Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 263: Chương 263: Giải thích




Khúc Yên xoa xoa mũi, hai tay đan vào nhau:''Vậy em hỏi anh cái này, không được lừa em nữa đấy.''

Bởi vì chỉ cần anh nói dối, em sợ sẽ không kiềm được nước mắt vì sự phản bội này.

Anh lạnh lẽo nhìn vào gương mặt của cô nhóc trước mặt, ánh mắt anh rất lạnh, cô tưởng mình bị đẩy xuống mặt hồ lạnh không thể thoát. Toàn thân cô từ trong ra ngoài đều lạnh run rẩy:''Có phải..anh từng nhường học bổng du học cho Âu Cẩn Y không?''

Ánh mắt anh trở nên u ám, gật đầu:''Ừ, đúng vậy.''

Cô cười nhạt, cũng gật đầu với anh.

Dù cô đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng đến cái khoảng khắc anh thật sự gật đầu, trái tim cô lại thêm một trận đau quặn thắt. Một cảm giác trống rỗng, cô đơn và lạc lõng bao phủ lấy mỗi tế bào trên người cô.

''Thật ra lúc anh kể về quá khứ của mình, lúc đó thật sự em rất thương anh, lại càng không thể tưởng tượng nỗi lúc đó anh phải khổ sở thế nào. Em trước đó cũng không biết cách yêu một người đến hết cuộc đời..nhưng trong khoảng khắc đó..em chỉ muốn là..suốt đời này chỉ yêu một mình anh thôi.''

Cổ họng cô đau quá, tim cũng đau, nhịp thở cũng trở nên thoi thóp đến yếu ớt, cả cơ thể cô đều đau đến mức máu trong người đang muốn kết lại thành băng. Một sự tê liệt đến toàn thân.

Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không biết từ lúc nào cô đã không còn muốn khóc trước mặt anh nữa. Cảm thấy nếu khóc trước một người đã không còn thương yêu gì mình thì dù cô có khóc đến tim gan đều đem ra ngoài người ta cũng chẳng bận tâm mà thương sót.

''Tiểu Yên, anh..''

''Sau khi chính thức hẹn hò, anh có gì không hài lòng về em không? Có cảm thấy bản thân quá thiệt thòi khi chịu đựng một con nhóc như em không?'' Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng hỏi.

Anh vội lắc đầu, sự bất an càng lúc càng rõ ràng, cô càng bình tĩnh lại anh lại càng hoảng loạn, anh gấp gáp nói:''Tiểu Yên, không có..em đừng có nói như thế, anh thật sự không lừa dối em cái gì. Lời anh vừa nói em không tin anh sao?''

Anh nắm lấy bàn tay cô gắt gao giữ chặt, trong mắt xuất hiện tia hoảng loạn, cô không biết đó là loại cảm xúc gì. Nhưng cô chợt hiểu ra, có lẽ là sợ hãi vì biết cô phát hiện rồi làm lớn lên, khi đó đến tai cha cô. Hoặc là, vừa không muốn mất món đồ chơi là cô, lại vừa giữ tình đầu của mình.

Cô cười, tách tay mình khỏi tay anh. Lấy từ trong cặp da một xấp hình, đẩy đến trước mặt anh. Cô không nỡ ném nó lên người anh, đến cả đánh anh cô lại càng không nỡ. Vì cô biết sau này sẽ không bao giờ cô dịu dàng như thế với anh, bởi đây là lần cuối cùng.

Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn. Đó là một xấp hình mà Âu Cẩn Y đã đưa cho cô, khi đó cô đã vì tức giận mà đã để lại trên những tấm hình đó không ít dấu vết nhăn nhúm, tất cả cũng chỉ có ba, bốn tấm.

Anh cầm lấy đưa lên nhìn, sắc mặt từ mờ mịch chuyển sang cứng đờ. Hình trong ảnh là những buổi sự kiện khác nhau của anh và Âu Cẩn Y, quần áo thì có thay đổi nhưng riêng hai nhân vật trong anh lại bất biến mà đứng cạnh nhau.

Đây là gốc chụp lấy bóng lưng cả hai người, hướng chụp từ bên góc Âu Cẩn Y, khi ấy cô ta đưa tay phải cầm ly rượu, nhìn từ phía sau lại giống như cô ấy đang choàng tay ôm lấy cánh tay anh. Tư thế thân mật không ai sánh bằng.

Đúng là nhìn vào tấm ảnh thì khó có thể giải thích rõ ràng, chỉ có anh là biết khi đó anh và cô ta không hề tiếp xúc tay chân với nhau.

Anh ngước lên nhìn cô, nghi hoặc hỏi:''Tại sao em lại có những bức ảnh này?''

Cô nhếch môi cười lạnh:''Em thì làm sao có thể vào những sự kiện thế này mà chụp được chứ, toàn bộ là Âu Cẩn Y đưa. Anh có biết khi Âu Cẩn Y nói mỗi sự kiện hai người đều đi bên nhau em có suy nghĩ thế nào không?''

Thẩm Tây Thừa im lặng nhìn cô.

''Chị ấy bảo em là bạn gái anh thế nhưng chẳng biết về việc anh đi cùng ai..đúng là rất đáng bị cười.''

Đầu anh chợt xoẹt qua một suy nghĩ, tại sao cả tuần nay Âu Cẩn Y như bốc hơi khỏi Châu Luỵ, thì ra là đến tìm cô để nói nhăng nói cuội. Còn những buổi tiệc khi cô ta đứng cạnh thì anh đã biết nó không đơn giản, nhưng không ngờ cô ta lại lên một kịch bản hoàn hảo đến thế.

Anh nhìn cô, kiên định nói:''Khúc Yên, em đừng hiểu lầm..''

''Anh có biết em sợ nhất là cái gì không?'' Ánh mắt trở nên long lanh, xinh đẹp nhưng mang theo một sự uỷ khuất bất lực.

Anh gật đầu:''Biết, anh biết. Em không thích bị lừa dối, cũng không thích cảm giác không an toàn..''

Cô gật đầu, thế nhưng nụ cười lần này lại thật sự rất khó khăn, hoàn toàn không có cách nào mà cười được.

''Tây Thừa, anh thay đổi rồi. Cô ấy vừa về là anh liền thay đổi rồi, anh hứa với em cái gì anh cũng quên rồi..''

Thẩm Tây Thừa trầm giọng nói:''Không phải, Khúc Yên, anh không thay đổi, cũng không lừa em. Anh không có tình cảm gì với cô ta, nếu cô ta không về thì anh cũng sẽ rất bận trong khoảng thời gian này, anh bận là vì muốn chuyển..''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.