Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 8: Chương 8: Như dòng điện chạy qua




Thẩm Tây Thừa nheo mắt khó tin, nhưng lại vẫn giữ được bộ dạng nghiêm túc thường ngày, Khúc Yên nhắm mắt hưởng thụ cơn gió về đêm.

Thật khó tin làm sao, Khúc Yên dáng người cao ráo, đặc biệt cơ thể trong bộ trang phục đơn giản ấy lại nổi bật lên từng đường cong trên cơ thể cô. Hắn nhìn xuống cổ áo sơ mi của cô, góc áo lộ ra một đoạn xương vai xanh rõ ràng, dưới bộ vòng cổ lấp lánh ấy là vùng da trắng đến phát sáng trước ngực cô, theo từng hô hấp mà nơi đó phập phồng lên xuống, thật sự là lớn trước tuổi mà.

Thẩm Tây Thừa tự tỉnh táo lại, liếc mắt đến nơi khác không nhìn cô, cổ họng khô khốc lại không có gì thông họng, chiếc bật lửa cứ thế bật lên rồi lại dập tắt. Động tác ấy lặp lại mấy lần mới dừng lại.

Từ phía bên dưới vang lên giọng nói của Ôn Thành Uy qua mic, giọng nói ông trầm ấm, lại cương nghị, chính trực cứ thế mà nêu bài phát biểu của mình.

“Nếu cháu mà có bạn trai, cha cháu có thể sẽ đánh gãy chân cháu đấy.” Ý lạnh trong mắt Thẩm Tây Thừa xuất hiện rõ ràng, giống như đang cảnh báo cháu gái nhỏ không được phép yêu đương lung tung.

“Chú Thẩm, nếu cháu thật sự yêu ai đó..thật khó ai ngăn được đâu.” Cô thẳng thắn trả lời hắn, bỗng nhiên quay lại nhìn hắn bật cười, gương mặt lạnh lùng góc cạnh của hắn vẫn đang chăm chú nhìn cô. Giống như trong mắt hắn cô chính là con mồi mà hắn đi săn vậy.

Chưa kịp để hắn lên tiếng, di động của hắn bất ngờ đổ chuông, tên người gọi là Bạc Kiêu. Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt ấn nút nghe cuộc gọi, sự ồn ào lẫn tiếng người trò chuyện bên đó cứ ầm ĩ không ngừng. Phải mất một lúc sau bên đó mới dần yên tĩnh trở lại.

Bạc Kiêu bên đầu dây kia, lớn giọng hỏi:“Cậu đem con gái Thành Uy đi đâu rồi? Trở lại chỗ ngồi đi, Thành Uy có vài chuyện cần bàn với con nhóc đó!”

Hắn nghe cuộc gọi, gương mặt bỗng trở nên thờ ơ, lạnh giọng:“Biết rồi.” Nói xong hắn trực tiếp ngắt máy.

Bạc Kiêu nghe thấy câu trả lời trống không của Thẩm Tây Thừa cũng không cảm thấy gì bất thường, Bạc Kiêu cũng bận đến điên đầu chứ có thời gian đâu mà nghĩ ngợi. Bạc Kiêu nhận ly rượu của phục vụ đưa đến, ngửa cổ uống một hơi, cảm nhận vị rượu cay nồng trong cuống họng có chút tỉnh táo lạ thường.

Phía trên lại có chuyển biến, hắn quay sang nhìn Khúc Yên, tay bỏ vào túi quần, nghiêm trang giới thiệu:“Tôi là Thẩm Tây Thừa.”

Khúc Yên cũng quay lại đứng đối mặt hắn, cũng giới thiệu lại thêm một lần nữa, trên môi khẽ nở nụ cười:“Cháu là Khúc Yên.”

Nét mặt của cô lúc này đã chân thành hơn khi nảy rất nhiều, đã không còn bộ dáng sợ sệt, lo lắng chỉ biết cúi gầm mặt như khi nảy. Bây giờ cô đã có thể nhìn hắn mà mỉm cười tự nhiên hơn rồi.

Thẩm Tây Thừa cứ nghĩ cô cũng giống những người khác dùng cụm từ mang ý nghĩ tên mình ra giới thiệu bản thân. Dù sao khi đối mặt với người mình không quen, đó là cách giới thiệu lịch sự nhất. Nhưng Khúc Yên lại không như vậy, cô bước tới gần hắn, dùng bàn tay mình nắm lấy bàn tay to lớn thô cứng của Thẩm Tây Thừa.

Cô cúi đầu dùng đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn viết nhẹ nhàng lên lòng bàn tay hắn, hai chữ “Khúc Yên”

Hắn bị động tác bất ngờ này làm cho cứng đờ thân thể, chân hắn cứ thế chôn chân tại chỗ, cúi xuống nhìn cô gái nhỏ chăm chú viết tên mình lên tay hắn, khoảng khắc gần đến mức hắn có thể thấy rõ chiếc mũi cao thẳng mà mềm mại của Khúc Yên, hắn toàn thân đều căng thẳng, trái tim đập loạn nhịp từ khoảng khắc cô chạm tay hắn.

Thẩm Tây Thừa cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh cũng cao thêm mấy độ, hẳn là nhiệt độ cơ thể cô. Nóng rực như lửa.

Nhưng nhiệt độ bàn tay cô ấm áp, khi chạm vào người hắn cứ như là một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể mình. Châm chích mà khó chịu, trên trán tự nhiên toát mồ hôi, gương mặt hắn không được tự nhiên mà quay đi hướng khác. Thật sự là quá gần rồi.

Thẩm Tây Thừa không nhận ra cảm xúc lúc này chính là rung động.

Sau khi cô ngẩng đầu, hắn vẫn cúi đầu quan sát cô, Khúc Yên vô thức lùi về phía sau vài bước, chợt cảm thấy mình hơi quá lễ đụng chạm lung tung, cũng không nghĩ là khoảng cách của cả hai người khi nảy lại gần đến thế này. Đến khi cô buông bàn tay hắn ra, Thẩm Tây Thừa như vẫn còn cảm giác gì đó tê dại ở lòng bàn tay, gương mặt hắn vẫn giữ nét lạnh lùng. Giống như không vì bị cô đụng chạm và tâm hoảng ý loạn, nhưng thật ra trái tim đã sớm nhanh loạn lên rồi.

Hắn mở cửa ban công để cô đi trước, sau đó cả hai đều bước xuống tầng dưới buổi tiệc. Nếu tinh mắt sẽ thấy, từng bước đi của hắn cứng ngắt đến lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.