Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 113: Chương 113: Mất khống chế




Bà là Doãn Thanh - mẹ ruột của anh, trở về cùng người chồng mới của bà ta. Ông ta bảo Thẩm Tây Thừa giờ là ông trùm trong giới kinh doanh, nhờ anh đầu tư một hạng mục cho công ty của ông.

Bà nghe thế ông ta nói thế không tránh được kinh ngạc, đứa con trai mà bà bỏ rơi thế mà giờ đã tự làm nên tên tuổi mình trong giới kinh doanh này rồi, bà ta không ngần ngại mà tìm đến công ty anh làm liều một lần, làm loạn mấy ngày liền anh cũng không tình nguyện hẹn bà ra ba mặt bà, nhưng người phụ nữ này y như con rắn độc, diễn một màn mèo khóc chuột xong lại kể lại chuyện khi xưa, anh nhẫn nại ngồi nghe đến khi bà ta lòi đuôi cáo. Vòng vo nói hoàn cảnh công ty bà ta khó khăn, cần đến một số tiền.

Anh nghe xong không những không đồng tình mà còn tặng bà ta một ánh mắt chán ghét, từ đầu đến cuối một mình bà ấy tự biên tự diễn, anh như người ngoài cuộc xem kịch. Không nói bất kì lời nào.

Chỉ có ánh mắt, ánh mắt thù hận bà đến thấu xương.

Thẩm Tây Thừa dẫn cô xuống gara không nói một lời nào, cô chân ngắn chạy theo anh cũng có chút mệt mà thở dốc, cổ tay cô bị anh nắm chặt đến tê dại. Cô cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Giống như sự bình yên trước cơn bão đang ngầm kéo tới.

Cô bước nhanh đến trước mặt anh, muốn ngừng bước chân anh lại mà dùng bàn tay mình giữ chặt hai cánh tay của anh, dáng người cô nhỏ bé chắn trước mặt anh, cô lo lắng hỏi:''Chú Thẩm, chú sao vậy? Tại sao chú lại không vui sao? Là vì người khi nãy hả?''

Bước chân anh thả chậm dần rồi từ từ dừng lại, ánh mắt anh sắc bén như dao, có chút giận giữ nói:''Cháu buông ra!''

Tim cô nhảy lên một nhịp, ngón tay cũng run lên một chút, khí lạnh bao quanh lấy cô. Khúc Yên vừa sợ vừa lo:''Chú Thẩm, đừng giận nữa được không?''

Anh khẽ hít một hơi khí lạnh, sự ôn nhu của cô rất dễ khiến người khác đem cô ra để tức giận lên, bàn tay cô bị bóp chặt rồi bị kéo khỏi người anh. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc bén như muốn giết người, lướt qua người cô rồi lái xe rời đi.

Khi anh đã rời đi xa cô vẫn còn cảm giác sợ hãi, cô biết vì sao cha cô dù có tức giận với cô thế nào nhưng khi thấy cô ngồi cạnh anh cũng không dám kéo cô qua, cô biết vì sao chỉ một ánh mắt cảnh cáo không nói câu nào của anh cũng có thể khiến Bạc Kiêu đang nói khng ngừng nghĩ cũng trở nên im bặt không nói tiếng nào.

Giờ cô hiểu rồi, cái ánh mắt chết chóc đó vô cùng bức bối, chỉ cần nhìn thôi là đã như bị anh bóp nghẹn cổ lại, cô cố gắng bình ổn lại tâm trạng mình lấy điện thoại ra gọi lại cho anh nhưng hoàn toàn không ai nghe máy. Đến cuối cùng tiếng đổ chuông cũng không còn nữa.

Anh thật sự tắt nguồn di động luôn rồi.

Khúc Yên lái xe đến công ty anh, hốt ha hớt hải hỏi lễ tân thì biết anh chưa trở về.

Cô gấp đến mức nóng hết cả người, lái xe đến ngôi biệt thự âm u kia của Thẩm Tây Thừa.

Cô vừa mới dừng xe từ bên trong là đã có tiếng đổ vỡ đồ đạc, tiếng ly thủy tinh bị đập. Khúc Yên thật sự rất sợ hãi việc này, lấy di động gọi cho cha mình thuật lại mọi chuyện. Ông bảo ông sẽ đến rất nhanh, luôn miệng bảo cô lúc này đừng đến gần Thẩm Tây Thừa, anh thật sự sẽ giết bất kì kẻ nào trong lúc giận dữ. Trong giọng ông kèm theo sự lo lắng, vừa lo cho cô lại lo cho Thẩm Tây Thừa.

Khi tắt máy cô lại nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ không có ý ngừng lại, cô thở ra một hơi cũng không thể không màn không lo.

Cô tự nhủ, cô là con gái. Nhất định anh sẽ không tức giận đến mức là đánh cô hoặc dùng dao đâm cô.

Cô lấy can đảm rồi vào trong ngôi nhà đáng sợ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.