Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 216: Chương 216: Bạn gái tôi, Khúc Yên




Sau đó cô mới nhìn thấy những người khác, cô đưa mắt nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh Bạc Kiêu, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Người này chính là người trong hình mà Bạc Kiêu đã cho cô xem. Không thể nhanh đến vậy chứ.

Chị gái xinh đẹp đó bị cô nhìn thế có chút không tự nhiên, vẫy tay chào cô.

Khúc Yên mỉm cười, vẫy tay:''Xin chào.''

Thẩm Tây Thừa nghe giọng cô thì ngẩng đầu lên, sau đó cô cũng liếc mắt đến nhìn anh. Cũng vẫy tay chào với anh.

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, môi mỏng nhếch mép cười:''Chào.''

Ôn Thành Uy sau đó cũng bước vào theo, nhìn thấy Khúc Nhã Tinh ông ấy cũng hốt hoảng không kém, nhưng mà vẫn là sự vui mừng. Ông tự thấy vẫn có cơ hội để cùng bà ấy hàn gắn lại, là ông ảo tưởng cũng được. Chỉ cần ở cạnh bà ấy là ông đã mãn nguyện rồi.

Mọi người đã đông đủ cũng đã gần chín giờ khuya, ăn tối xong thì đều ra sofa để trò chuyện, Khúc Yên nhìn nhóm Bạc Kiêu và bạn gái. Sau đó liếc nhìn cha và mẹ ngồi cùng nhau.

Vẻ mặt có chút khó nói thành lời, đây giống như là đang một chương trình show ân ái vậy. Nhưng mà như thế cô lại có cơ hội ngồi cạnh Thẩm Tây Thừa mà không bị ai nghi ngờ. Bạn gái ngồi cạnh Bạc Kiêu tên là Arja, rất xinh đẹp và giao tiếp khéo léo. Biết Tiếng Anh và Tiếng Trung. Giao tiếp lại trở nên dễ dàng hơn.

Cô ấy ngay từ đầu đã quan sát Thẩm Tây Thừa. Người đàn ông ấy rất nổi bật, ngũ quan lại vô cùng tuấn tú nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo khó gần, giống như là một con sói hung tợn đang bị giam cầm.

Thế nhưng mà Khúc Yên xinh đẹp trẻ trung ngồi bên cạnh, anh lại không hề có hành động né tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống cô gái ngồi bên cạnh cũng trở nên dịu dàng đi rất nhiều.

Khúc Nhã **** **** người ra xa Ôn Thành Uy, nhìn Khúc Yên:''Con chuyển khối cảm thấy có áp lực quá không? Mẹ không nghĩ con lại học dồn đến thế?''

Khúc Yên cười cười:''Vẫn ổn ạ. Cảm thấy chú tâm học cũng không quá khó, con cảm thấy khá thoải mái.''

Bạc Kiêu cười nhạo:''Cháu học cho hăng thế làm gì? Đừng có đâm đầu học như chú Thẩm của con hồi đó đấy. Đến giờ vẫn chưa lập gia đình, học ngu ngu như Thành Uy thế mà kết hôn sớm nhất đấy?''

Ôn Thành Uy nghe thấy có người réo gọi tên mình, lườm Bạc Kiêu:''Cậu là đang khen hay là mắng xéo tôi đấy?''

Bạc Kiêu cười khoái chí:''Vế sau nhiều hơn.''

Khúc Yên thấy cha mình bị yếu thế đột nhiên nói:''Cha cháu ít nhất cũng đã kết hôn, chú cũng đâu học giỏi đâu mà vẫn chưa kết hôn đó thôi. Muốn lấy dao đâm người khác lại quên mình là người đang cầm dao hai lưỡi à?''

Nghe lời này của cô đúng là khiến Bạc Kiêu không thể cười nổi, đúng là cha nào con nấy. Không ai dễ thương cả.

Thẩm Tây Thừa không nói gì, thản nhiên ngồi đó như người ngoài cuộc xem họ đấu đá với nhau. Dù đã im lặng thế mà vẫn không tránh khỏi liên quan việc bị gọi tên.

Bạc Kiêu đánh chuyện sang anh, hơi nhướng mi cười thần bí:''Lão Thẩm, tôi nghe thấy chuyện vui của cậu rồi đấy. Tại sao không nói cho chúng tôi biết thế? Ngại à?''

Ánh mắt anh liếc nhìn Bạc Kiêu, lạnh nhạt đáp:''Ai nói cậu biết?''

Bạc Kiêu lập tức nói:''Còn ai vào đây nữa. Thư ký Lục của cậu chứ ai.''

Ôn Thành Uy tò mò hỏi:''Tây Thừa có chuyện vui gì thế?''

Bạc Kiêu kinh ngạc:''Cậu không biết sao? Tin động trời thế mà sao lại không biết chứ? Lão Thẩm có bạn gái rồi!''

''Thật sao?'' Ôn Thành Uy đại não gặp chút vấn đề, mở to mắt hỏi lại.

''Phụt phụt!'' Khúc Yên đang uống trà đột nhiên lại bị sặc.

Thẩm Tây Thừa vỗ lưng cô:''Sao thế?''

Cô lắc đầu xua xua tay.

''Khúc Yên, cháu cũng không biết luôn sao?'' Bạc Kiêu không thấy hành động khác thường gì của anh, chỉ nghĩ đó là sự quan tâm bình thường.

Khúc Yên bị ho mắt hơi hồng lên, nhìn Bạc Kiêu có chút kì lạ.

Lần này tới phiên Bạc Kiêu trợn trắng mắt:''Cháu biết rồi hả?''

Bàn tay của anh nhéo eo Khúc Yên làm cô bất giác ngồi thẳng lưng. Khúc Yên đảo mắt nhìn nơi khác. Bạc Kiêu lại hỏi dồn dập tới:''Thế cháu biết lâu chưa? Sao không nghe cháu nói gì hết vậy? Gặp mặt người thật chưa? Cảm thấy thế nào?''

Khúc Yên đưa tay lên gãi đầu, chỉ Thẩm Tây Thừa:''Chú hỏi chú ấy đi, cháu không biết..chả biết gì cả!''

Ánh mắt mọi người lại dừng trên người anh, mí mắt anh rũ xuống nhìn Khúc Yên, không kiềm được mà cười nhạt. Khúc Yên là như sắp khóc đến nơi rồi, mấy hôm trước anh có nói là sẽ tìm dịp mà nói chuyện của họ cho mọi người biết, lúc đầu khi anh nói muốn công khai thế cô vô cùng thích. Nhưng đến khi thật sự sắp bị phanh phui ra thì lại lo lắng sợ hãi.

Cô sợ nhất là việc cha mẹ cô ngăn cấm. Thế không phải sẽ rắc rối hơn sao! Trái tim cô nhảy lên loạn cả lên, cô lại không dám nhìn anh, cắn môi cúi đầu ăn dĩa trái cây trên tay mình, mỗi giây mỗi phút đều hồi hộp vì sợ anh thật sự mở miệng nói ra.

Thẩm Tây Thừa ngước lên, họ đều dừng mắt ở trên người anh, tựa hồ đều đang chờ anh trả lời, nhưng cũng không thấy anh mở miệng nói câu nào, miệng kín như bưng. Nhìn cũng biết là đang che giấu nữ nhân của mình nên họ đều thức thời mà không hỏi thêm.

Sau đó người hầu đem đến khay nước ép, đúng lúc người hầu đi khuất vào phòng bếp. Anh đột nhiên nắm tay cô.

''Bạn gái tôi, Khúc Yên.'' Anh lãnh đạm nghiêm túc nói.

“Phụt!'' Nước trong miệng Ôn Thành Uy bắn hết ra ngoài.

''Khụ..khụ.'' Tiếng ho bị sặc nước của Khúc Nhã Tinh

''Wtf??!! Trời đất mẹ ơi, tôi vừa nghe cái quần què gì vậy?!'' Bạc Kiêu khích động ngồi bật dậy.

Hoàn cảnh lúc ấy có chút loạn, người thì đưa tay đỡ trán, người thì cúi đầu ho vì sặc nước, xém tý nữa là ho văng luôn cả cuống họng. Người thì vò đầu bức tóc như bị điên.

Ôn Thành Uy gương mặt tức giận, nhùn bàn tay to lớn của anh đang bao phủ tay Khúc Yên. Gân xanh trên trán cũng nổi lên, tay cuộn thành nắm đấm sau đó chỉ anh, nói:''Cậu..CON MẸ NÓ!! Tôi xem cậu như anh em, cậu lại có suy nghĩ không đúng đắn với con gái tôi! Con mẹ nó Thẩm Tây Thừa! Cậu nhiều năm không yêu đương nên gặp con gái tôi liền nổi máu cầm thú lên đúng không?”

''Khúc Yên!''

''Dạ..''

Ông nghiến răng, chỉ bên cạnh mình, kiềm sự tức giận, chậm rãi nói từng từ:''Bước qua đây!''

Lồng ngực Khúc Yên phập phồng, cô tự suy nghĩa thử mấy ngày nay mình đã làm gì đắc tội với anh hay không mà khiến Thẩm Tây Thừa gây hoạ lớn cho cô ngay trước hôm Tết như vậy.

Khúc Yên chậm rãi đứng dậy, bước được vài bước thì cánh tay cô đã bị giữ lại.

Người nắm là Thẩm Tây Thừa. Bị cô dùng khẩu hình nhắc nhở vẫn như cũ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Môi còn vẽ cong tạo thành nụ cười nhạt.

Khúc Yên lúc này muốn điên luôn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.