Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 142: Chương 142: Té ngã




Bàn tay cô lơ lửng trong không trung từ từ hạ xuống:''Kéo rèm lại.''

Thẩm Tây Thừa không nói gì tiếp tục nhắm mắt lại, Khúc Yên có chút đau vai, cơ thể cũng có chút khó chịu cử động trở người, anh cúi xuống cọ vào hõm cổ Khúc Yên tiếp tục ngủ.

Khúc Yên cho dù có nằm tư thế nào anh cũng đều như bạch tuột bám không buông, y như trẻ con vậy.

Khi Khúc Yên tỉnh dậy một lần nữa đã không thấy bóng dáng của anh, cô ngồi dậy mơ mơ màng màng đi ra khỏi giường, lại tưởng đây là phòng mình không để ý bậc thang phía dưới, đầu gối đập mạnh xuống sàn.

Khúc Yên kêu đau một tiếng chống tay ngồi dậy xoa xoa đầu gối mình, gương mặt ngốc nghếch không thể tả, từ từ mới nhớ đây là chiếc giường mới. Từ ngoài cửa Thẩm Tây Thừa bước vào đỡ cô đứng lên, để ý chỗ cô vừa bị đập phải, xoa xoa trách móc cô:''Mắt để sau lưng à?''

Nghe thấy giọng nói của anh ẩn chứa sự không vui Khúc Yên vòng tay quấn chặt eo anh, dán cơ thể vào lồng ngực anh, giọng thều thào:''Đau quá..''

Anh không nói gì lấy dép xỏ vào chân cô, bế Khúc Yên vào phòng vệ sinh. Trong phòng tắm có hai chiếc cốc, hai bằng chải đánh răng và hai đôi dép với kích cỡ khác nhau. Khúc Yên nhìn cũng không nói gì, thật không ngờ anh lén bỏ vào giỏ hàng mấy thứ này mà cô cũng không phát hiện.

Đầu gối có chút đau, lại mặc quần ngắn nên vết đỏ trên làn da trắng nõn đặc biệt rõ ràng, Thẩm Tây Thừa bế cô lên sa lông ngồi, mới tầm mười phút mà nó đã tụ lại thành một vết bầm trên đầu gối cô.

Anh không khỏi nhíu mày, ấn vào vết thương Khúc Yên lập tức la đau oai oái, Thẩm Tây Thừa lấy khăn bông chườm đá sau đó khuỵ gối xuống chườm đá lên vết thương cho cô.

Da thịt cô nhạy cảm đột ngột tiếp xúc với thứ lạnh lập tức rụt chân lại, bắp chân lại bàn tay có chút lạnh của anh giữ chặt lại. Anh cau mày hỏi:''Làm gì?''

''Lạnh.'' Nơi bị thương lại tiếp xúc với thứ lạnh, cô rùng mình một cái.

Bàn tay anh di chuyển trên làn da trơn tru mềm màng cô lại hơi xoay đầu đi hướng khác.

''Sau này mặc đồ dài đi.'' Anh đột nhiên lên tiếng.

Khúc Yên không hiểu hỏi lại:''Sao thế? Thoải mái mà?''

Anh thở ra một hơi dài, cô nam quả nữ chung nhà còn cố tình ăn mặc quần ngắn đến thế này, nhìn cặp chân thẳng tắp thì đầu óc Thẩm Tây Thừa lại không tự chủ mà suy nghĩ lung tung.

''Não em không sài được thì hỏi làm gì?'' Nói thì độc miệng nhưng bàn tay xoa xoa xung quanh vết thương vô cùng dịu dàng.

Khúc Yên phụng phịu vì bị mắng, chườm xong Khúc Yên định tự đi thì anh lại nói:''Còn muốn đi là ngại chưa đủ phiền sao?''

Anh đứng dậy bế Khúc Yên đặt cô xuống ghế ăn, hâm lại đồ nóng cho cô. Khúc Yên tỏ vẻ giận dỗi với anh, mới sáng sớm đã chửi cô rồi, cô quá dễ tính rồi.

Thẩm Tây Thừa làm món cơm chiên dương châu, hương thơm theo động tác xào của anh mà bay ra. Bụng cô lại bắt đầu kêu lên vài tiếng báo hiệu rất đói bụng.

Cô cắn môi nhìn dáng người Thẩm Tây Thừa, đúng thật là rất ngon a~ ôm thì vừa mềm vừa cứng, eo anh săn chắc khỏe mạnh, dù cô chỉ sờ cách một lớp áo nhưng vẫn nhận thấy nó rất rõ ràng. Mơ hồ còn sờ được múi bụng trong áo anh. Đã thế trên người anh còn có mùi hương thơm ngát dễ chịu.

Ôi mẹ ơi, đây không phải cực phẩm thì là gì.

Anh cầm hai dĩa đồ ăn đặt trước mặt cô, Thẩm Tây Thừa kéo ghế ngồi đối diện. Đem thìa qua cho cô.

''Ăn nhiều vào.''

Cô đã tức tối anh từ nãy đến giờ, lại thấy không có điểm nào bắt lỗi được. Căm phẫn ăn muỗng đầu tiên lại bắt đầu gây hấn:''Không ngon tý nào!'' Thật ra là ngon không điểm chê, cơm chiên nóng phong phú kết hợp cùng rau cải, lạp xưởng, trứng..hương vị hoà trộn không gì bàn cãi.

Những món anh nấu thực sự không có gì phải chê, đến cả Ôn Thành Uy khó tính đến thế còn khen hết chỗ chấm cho Thẩm Tây Thừa nấu ăn rất ngon, thế nhưng chỉ được anh nấu cho một lần nên rất tiếc nuối.

Anh ngước lên, tay dài đoạt lấy dĩa cơm của cô lại:''Không ngon thì đừng ăn.''

Khúc Yên lập tức ngăn chặn trước, ôm lấy dĩa ra khỏi bàn:''Quá đáng!''

Anh lại bắt đầu lạnh giọng:''Đầu óc không bị đập mà cũng bị hỏng rồi.''

Cô tức giận với anh:''Ý anh là nói em bị khùng đó hả?''

Thẩm Tây Thừa không nói gì, chỉ cười nhạt.

Cô thế mà lại đoán được nụ cười đó chính là sự sỉ nhục của anh dành cho cô.

Khúc Yên không thể để tôn nghiêm bị huỷ hoại thế được:''Anh có thấy ai khùng mà biết cãi nhau bao giờ chưa?''

Anh bình tĩnh đáp:''Có em đấy.''

Khúc Yên bị anh chọc tức đến nổi á khẩu. Tức tới mức há miệng thở dốc vài cái mới nghiến răng nghiến lợi tiếp tục ăn

Cô sẽ phục thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.