Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 232: Chương 232: Cơn giận (2)




''Chỉ riêng tội du khống thôi tôi cũng đã có thể tống bà vô tù ngồi tận 5 năm rồi. Bà không sợ chết thì cứ tiếp tục!''

Khúc Yên bây giờ không còn giữ thái độ đúng mực đối với trưởng bối, cô cũng sắp bị bà ta làm cho nổi điên rồi.

''Cô..láo xược! Là Thiên Kim của một gia tộc lớn lại không có tác phong của một tiểu thư quyền quý! Cô làm thế không thấy lương tâm mình đi cắn rứt sao?''

Bà ta rống lên liền bị Nam Dật đứng lên can ngăn lại.

Anh ta cũng nghe Khúc Yên nói mà đầu hoa mắt choáng, không ngờ nhìn cô nhỏ nhỏ như thỏ con mà khi tức giận lên lại có khí thế áp đảo đến thế. Lời nói sắc bén lạnh lùng lại rất có quyền lực này anh ta nghe mà còn rùng mình một cái.

Nhưng ít ra bên ngoài anh ta vẫn sự được sự bình tĩnh, biết mẹ mình càng làm loạn chắc chắn mọi việc sẽ càng tồi tệ hơn.

Cô cười lạnh:''Bà không thấy mình càng nói càng có nhiều lỗ hỏng sao? Bỏ con trai của mình theo đàn ông khác thì đó chính là đạo đức của bậc làm cha làm mẹ sao? Làm thế chính là lương tâm mình không bị cắn rứt à?''

''Đầu óc bà có bị kích động làm cho hỏng luôn rồi sao? Nếu có vấn đề thì đến bệnh viện tâm thần mà khám chứ đừng ở đây nói nhăng nói cuội!''

Gương mặt Doãn Thanh đỏ lên trông vô cùng dữ tợn, trán nổi gân xanh vì kiềm chế quá mức, nếu không có Nam Dật thì có lẽ bà ta bổ nhào về phía cô mà động tay động chân rồi.

Doãn Thanh nghiến răng:''Cô là người ngoài thì làm sao hiểu thấu nội tình bên trong, một tiểu thư chỉ tay năm ngón như cô thì làm sao mà có thể hiểu hết được của những người như chúng tôi, dù gì cũng có công sinh thành mà tại sao nó lại vô ơn bạc nghĩa đến thế!''

Nam Dật nhíu mày, lạnh giọng:''Mẹ. Được rồi đừng làm lớn chuyện!''

Doãn Thanh tức đến mức nước mắt ứa ra, trách móc ngược lại con trai bên cạnh:''Tiểu Dật! Nếu nó không rút lại đơn kiện là chúng ta có thể ngồi tù đấy!! Cơ đồ của con cũng sớm bị huỷ hoại trong tay cái tên đó thôi!''

Khúc Yên càng nghe càng tức, hung hăng nói:''Nè nè! Ai huỷ hoại cơ đồ ai? Thẩm Tây Thừa nhà tôi không hồ đồ đến mức tự nhiên làm những chuyện vô nghĩa, đừng đổi trắng thay đen! Bây giờ anh ấy đang ở địa vị gì các người còn không rõ? Lúc ở nhà cao cửa rộng ăn sung mặc sướng có từng nghĩ đến con trai mình? Có biết là để có địa vị như hôm nay thì anh ấy đã đánh đổi rất nhiều công sức rồi đi lên từ hai bàn tay trắng không?''

''Cực khổ không ai thấu, thế mà đến khi giàu có lại lắm người thân cũ quay lại dùng lời ngon tiếng ngọt. Thử hỏi là mấy người thì mấy người sẽ là thái độ gì? Còn không tự mình đặt vào hoàn cảnh của anh ấy rồi tự suy nghĩ tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với mấy người? Không thấy anh ấy đã quá nhân nhượng rồi sao? Bây giờ còn đi ầm ĩ từ Bắc Thành cho đến đây! Không đủ nhục nhã sao?''

Khúc Yên dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành, lời nói dù không lễ phép nhưng lại không hề nói sai lời nào. Đúng là cô đang tức thay anh, nhìn đến gương mặt lạnh lẽo ấy cô lại càng sót hơn. Dù sao người trước mặt cũng là mẹ mình, không thể xuống tay cô cũng không thể trách anh.

Nhưng nhìn người phụ nữ ấy cứ lấy cái lý do là sinh thành ra anh mà tìm đến anh gây ra bao nhiêu phiền phức không đáng có. Bỏ rơi con trai thế rồi mặt dày quay lại cầu xin con trai giúp đỡ người đã phá đi hạnh phúc gia đình mình. Đúng là một người mẹ vô trách nhiệm, suy nghĩ hạn hẹp!

Cô quay lại chắn trước người anh, bàn tay cô có chút run run lau gương mặt tuấn tú anh. Sau đó không thèm quay đầu mà nắm tay kéo anh ra ngoài.

Kiểu người thế này thì không nên nói gì thêm.

Bà ta vội nói:''Thẩm Tây Thừa. Cậu là đứa con bất hiếu!''

Khúc Yên không thua kém quay lại trừng mặt với bà ta, đem anh giấu ra sau lưng mình:''Còn bà là người mẹ vô trách nhiệm!''

Sau đó cửa phòng đóng “sầm” tạo thành tiếng động lớn.

Khúc Yên một mạch kéo anh ra ngoài, quay lại nhìn thì lại chạm phải ánh mắt của anh.

Khúc Yên nhìn xung quanh, kéo anh vào trong một góc khuất rồi bảo anh đứng đó đợi cô.

Thẩm Tây Thừa lãnh đạm, nhìn bóng cô vội vàng khuất dần.

Vài phút sau cô chạy lại trên tay cầm một bịch khăn giấy, cẩn thận lau vệt nước trên gương mặt anh.

Thẩm Tây Thừa nhìn chân mày cô cứ nhíu lại, ánh mât sâu hun hút cứ thế mà nhìn cô. Sự tình khi nãy xảy ra đương nhiên anh là người phản ứng nhanh nhất, thế mà người phản công cầm ly nước hất Doãn Thanh lại là cô.

Lúc đó không biết tại sao anh lại không thể làm gì, cứ giương ánh mắt thản nhiên nhìn cô, thà bị mắng là vô đạo đức cũng không muốn nước dơ hất lên người anh.

Anh không sợ Doãn Thanh, cũng không sợ bị bà ấy uy hiếp, không có cô thì anh vẫn có hàng vạn cách để xử lý bà ấy. Thế nhưng vầng trăng nhỏ ấm áp của anh lại chọn cách đứng lên đáp trả lại bà ta. Khí thế tuy rất lớn nhưng gan vẫn rất nhỏ.

Ngón tay cô cũng run lên theo mỗi câu mắng của mình.

Thẩm Tây Thừa cứ thế im lặng nhìn cô cẩn thận lau nước trên mặt mình. Khúc Yên lúc này chớp mắt nhìn anh, lo lắng hỏi:''Sao thế? Bà ấy không ném gì vào người anh chứ?''

Anh không trả lời, lẵng lặng nhìn cô.

Khúc Yên càng thêm lo lắng hơn, nhẹ giọng hỏi:''Đồ anh ướt rồi, về nhà thay đi, được không?''

''Tiểu Yên.''

''Hả?''

Anh bình thản nhìn cô, anh nhìn cô mà không nói gì. Cuối cùng anh lại lãnh đạm nói:''Những người thế này em không cần phải nhiều lời với họ.''

''Xung quanh anh có rất nhiều người muốn hại anh, nếu khi nãy không phải bà ấy mà là người có tâm cơ sâu như biển có thể sẽ khiến em gặp nguy hiểm. Em không cần phải tốn công phí sức so đo với họ.''

Khúc Yên xụ mặt xuống, khó chịu nói tiếng:''Em mới không thích! Ai lại tức giận liền động tay động chân, nếu bà ấy không hất nước anh thì em cũng hất nước bà ấy. Cũng sẽ lịch sự không xen vào. Là bà ấy tự làm tự chịu. Em vẫn cảm thấy là em không sai.''

''Cứng đầu rồi đúng không?''

Khúc Yên ngước lên nhìn anh, sau đó đem bịch khăn giấy đặt vào tay anh. Cô nói:''Vậy em về trường đây. Sắp hết một tiết của em rồi. Nhớ thay áo khác đấy.''

Nói xong cô liền ra con hẻm rời đi.

Anh không nói gì đi phía sau cùng cô đến trường, quán cà phê cách trường cô không xa, đi một lát liền đến. Dáng người anh phong độ ngút trời, dung mạo tuấn tú điển trai, nhiều người đã quay đầu lại nhìn anh, suốt đoạn đường cô cũng không cùng anh nói gì, vào trong trường cũng không thèm quay lại chào tạm biệt anh.

Nhìn bóng dáng cô biến mất ở cầu thang thì anh mới quay người rời đi.

Tối hôm ấy anh đặc biệt nấu mấy món cô thích ăn. Khi Khúc Yên trở về vẫn cười vẫy tay với anh, cùng ăn đồ ăn anh nấu, trong quá trình ăn đặc biệt im lặng. Nhận ra được có gì đó không đúng anh bèn gắp cho cô một miếng thịt.

Vừa gắp bỏ vào bát thì cô đã gắp miếng thịt vừa nãy bỏ lại vào bát anh, bình tĩnh nói:''Tay chân còn đủ, tự gắp được.''

Thẩm Tây Thừa:''…''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.