Cốc cốc cốc!
''Khúc Yên, là cha.''
Giọng Ôn Thành Uy vang lên từ bên ngoài cửa, Khúc Yên kinh ngạc đẩy anh ra. Thẩm Tây Thừa hình như là đang khó chịu, dây dưa thêm một lúc mới chịu buông cô ra. Cô điều chỉnh hơi thở của mình lại.
Đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo có phần lộn xộn của mình. Cô nhìn anh, thấy anh vẫn bình bình ổn ổn mà ngồi trên sofa lãnh đạm nhìn cô. Cop qua cop lại,