Khúc Yên nhìn ngó xung quanh, sau đó đôi mắt hoa đào trở nên sáng rực lên, lắc lắc cánh tay anh chỉ một gian hàng.
Cô nắm tay anh kéo đi lại gian hàng ấy, anh nhìn kỹ thì là một gian hàng đang làm thịt nướng, Khúc Yên hưng phấn giơ hai ngón tay:''Cho cháu hai xiên thịt ạ.''
Ông chủ cửa hàng là người hoà đồng nhìn thấy có thêm khách liền cười sảng khoái:''Được được.''
Vì sau lưng cô có vài người xô lấn che vào trong nên có một người không cẩn thận đẩy ngã cô về phía trước. Bàn tay đang nắm tay cô đột nhiên đưa tay ôm lấy eo kéo Khúc Yên vào lòng.
Anh có ưu thế về chiều cao cộng thêm dáng người cao ráo đứng đó chắc như cột. Anh ôm bả vai cô đem cô ra phía trước mình, quả nhiên là không còn ai xô đẩy nữa.
Khúc Yên cầm một hộp lấy có hai xiên thịt, cắn một miếng đầu tiên gia vị của thịt tràn lan trong khoang miệng cực kì thơm ngon, có chút mặn, có chút ngọt lại hơi cay.
Cô ngước lên nhìn anh thì thấy anh vẫn dịu dàng nhìn cô. Cô liếm môi, hỏi anh:''Có chút cay, anh ăn ổn không?''
Thẩm Tây Thừa vén đuôi tóc cô ra sau người, nhìn cô lắc đầu:''Em thích thì ăn nhiều vào. Anh không ăn.''
Khúc Yên bĩu môi, hai xiên thịt đó rất nhanh đã ăn sạch. Cô ném lon giấy vào trong thùng rác bên hông gian hàng.
Nhìn xung quanh rồi nắm hai ngón tay anh kéo đi. Đi qua vài gian hàng đồ cay cuối cùng cũng dừng lại ở một gian hàng chuyên làm về món ăn Nhật.
Khúc Yên nhìn bà chủ cười:''Cho con một phần ạ.'' Món cô gọi là Tokoyaki, đây là món cô rất hay ăn khi ở Mỹ, vì gần trường cô cũng có một tiệm đồ ăn về món Nhật rất ngon.
Cô bổ sung thêm:''Không cần để tương ớt đâu ạ.''
Bà chủ tay thì làm nhưng miệng vẫn trả lời cô. Gắp bỏ vào hộp giấy hình chữ nhật nhỏ rồi đưa cho cô.
Khúc Yên nhận lấy rồi “Cảm ơn” bà ấy, quay người lại với anh, gắp một viên lên trước môi anh. Ánh mắt tràn đầy vui vẻ:''Nào, ăn đi. Không có cay nữa rồi.''
Cô nhóc này rõ ràng là ăn được món cay thế mà trước giờ đều không thấy cô đụng tới món cay nào, nhìn cô cũng không hẳn là ghét ăn cay. Vì vậy, cô không ăn cay là vì để hợp khẩu vị với anh sao?
Anh trầm mặc một lúc sau đó cũng há miệng ra rồi bỏ vào miệng.
Khúc Yên mong đợi hỏi:''Ngon không?''. Chu