Lúc này người làm đem tách trà ra, Dì Mai và vài người đàn ông trung niên đang bận bịu dọn lại những món đồ không cần thiết từ phòng cô ra và dọn luôn cả ban công, đem thêm vài chậu hoa hồng lên ban công Khúc Yên, sau đó lau dọn lại một thể, những nội thất như tủ áo trước đó hiện tại đã không còn phù hợp, tất nhiên Dì Mai cũng hỏi xem ý kiến Khúc Yên, cô cũng thấy nó có chút nhỏ với mình, rồi cũng gật đầu cho phép họ. Chiếc tủ áo sẽ chuyển tới nhà kho sau nhà.
“Tiểu Khúc Yên, cháu định về đây học trường nào?” Bạc Kiêu tò mò hỏi, những vấn đề như nhập học thì anh có thể lo liệu được, dù sau khi còn học trung cấp Bạc Kiêu cũng đã tự thân tự làm rồi.
Nhắc tới cô lại ão não, có chút phiền muộn:“Chắc là trường cha cháu từng học nhưng học bạ cháu vẫn còn ở trong trường cũ, vì là trường chuyên nên sẽ có chút...”
Bạc Kiêu nheo mắt, lấp bấp hỏi lại:“Trường chuyên?”
Khúc Yên nhìn đồng tử Bạc Kiêu co lại, không phải là nét mặt đùa cợt mà là thật sự kinh ngạc, phải học giỏi đến cỡ nào mới có thể đậu vào trường chuyên ở Mỹ, năm Thẩm Tây Thừa học trung cấp, cũng nhận học bỗng trường chuyên tại Hoa Kì, nhưng đáng tiếc anh đã từ chối không đi.
Khúc Yên cũng có chút kinh ngạc khi thấy phản ứng của Bạc Kiêu, chắc nịch gật đầu:“Vâng, là trường chuyên Toán Cấp Cao và Khoa Học, cháu học các khóa về Hóa Học Hữu Cơ, Sinh Học Thần Kinh, Sinh Học Biển, Khoa Học ADN và Cơ Học Lượng Tử.”
Đôi đồng tử cô bình tĩnh không gợn sóng:“Còn các khóa về danh dự thì là Hùng Biện & Nghiên cứu Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Tây Ban Nha, Toán Nâng Cao, Khoa Học Pháp Y, Lịch Sử nội chiến và các vấn đề đương đại. Vì cháu là học sinh nhận được học bỗng toàn phần ở trường chuyên nên cháu mới chuyển vào đó, thật sự học phí mấy ngôi trường đó chẳng rẻ tý nào.”
Bạc Kiêu nuốt nước bọt nhìn Ôn Thành Uy, mặt ông cũng đã tái xanh hết rồi, giữ nét mặt bình thường nhất có thể, nhưng thật sự trình độ này mà học ngôi trường trung học cấp 3 của ông..chẳng phải rất kì cục không?
Bạc Kiêu:“...”
Có cần phải bá thế không? Cái này chẳng khác nào là có thêm Thẩm Tây Thừa thứ 2 đâu! Khúc Yên giỏi thế này thật sự là con gái của Ôn Thành Uy người luôn có thành tích tệ sao? Có chút không tin được nhưng nó là sự thật.
Thẩm Tây Thừa đôi mắt lạnh như băng nhìn cô, nhìn cô không giống học sinh giỏi là mấy, đôi mắt cô xinh đẹp lại giống như biết cười, nhìn thế nào cũng vừa đáng yêu vừa ngốc ngốc. Thế mà học lực lại thật sự không hề tầm thường.
Trường chuyên Mỹ rất nặng về thành tích, áp lực rất lớn về điểm số, học tập rất vất vả, không ngừng trau dồi kiến thức và chịu áp lực một cách kinh khủng. Học chuyên môn đã rất khó, vào trường chuyên lại càng khó hơn.
Cô trên môi hơi mỉm cười, ánh mắt có chút kiêu ngạo:“Cha, thật ra con gái cha không phải kén chọn bạn trai. Mà là nam sinh thấy con sẽ đi đường vòng, còn không là gặp nam sinh không không tốt.”
Bạc Kiêu lúc này có cảm giác mình đang ngồi cạnh học bá, giỏi tới mức không thể tưởng. Anh ta lại nhớ cấp 3 đầy oanh liệt của Khúc Nhã Tinh, thi Đại Học tận 706 điểm, rồi nhìn lại Ôn Thành Uy năm đó xém rớt Đại Học thì có chút buồn cười. Sự kết hợp hai người lại ra một cô gái có học lực xuất sắc hơn người. Cũng may Khúc Yên thông minh giống mẹ, nếu cô học tệ giống cha mình không biết chừng áp lực sẽ lớn đến mức nào.
Ôn Thành Uy cười ôn hòa, đôi mắt không thể giấu nổi kinh ngạc:“Thật sự rất giỏi.”
Cô hơi nghiên đầu ngượng ngùng cười, được khen ai lại không thích. Sau đó ánh mắt cô lơ đãng liếc tới phía anh, Thẩm Tây Thừa đang chuyên chú nhìn gì đó trong di động. Giống như anh hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề của cô.
Đôi mắt cô có tia chán ghét, khoảng cách của cả hai lại ngày một xa cách thấy rõ.