23 năm.

Ngả Mễ đế quốc mệnh lệnh rất rõ ràng, vương thất, công tước cấp 1 được phép có tư binh (bao gồm cả dong binh) số lượng không được vượt quá 3.000, hầu tước 2.000, bá tước 1.000, tử tước 500, nam tước 100, đế quốc kỵ sĩ 50. Trong đó, nguyên soái được phép có vệ đội cùng với tư binh tổng số không được vượt quá 6.000. Đối với nhà danh môn, trong vòng 3 đời trực hệ toàn bộ quý tộc tư binh tổng số không được vượt quá 6.000.

—— Đồ thư quán của Sử Khảm Bố Lôi quốc gia – Đế quốc quý tộc thần thánh chức trách – Bút ký do một vị Khuyết danh lưu lại

Xin miễn buổi vãn yến do Phạm tử tước cùng các quý tộc mời, tình huống ủy thác của Ngả Mễ còn tốt hơn một chút so với các đại biểu Tiểu dong binh đoàn khác như Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, tiến hành báo cáo tình hình chiến tranh trực tiếp lên Tổng bộ phòng khu Sư Tử hà. Ngả Mễ cùng với các tiểu dong binh khác cùng nhau vác cáng đưa những đồng đội bị thương tới dong binh đoàn bộ lâm thời tại Sư Tâm thành.

“Các hạ đối với việc ta không xuất binh cứu viện có phải là có điều gì oán hận không…” Sau lưng truyền tới tiếng lãnh đạo tối cao của chiến khu ân cần thăm hỏi.

Ngả Mễ thân hình hơi chững lại một giây: “Nói chi vậy, cho dù thân là dong binh thì cũng hiểu, nhiệm vụ chính của các hạ là phòng ngự khu vực Sư Tử hà cùng với các thành thị và một số đại lục quốc lộ chủ yếu trong đó, những cứ điểm này không bị mất, cũng đồng nghĩa với việc bảo vệ đế quốc. Chỉ hy vọng các anh em hy sinh ngày hôm nay sẽ không phải chết một cách uổng phí.” Ngả Mễ cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ đáp lại cho đủ lễ tiết mà không thể phán đoán được chính xác hàm nghĩa trong câu nói này.

Đại Thanh Sơn không giỏi nói chuyện cùng Hoắc Ân Tư không giỏi ý tứ dùng những câu chữ ngắn gọn súc tích, những thuật ngữ chuyên môn quân sự đơn nghĩa để miêu tả lại toàn bộ 15 ngày vừa trải qua. Mặc dù quân đội cùng với các quý tộc trong suốt 1 tháng qua lần lượt thông qua các con đường hợp pháp, phi pháp để moi được những tin tức về diện mạo dữ tợn, dũng mãnh thiện chiến của binh lính dị đại lục từ đế quốc quân bộ, song trong quân đội đại đa số quan quân đều cho rằng đấy là do quân đội của Tu Tư đế quốc cùng các dong binh của Dong binh đế quốc yếu kém nên cố tình phao tin như vậy để che giấu khuyết điểm, còn các quý tộc thì xưa nay vốn không tin rằng trên thế giới thực sự vẫn còn lực lượng quân đội cường đại đến thế. Lúc này, qua lời miêu tả của 2 dong binh vừa đào sinh khỏi bẫy rập của tử vong, khiến cho bọn họ lại tiếp tục tự suy đoán Giới quý tộc tại đế quốc đánh giá khá cao những dũng sĩ đồ long như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, hay những cường giả nổi danh như Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, việc đánh giá địch nhân cường đại dị thường nếu xuất phát từ miệng của chính những cường giả này, thì sẽ chính là cách quảng cáo tốt nhất chẳng có gì phải bàn cãi. Đại bộ phận quý tộc đều biểu hiện ra thái độ hoàn toàn tương phản so với trước đây, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Vẻ mặt nhăn nhó, làn da nhợt nhạt của 2 vị khách đã hơn một lần biểu hiện ra rằng họ chẳng muốn làm thuyết khách thêm một phút nào nữa. Đám quý tộc kinh nghiệm đã nhiều năm rất nhanh chóng phát hiện ra điểm ấy, cũng đâu có bức bách họ ngơi nghỉ một giây nào.

Lần đầu tiên có thể dễ dàng đẩy lùi toàn bộ đám quý tộc lắm mồm như vậy, Phạm tử tước và những người phụ trách chủ yếu cùng mình tại phòng khu cùng thành viên Bộ tham mưu lại một lần nữa chỉnh sửa phương án tác chiến. Về sau, phòng khu sẽ trực tiếp thông qua trung đội trưởng của trung đội thám báo cưỡi huyễn thú Sư ưng của mình bay suốt đêm về đế đô để báo cáo tình hình mới nhất lên đế quốc quân bộ.

15 ngày sau đó, phòng khu Sư Tử hà yên ắng đến dị thường ―― thậm chí so với trước thời điểm chiến tranh kéo đến còn yên tĩnh hơn. Bất cứ kẻ nào chứng kiến vẻ bề ngoài yên ắng hòa bình này đều không thể tin được nơi đây đã từng và hiện cũng đang là chiến trường tràn ngập khói thuốc súng.

Đế quốc quân bộ nhận được chiến báo của phòng khu Sư Tử hà, lại điều chỉnh tăng cấp độ chiến tranh ―― Trừ quân đội Bắc bộ liên bang ra, toàn bộ quân chính quy đều tiến vào trạng thái chiến tranh cấp I, toàn bộ kiếm sĩ doanh đều tiến vào trạng thái chiến tranh cấp II, toàn bộ dong binh đoàn đăng ký tại đế quốc trong vòng 20 ngày phải trở về nguyên nơi trú đóng, hiệp đồng phòng thủ; toàn bộ dong binh đoàn không đăng ký tại đế quốc trong vòng 20 ngày đều phải rời khỏi đế quốc.

Đế quốc quân bộ lại phát lệnh tổng động viên chiến tranh bổ sung, toàn bộ đế quốc quý tộc quân nhu căn cứ theo pháp tắc quý tộc hiệu trung, đều cung cấp cư dân thuộc thái ấp của mình cho đế quốc quân bộ, giúp tăng cường ít nhất là 1/80 lực lượng vũ trang của cả 3 tuyến.

Lệnh tổng động viên chiến tranh quy mô lớn như vậy trong suốt lịch sử 500 năm kiến quốc tính ra chỉ mới có vài lần. Dưới lệnh động viên cấp độ này, tổng cộng điều động được 17 vạn quân chính quy, tương tự là số lượng kiếm sĩ bộ đội, 4 vạn dong binh đoàn đội, 4 vạn quý tộc vệ đội thường quy bộ đội, 30 vạn quý tộc lâm thời bộ đội, tổng cộng 70 vạn quân đội.

Quốc dân Ngả Mễ đế quốc tiến hành nộp chung một loại thuế, toàn bộ quốc dân cùng nộp thuế vào ngân sách 1/10 thu nhập của mình. Thu nhập của 1 binh lính bình thường gần như là tương đương với nguồn thu của 1 người dân đế quốc bình thương, bởi vậy không phải lo lắng về việc phát sinh chi phí, cứ 10 cư dân đế quốc sẽ nuôi sống 1 binh sĩ.

Trên thực tế, để vận hành 1 cơ quan khổng lồ của 1 quốc gia, bất kể là chi phí thông thường hay các khoản đầu tư, hao tổn khác đều cần đến kinh phí gấp mấy lần như vậy. Thời đại hòa bình, toàn bộ chi phí quân sự chiếm 10% tổng chi phí của Ngả Mễ đế quốc. Căn cứ theo con số này, không khó để tính ra rằng, tổng thu nhập quốc doanh của Ngả Mễ đế quốc rơi vào khoảng 1.500 vạn đến 2.000 vạn. Tổng động viên 70 vạn quân đội, tương đương với việc cứ 20 ~ 30 công dân đế quốc lại gánh vác chi phí của 1 binh sĩ. Đó là mới chỉ tính đến thu nhập cùng chi phí thông thường của 1 binh sĩ. Một kiếm sĩ bình thường trang bị toàn bộ ít nhất cũng cũng phải cần 2 tháng thu nhập của 1 công dân phổ thông thì mới có thể mua được đồ ăn, 1 bộ binh trang bị nặng trang bị toàn thân ít nhất cần 1 năm thu nhập của 1 công dân phổ thông mới có thể mua được đồ ăn, 1 khinh kỵ binh cưỡi ngựa với trang bị tối thiểu ít nhất cần 2~3 năm thu nhập của 1 công dân phổ thông mới có thể mua được đồ ăn, 1 trọng kỵ binh mã cùng với trang bị cấp dưỡng tối thiểu cần xấp xỉ 5 năm thu nhập của 1 công dân phổ thông mới có thể nói chuyện được, chưa chưa nói gì đến địa hành long kỵ sĩ thực lực cường đại, mà trong số quân chính quy của đế quốc, kỵ sĩ bộ đội trang bị nặng chiếm tới trên 2 vạn, ít nhất thu nhập từ thuế của hơn 500 vạn dân chúng trong mấy năm gần đây sẽ bị lực lượng vũ trang này ngốn sạch, đó là còn chưa kể các khoản chi phí bên ngoài khác nữa.

Đối với đế quốc quân bộ mà nói, loại gánh nặng trầm trọng này bất luận thế nào cũng không muốn thừa nhận, duy trì 70 vạn binh lực 1 năm, đồng nghĩa với việc trong vòng 2 năm tiếp theo đế quốc sẽ lâm vào tình trạng thâm hụt ngân sách, nếu không thì sẽ phải trưng thu thuế thời chiến.

Có điều…

Chiến tranh, đối với cư dân đế quốc thông thường mà nói, cũng chẳng phải là điều gì quá bất tiện. Rất ít cư dân cần phải đi làm xa tới 10 dặm, lại càng chẳng cần thiết phải giao thiệp với binh lính đế quốc bố trí tại đại lục quốc lộ, hơn nữa lúc này đại bộ phận đại lục quốc lộ còn chưa bị phong tỏa.

Đối với thương nhân thì quả thực có chút bất tiện, nếu tiểu thương nhân cũng coi như là thương nhân. Chỉ cần thương nhân có chút biện pháp thì đều lợi dụng một vài cách đặc biệt mà mình có để tranh thủ thời kỳ các thương nhân khác không thể mua được một số thực phẩm đặc thù nơi đất khách, vì nước vì dân làm một số chuyện tốt đẹp; còn tiểu thương nhân cho dù là không có cửa, chỉ cần biết nghĩ một chút, nếu không lợi dụng cơ hội lớn này để tích trữ lương thực cùng sắt, thép những thứ có khả năng sẽ bị liệt vào vật tư chiến tranh thì e rằng hơi phí. Các loại vật tư của đế quốc giá cả cũng vì thế mà biến động dị thường. Có thể đoán được, vô số tiểu thương, người bán hàng rong vốn quen làm ăn nhỏ, dựa vào việc buôn bán vật tư chiến tranh sẽ phất lên trở thành ông chủ lớn một phương.

Đối với những binh lính đối diện trực tiếp với chiến tranh, đối với những binh lính có lý tưởng, đây chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ kiến công lập nghiệp. Đương nhiên, đại đa số họ đều chưa nghĩ tới việc, chính vì thế mà lịch sử luôn đem những người lính có lý tưởng biến thành 1 phần trong những con số thống kê về thương vong trong cuộc chiến.

Đối với quý tộc, đại đa số quý tộc đều cho rằng, bất kể thế nào thì chiến tranh cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng bất lợi đối với mình. Hơn nữa, đại bộ phận quý tộc chững những có ưu đãi vệ đội thuộc về mình, mà căn cứ theo điều lệ quý tộc của đế quốc, toàn bộ thiếu niên quý tộc đủ 12 tuổi đều phải vào học tại Đế quốc kỵ sĩ học trường, hơn nữa đại bộ phận quý tộc đều là thông qua việc lập chiến công để giành được phong hiệu. Về mặt lý thuyết, mỗi quý tộc đều có huyết thống cao quý cùng chiến kỹ cao hơn nhiều so với binh lính bình thường. Đại đa số bọn họ đều đem Trì gia – danh môn trong danh môn tại đế quốc – làm tấm gương cho mình, lại càng cho rằng con em mình cũng sẽ giống như con em nhà Trì gia, chiến kỹ sẽ càng nổi trội xuất sắc hơn so với bậc cha chú, bởi vậy, quan điểm của họ đối với chiến tranh cũng có thể dễ dàng thấy được.

Bởi vậy, có thể thấy chiến tranh cũng chẳng phải là điều gì đó quá tệ. Tối thiểu là đối với đế quốc suốt 300 năm qua chưa từng xảy ra chiến tranh quy mô lớn thì dân chúng, quý tộc, quân nhân của họ cũng không cho rằng có gì là xấu cả.

Đối với Phạm tử tước cùng bộ tham mưu quân khu Sư Tử hà, sau khi Tiểu dong binh đoàn tới, thu hoạch lớn nhất của bọn họ nàm ở 2 điểm:

1. Dị đại lục thực lực cường đại kinh người, ẩn sau bề ngoài thiện chiến dũng mãnh của các chiến sĩ chính là, quan quân của dị đại lục cũng có kỹ xảo chỉ huy tương đối tốt.

2. Trong quân đội dị đại lục không xây dựng thành quy mô và biên chế kỵ sĩ bộ đội và cung tiễn bộ đội, nguyên nhân là bởi sự bất tiện của việc di chuyển bằng đường biển.

Hai tin tức này, 1 tốt 1 xấu, 1 vui 1 buồn. Đại bộ phận quan quân ở đế đô đều từng trông thấy bộ dạnh của các sinh vật đến từ dị đại lục ở Công viên dị sinh vật. Nhữn sinh vật dã man này đều có thân thể khỏe mạnh, lực lớn vô cùng, trong tình huống có thêm vũ khí thì một mình có thể đánh ngã được vài binh lính đế quốc. Trên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, đại khái chỉ có Cuồng nhân cùng với Ải nhân mới có thể đánh ngang tay với bọn chúng. Hiện tại, nếu được bổ sung cả quan chỉ huy có đầy đủ kỹ xảo chiến tranh, không thể không thừa nhận rằng: cỗ máy chiến tranh này tựa hồ có khí thế vô địch thiên hạ.

Xế chiếu ngày hôm đó, Phạm tử tước hạ lệnh cho Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn trực thuộc Hỏa sư tử quân đoàn, cử đại đội 3.500 khinh kỵ binh căn cứ theo biên chế trung đội, bất kể ngày đêm, liên tục không ngừng tập kích, quấy rầy bên ngoài trận địa của dị đại lục. Mỗi lần chiến đấu khống chế số lượng địch nhân không vượt quá 100 người, một khi xuất hiện viện quân địch thì lập tức rút lui.

Trung đội gồm 1.000 kỵ sĩ giáp nặng cùng đại đội 4.500 trường thương bộ binh trang bị nhẹ rời khỏi trận doanh chủ lực, đi về phía tây 10 dặm lập 1 doanh trại quân đội mới, làm trạm trung chuyển cho đại đội khinh kỵ binh. Nếu khinh kỵ binh bị bao vây thì nhánh bộ đội này còn đảm nhận thêm nhiệm vụ hỗ trợ giải vây.

Ở phía Tây của Sư Tử hà, 80% diện tích là bình nguyên và thảo nguyên, 5% là núi non, còn lại là đất rừng, đối với hoạt động của kỵ binh quy mô lớn là cực kỳ có lợi.

Tương tự như ở các quân đoàn khác của đế quốc, Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn là bộ đội chủ lực của quân đoàn Hỏa sư tử, được hợp thành từ 1 trung đội gồm 500 lính địa hành long, 1 trung đội gồm 1.000 trọng giáp kỵ sĩ cùng 1 đại đội 3.500 khinh kỵ binh, ngoài ra trực thuộc kỵ sĩ đoàn còn có 1 tiểu đội gồm 300 người giám hộ. Toàn bộ ngựa cưỡi của các kỵ sĩ dều là ngựa đực từ 2 đến 8 tuổi đến từ vùng bình nguyên trù phú của đế quốc nơi chuyên sảnh sinh ra một lượng lớn ngựa màu đỏ, đỏ sẫm. Địa hành long thì đến từ vùng núi tiếp giáp giữa phía đông của đế quốc cùng Sa Mạc đế quốc chuyên sản sinh ra địa hành long, chẳng cần phải đề xuất riêng, đế quốc quân bộ sẽ đem toàn bộ địa hành long màu đỏ phân phối cho quân đoàn Hỏa sư tử.

Trừ người tốt nghiệp từ Đế quốc kỵ sĩ học trường ra, những người khác muốn tiến vào kỵ sĩ bộ đội đều phải thông qua được 3 cửa ải khó khăn. Đầu tiên là phải có trên 1 năm biên chế bộ đội chính quy, tiếp đó phải thông qua khảo hạch đâm thương hoặc giả mã thương, cuối cùng, phải làm tùy tùng 1 năm cho 1 vị kỵ sĩ chính quy, như vậy mới có thể trở thành kỵ sĩ thực tập. Sau khi khảo hạch kỵ sĩ thực tập trong vòng 1 năm, 1 năm sau sẽ chính thức thụ kỵ sĩ kiếm từ đoàn trưởng kỵ sĩ ―― đương nhiên đó là trong thời kỳ hòa bình.

Đối với quân nhân đế quốc mà nói, thành viên của 1 kỵ sĩ đoàn bình thường cũng đều tượng trưng cho tín niệm, vinh dự, thực lực; kỵ sĩ dưới trướng Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn lại càng chẳng thể nghi ngờ gì nữa.

Đại đội kỵ sĩ tuân mệnh lên đường đã chứng minh đầy đủ đặc tính vốn có của kỵ sĩ đoàn chính là thực lực ―― Đối với binh sĩ đơn độc hay tiểu đội tuần tra của Pháp Tây Tư đại lục mà nói, quả thực chính là những kẻ gieo rắc cái chết.

Cứ mỗi lần, 1 trung đội kỵ binh lại hoặc từ bên trong rừng rậm, hoặc là từ phía sau 1 ngọn núi nhỏ, hoặc từ trong bóng đêm quét qua, áo choàng màu lửa đỏ tung bay trong gió, tựa như 1 quầng lửa cuồn cuộn thổi ngang qua mặt đất, mũi trường thương dài ngoằng tức thì mang đi linh hồn của mục tiêu. Nhánh trung đội kỵ binh này vừa mới biến mất ở đằng xa, nhánh khác lại từ phương hướng khác rít gào ập đến… Suốt không ngừng nghỉ.

2 ngày đầu, Nặc Đốn cùng Mai Lâm đối mặt với kiểu tập kích bất ngờ 24 tiếng không gián đoạn này có phần thúc thủ vô sách – bó tay chẳng biết phải làm cách nào. Ở dị đại lục, đại bộ phận lãnh thổ đều là đầm lầy, kỵ sĩ bộ đội còn tương đối ít chứ nói gì đến chuyện ứng dụng kỵ sĩ bộ đội quy mô lớn. Loại đả kích đột nhiên mà tới này căn bản khó lòng phòng bị. Cứ sau mỗi một đợt tập kích, trận doanh của Pháp Tây Tư đại lục lại dấy lên khói đặc cuồn cuộn ―― hỏa táng cho các binh lính tử nạn trong đợt tập kích bất ngờ. Mai Lâm cử ra 2 đại đội bố trí thành 1 cái lồng định ăn tươi nuốt sống kỵ binh bộ đội. Đáng tiếc, đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi. Cho dù là binh lính lang nhân đi nữa thì tốc độ chạy cũng không thể bằng khinh kỵ binh được, trung đội kỵ sĩ của Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn sau khi tổn thất 76 người đã chủ động kết thúc cuộc chiến.

3 ngày sau, Đạt Hải Nặc nhờ tác dụng thuốc tỉnh lại trong hôn mê, khi biết cục diện này, lão tướng quân xuất thân từ đế quốc thuộc Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục chỉ đơn giản phân phó vài tiếng, đã triệt để vãn hồi lại thế cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.